Sư Tôn Người Ổn Chứ?

Chương 33: Hiểu Rõ Lòng Mình.



Cố Thành Ân mang Tạ Tước về phòng ném hắn lên giường, nhìn hắn an an tĩnh tĩnh nằm đó thở ra một hơi.

Y ra ngoài gọi hạ nhân nhờ bọn họ nấu cho Tạ Tước bát canh giải rượu và mang nước nóng vào rồi mới trở lại giường vỗ nhẹ mặt hắn gọi "Tạ Tước, dậy thay y phục rồi hẵng ngủ."

Tạ Tước trở mình không phối hợp lăn vào bên trong.

Cố Thành Ân bất đắc dĩ ngồi xuống cởi giày cho hắn thầm nghĩ thời thế thay đổi rồi, hôm trước Tạ Tước còn chăm sóc y hôm nay y lại phải chăm sóc con ma men này. Thôi dù gì hắn cũng chăm nom y hơn tháng nay, hôm nay y chăm hắn ngày vậy, chăm lo chu toàn luôn!

Khi y cởi ngoại y giúp hắn Tạ Tước mới hé mắt gọi y "Sư tôn?"

"Ừ, tỉnh rồi thì dậy tắm rửa rồi uống canh giải rượu đã, không thì ngày mai lại đau đầu."

Không biết có phải do cồn hun đầu óc hắn mơ hồ hay không mà nhìn y lúc này dịu dàng quá đỗi.

Tạ Tước giơ tay ôm lấy eo y, vùi mặt vào cổ y rầu rĩ gọi "Sư tôn ơi."

Cố Thành Ân chống một tay xuống giường sợ đè trúng hắn "Làm sao?"

"Sư tôn."

"Ừ, ta đây."

"Người vì sao lại ghét ta đến vậy?" Tạ Tước mượn rượu làm càn dùng chất giọng mềm như bông chấp vấn "A Tước đã làm gì sai sao người lại ghét ta như vậy?"

Cố Thành Ân im lặng.

"Nếu người không thích ta chỗ nào có thể nói mà, ta có thể sửa." Tạ Tước nghĩ nghĩ lại nói "Người không thích khuôn mặt này ta cũng có thể hủy nó đi."

Cố Thành Ân giật mình "Ngươi nói gì vậy?!"

"Dù có là gì ta cũng sẽ sửa."

Y thở dài đau lòng vỗ về hắn "Không phải hôm qua ta đã hứa rồi sao, từ nay về sau sẽ không ghét ngươi nữa."

"Nhưng ta không tin, ta sợ." Tạ Tước ấm ức "Người ghét ta nhiều lắm, rất rất nhiều, sao có thể nói không ghét nữa thì không ghét nữa."

"Người sẽ tiếp tục đánh ta mắng ta thôi." Hắn nghẹn ngào "Ta không sợ đánh không sợ mắng chỉ sợ người không cần ta."

Kiếp trước hắn từng hỏi y có phải y rất hối hận khi cứu hắn hay không, y chỉ nói "Ngươi không nên tồn tại."

Khi đó hắn cười hỏi "Vậy vì sao người lại cứu ta." Nhưng y im lặng không nói.

Hắn cứ nghĩ, vì sao không cần hắn lại cứu hắn, vì sao không thích hắn lại thu hắn làm đồ đệ.

Sau khi y chết những nghi vấn của hắn cũng chẳng có ai giải đáp được nữa.

Cố Thành Ân vỗ nhẹ lưng hắn "Sao lại không cần ngươi chứ?! A Tước là đồ đệ ta, ta đương nhiên sẽ đối với A Tước thật tốt."

Vậy nếu ta không còn là đồ đệ người người sẽ không quan tâm ta nữa sao?

Tạ Tước ôm chặt lấy y hỏi "Thật sao?"

"Thật."

Tạ Tước không nói gì nữa chỉ im lặng ôm y.

Cố Thành Ân duy trì tư thế một tay chống lên giường một tay ôm hắn có chút mệt mỏi. Y vừa động Tạ Tước lại như sợ y chạy mất ôm chặt lấy y. Y thở dài ôm hắn lên chỉnh lại tư thế, y ngồi tựa vào giường còn Tạ Tước nằm lên người y ôm eo y chôn mặt vào cổ y.

Tư thế này vô tình cố ý như thế nào trùng khớp với tư thế ngày ấy ở trong rương của hai người.

Cố Thành Ân và Tạ Tước không ai nói gì, bên gian ngoài hạ nhân đã đưa nước và canh giải rượu vào, sau khi người đi hết y mới khẽ gọi "Tạ Tước."

Tạ Tước không đáp.

Y tưởng hắn đã ngủ nên khẽ động muốn kéo người ra nhưng Tạ Tước đột nhiên lên tiếng "Sư tôn."

Cố Thành Ân ngồi im hỏi "Làm sao vậy?"

Vành tai Tạ Tước đỏ bừng, lí nhí nói "Đệ tử khó chịu."

Y sợ con hàng này uống đến đau đầu vội hỏi "Khó chịu ở đâu?" Nhưng hắn không nói.

Y lại gọi "Tạ Tước."

Tạ Tước hơi thở dồn dập cọ cọ cổ y "Phía dưới khó chịu."

Cố Thành Ân còn chưa kịp phản ứng Tạ Tước nói khó chịu chỗ nào thì trên đùi đã thấy vật gì nóng nóng ấn lên.

"???"

"!!!!"

Y nhận ra rốt cuộc Tạ Tước nói "khó chịu" là khó chịu ở đâu rồi.

Tạ Tước oan ức kêu "Sư tôn."

Cố Thành Ân bó tay bó chân không biết phải làm thế nào.

"Sư tôn giúp ta với." Hắn lẩm bẩm, phía dưới còn hơi cọ vào đùi y.

Cố Thành Ân nghẹn họng tai cũng đỏ lên, bảo y giúp, y giúp thế nào đây?!

Biết Tạ Tước là say đến hồ đồ rồi, thật chí còn không biết bản thân đang làm gì ấy chứ nhưng y vẫn cảm thấy thẹn.

Y đột nhiên nghĩ đến cả hai lần Tạ Tước đều "cương" thầm nghĩ không phải hắn có xu hướng kia đấy chứ? Nếu thật là vậy mấy hôm nay... không khiến hắn hiểu lầm chứ?

Tạ Tước bất mãn lầm bầm một tiếng, thấy y không giúp mình thì tự thân giải quyết.

Cố Thành Ân vội nhắm mắt tránh "cảnh xuân dạt dào" nhưng tai thì không muốn nghe không được. Tạ Tước chôn mặt bên cổ y, thỉnh thoảng lại cọ cọ, cứ ở bên tai y thở dốc khiến vành tai y đỏ bừng. Y muốn đẩy Tạ Tước ra thì hắn lại vội kéo y nức nở gọi "sư tôn sư tôn", thật khiến y muốn chết mà!

Không biết qua bao lâu khi mà người trong lòng yên tĩnh Cố Thành Ân mới mở mắt. Tạ Tước dường như đã ngủ, đầu y gác lên vai y hơi thở đều đều phả vào cổ.

Cố Thành Ân thở dài một tiếng khẽ gọi hắn thấy hắn không có ý tỉnh lại đành nhẹ nhàng đẩy hắn ra. May mà Tạ Tước đã ngủ tay cũng buông lỏng không còn níu chặt lấy y.

Y nhẹ tay nhẹ chân xuống giường rồi bế ngang hắn đi đến sau bình phong. Hạ nhân đã chuẩn bị bồn tắm nước nóng, y mắt nhìn mũi mũi nhìn tim gian nan cởi bỏ y phục của Tạ Tước, trong lòng thầm nhủ "phi lễ chớ nhìn phi lễ chớ nhìn" lột sạch hắn rồi thả hắn vào bồn tắm.

Xong xuôi Cố Thành Ân mới thở hắc ra một hơi, y nhìn "vết tích" dính trên y phục của Tạ Tước đành nhận mệnh đi tìm cho y một bộ y phục mới. Ừm, sẵn tiện ném luôn độ y phục đó đi luôn.

Cố Thành Ân vừa rời khỏi phòng người trong bồn tắm liền mở mắt, Tạ Tước hơi nghiêng đầu, con ngươi hắc bạch phân minh nhìn không chút mơ màng do buồn ngủ hay say rượu nào.

.

Sáng hôm sau Cố Thành Ân bị tiếng gào thét của Vương Hoài Âm mà tỉnh, đêm qua y phải chăm sóc Tạ Tước tắm rửa, còn phải gọi hắn dậy dỗ dành hắn uống canh giải rượu rồi mới đi ngủ. Đợi y nằm xuống đã quá nửa đêm, y ngủ một giấc liền ngủ đến mặt trời lên cao.

Cố Thành Ân xoa xoa đầu lắng tai nghe Vương Hoài Âm ở gian ngoài cứ lãi nhãi "Đêm qua hai người làm cái gì?"

Y nhìn qua nước nóng và khăn mặt đã chuẩn bị sẵn rồi lại nhìn giá quần áo đã treo ngoại y mới nghĩ thầm chắc Tạ Tước tỉnh lại sớm chuẩn bị giúp y.

Sau khi y chỉnh chu xong xuôi, tuỳ tiện lấy dây buộc tóc lên rồi đi ra gian ngoài thì vẫn nghe Vương Hoài Âm đang làm loạn.

"Y đâu rồi? Ta muốn gặp y!"

Tạ Tước đứng chắn ở cửa cười nói "Nam nữ thụ thụ bất tương thân, Vương tiểu thư cứ về đi thôi."

Vương Hoài Âm tức điên lên chỉ tay vào hắn "Ngươi cút ra!"

Sao cô nhóc không tức được cơ chứ?! Mới sáng ra cô nhóc đã nghe thị tỳ báo lại đêm qua hai người bọn họ ngủ chung một phòng, đến nửa đêm còn bảo hạ nhân vào phòng dọn bồn tắm rồi mượn xiêm y cho nữ nhân.

Nhìn lại Tạ Tước hôm nay không còn mặc cẩm y đỏ thẫm như hôm trước mà mặc một bộ váy màu xanh lam, rõ ràng là bộ đêm qua Cố Thành Ân đi mượn!

Hai người làm gì phải thay y phục??!!

Vương Hoài Âm càng nghĩ càng tức "Đêm qua các ngươi làm cái gì?!"

Tạ Tước trêu tức "Bọn ta làm cái gì tiểu thư chẳng lẽ không biết?"

Hắn nghiêm mặt "Thôi ngươi còn nhỏ đừng biết thì hơn."

"Hai người...hai người..." cô nhóc lắp bắp "Hai người đều là nam nhân làm sao có thể?!"

"Ai bảo đều nam nhân thì không thể?" Tạ Tước cười gian "Chuyện ngươi không biết còn nhiều."

Cố Thành Ân vừa ra gian ngoài "..."

Vương Hoài Âm hít hít mũi ấm ức nhìn y "Ngươi nói đi, ngươi không có lên giường với hắn phải không? Hắn lừa ta phải không?"

Cố Thành Ân "..."

Tạ Tước chắn trước mặt y hướng Vương Hoài Âm nói "Vì sao ta phải lừa ngươi? Đã nói ta và y là phu thê ngươi lại không tin!"

Hắn kiêu ngạo nói "Ta và y đã có một nữ nhi chín tuổi rồi!"

Cố Thành Ân "?"

Vương Hoài Âm shock toàn tập, mặt cô nhóc đỏ lên "Làm sao có thể?"

Tạ Tước ỷ vào cô nhóc không phải người tu chân giới nói điêu "Tu chân giới có một loại tiên dược giúp nam nhân mang thai, ngươi không biết đấy thôi."

Vương Hoài Âm nhìn hắn rồi lại nhìn Cố Thành Ân, cuối cùng oa một tiếng khóc lóc chạy mất.

Cố Thành Ân bất lực thở dài "Ngươi trêu chọc cô nhóc làm gì?!"

Tạ Tước bĩu môi.

"Các ngươi có nữ nhi chín tuổi khi nào thế?" Bình Tứ không biết từ đâu ló đầu ra hỏi "Không phải Tạ Tước mới vừa mang thai thôi à?"

Tạ Tước "..."

Cố Thành Ân "..."

Bình Tứ chép miệng nghiêm túc nói "Cố đại ca, ngươi tiết chế lại chút, phu nhân của ngươi còn đang mang thai đấy."

Cố Thành Ân "..."

"Sức khoẻ bé con là quan trọng nhất." Bình Tứ trịnh trọng gật đầu nói "Cực khổ cho người rồi." Chưa nói xong đã vọt biến đi sợ "Cố đại ca" của gã thẹn quá hoá giận dí kiếm rượt gã.

Cố Thành Ân "..."

Tạ Tước nén cười ho khan một tiếng nhỏ giọng gọi "Sư tôn."

Cố Thành Ân quay phắt sang nhìn hắn, từ đêm hôm qua mỗi khi nghe hai từ "sư tôn" y lại cảm thấy là lạ.

Tạ Tước gãi đầu cười nhận lỗi "Gây phiền phức cho sư tôn rồi sao?"

Cố Thành Ân không tự nhiên lắm nói "Ừ, không có gì."

"Đêm qua..."

"Không có gì cả."

Tạ Tước chớp chớp mắt nhìn y cứng đờ "Đệ tử chỉ muốn đa tạ người chăm sóc ta thôi, đêm qua ta say rượu chẳng nhớ gì cả, chắc đã phiền sư tôn lắm."

À, không nhớ hả?!

May quá, nếu hắn nhớ chắc lúng túng chết mất.

"Không có gì."

Trong lòng y phiền muộn nên chẳng nhận ra khoé miệng Tạ Tước bất giác cong lên nhưng rất nhanh đã bị hắn đè xuống.

"Sư tôn, người nói xem hai nam nhân không thể ở bên nhau sao?"

Bả vai Cố Thành Ân vừa thả lỏng lại lần nữa cứng còng "Hả... hả?"

Tạ Tước rũ mắt buồn bã hỏi "Chẳng lẽ người cũng cho rằng hai nam nhân không thể ở bên nhau."

Cố Thành Ân nhìn hắn, cứ nghĩ hắn đang tự ti khi biết xu hướng tìиᏂ ɖu͙© của mình không giống đại đa số nam nhân khác. Y đến từ thời đại văn minh hiện đại nên tư tưởng thoáng hơn, xu hướng tìиᏂ ɖu͙© khác biệt vốn không phải xấu, y hiểu cũng sẽ không ghét bỏ hắn. Nhưng nghĩ đến thời đại này e rằng có không ít người vẫn kì thị đồng tính liền đau lòng.

"Đương nhiên có thể."

Tạ Tước ngẩn đầu nhìn y "Vâng?"

Cố Thành Ân cười nói "Ta nói nam với nam có thể thành đôi. Không phải bảy trăm năm trước Nghịch Lan và Mộng Y sư thúc đã kết đạo lữ trong sự chứng kiến của toàn tông ta đấy sao, bọn họ đều là nữ. Vậy nam và nam sao lại không thể ở cạnh nhau?"

Ánh mắt Tạ Tước khẽ động "Vậy... người không rằng điều đó ghê tởm sao?"

Cố Thành Ân xoa đầu hắn "Chỉ là vừa vặn yêu thích người cùng giới tính thì đâu có lỗi gì đâu chứ?"

Tạ Tước im lặng nhìn y, trong lòng sóng lớn cuộn trào.

Y nói nam nhân và nam nhân có thể kết đạo lữ với nhau, y nói y không cảm thấy ghê tởm...

"Chỉ là vừa vặn yêu thích người cùng giới tính"

Tạ Tước cười "Ta hiểu rồi."

Hiểu được lòng mình rồi.

Cố Thành Ân thấy Tạ Tước cười tươi tắn như vậy nhớ đến đêm qua liền rút tay về, y lui lại một bước đắn đo nói "Tạ Tước, ngươi là đệ tử của ta, dù cho ngươi có như thế nào ta cũng sẽ không ghét bỏ ngươi."

Y cố tìm từ ngữ phù hợp "Ừm, vi sư không biết ngươi có xu hướng kia, vậy nên nếu vi sư có làm gì khiến ngươi hiểu lầm hay mạo phạm thì xin lỗi nhé."

Tạ Tước ngơ ra, lòng trầm xuống "Người có ý gì?"

Cố Thành Ân hơi bức rứt nói "Ừm, là như thế đấy, sau này ta sẽ ý tứ hơn."

Tạ Tước mà hiểu lầm y có ý với hắn là xong đời luôn đó!

Tạ Tước rũ mắt, tay siết chặt, hắn ngẩn đầu lên lại thì đã cười nói "Sư tôn biết rồi, vậy có thể giúp ta giữ bí mật được không?"

Hắn chớp mắt làm nũng "Sư tôn cũng đừng đối xử với ta khác biệt, cứ như bình thường được không? Ta không muốn sư tôn vì chuyện này xa lánh ta."

Cố Thành Ân thở dài "Ta đã nói dù ngươi có như thế nào cũng không ghét bỏ ngươi mà."

Tạ Tước vâng một tiếng lại không an tâm nói "Ta không sao cả, người cứ như bình thường đừng lo ngại gì."

"Được."

Tạ Tước vui vẻ nói "Vậy ta cho người đem điểm tâm lên cho người nhé?"

Tạ Tước không chờ y đáp đã ngâm nga đi ra ngoài, nhìn bộ dạng không chút phiền não của hắn y mới yên tâm hơn chút.

Đợi ra khỏi phòng Tạ Tước buông khuôn mặt vui tươi xuống, hắn rũ mắt che đi tối tăm trong đôi con ngươi thầm nhủ "không sao, vẫn còn nhiều thời gian, hiện tại sư tôn không thích hắn cũng không sao, thời gian sau này còn dài thế nào y cũng chấp nhận hắn mà thôi".
Chương trước Chương tiếp
Loading...