Sự Trả Thù Của Băng Version Susicry

Chương 37



Hành động cởϊ áσ khoác được nó cởi 1 cách chậm rãi nhưng đầy...quyến rũ. Ưỡn thân mình về phía trước nó từ từ kéo chiếc áo khoác ra khỏi người làm những ai thấy đều đồng loạt bịt mũi. Ken với Wind thấy thế thì vô cùng tức giận nhưng không dám manh động...nó nhất định có mục đích. Vòng eo trắng nõn thon gọn thu hút ánh mắt của những tên đại sắc lang xung quanh nó. Nó ra hiệu cho tên pha chế...đưa cho nó ly cốc tai mà mắt cứ nhìn chằm chằm vào vòng 1 và 2 của nó không rời. Nhếch môi nó tiến về phía bàn của nhóm người vừa nãy. Giờ thì Ken và Wind đã hiểu việc nó làm...xem ra sắp có kẻ về với ông bà rồi.

- Em ngồi chung được chứ? - nó đứng trước mặt tên ngồi giữa hỏi với chất giọng ngọt ngào nhưng nếu là bọn hắn thì sẽ nhận ra thần chết đang lảng vảng tên đó. Tên đó nhìn nó mà nhỏ dãi làm nó hơi tởm...phải nói là quá tởm mới đúng.

- Haha...người đẹp cùng anh vào phòng VIp nhé...ở đây chật chội lắm. - nó gật đầu đồng ý làm tên đó vui đến phát điên. Hí ha hí hửng vòng tay ôm lấy eo nó đi vào phòng VIP của Bar. Đám người đi theo tên đó thì nhìn nó với đôi mắt thèm thuồng tột độ. Nó quay sang nháy mắt với Ken và Wind...2 người gật đầu hiểu ý nó mới quay người đi theo tên đó.

- Xử đi! Lẹ còn vào xem tên kia thế nào? Còn nguyên không đã? - Ken hí ha hí hửng hệt tên đó khi nãy.

- Nhanh nào...không khéo tên đó bị Ice ngũ mã phanh thây mất. - Wind nắm áo Ken lôi vào phòng bí mật của Bar. Cả hai chuẩn bị 2 khẩu súng lục có gắn giảm thanh rồi quay ra ngoài vờ gây sự với đám người đó. Cả đám kéo nhau ra ngoài bãi đất nhỏ sau Bar...10 phút sau thì Ken với Wind quay lại...còn mấy tên kia thì đã quy tiên hết rồi. Hai người vừa vào thì nó cũng vừa từ phòng VIP bước ra với khuôn mặt lạnh lẽo hằng ngày. Trên tay là 1 cái đĩa gì đó khá nhỏ. Nó hài lòng nhìn 2 người rồi nói 2 người dặn đàn em dẹp xác bọn này trong im lặng.

Cả ba người chạy tới 1 căn nhà kho ở vùng ngoại ô. Nói là nhà kho cho bụi bặm thôi chứ chẳng khác gì biệt thự. Bên ngoài thì tối tăm cũ rít nhưng bên trong thì hoàn toàn ngược lại. Một đám người cỡ 500 đang ngồi thành từng bàn buôn chuyện chờ đợi Leader tới. Cánh cửa mở ra thu hút tất cả...ba người mang mặt nạ tiến vào. Tất cả đều nhất loạt đứng dậy hô to.

- Bang chủ đã về! - nó hài lòng hất tay tỏ ý mọi người có thể ngồi. Ba chiếc ghế bằng vàng ròng được xếp gần nhau là vị trí cho cả ba người.

- Chắc mọi người đã biết lí do ta tập hợp. Lần này bang chủ sẽ cần mọi người để giúp bang chủ trả thù cho gia đình. Ai không muốn cứ việc rút ra khỏi bang. Ta sẽ không trách. - Wind lên tiếng đầu tiên. Chuyện gia đình nó người trong bang cũng biết được ít nhiều qua lời kể của Ken (T/g: ông này nhiều chuyện gớm.). Nhưng chỉ biết là bị người nào đó sát hại...chứ không biết sâu vào gia cảnh của nó.

- Tôi là người đầu tiên.....đồng ý tham gia việc này. - Một cô gái đứng lên hô hào. Thì ra là cô nàng DJ lúc nãy. Nó hài lòng nhìn cô...chắc tầm cỡ tuổi của Ken. Sau cô là tất cả mọi người trong bang đều đứng lên hô hào khí thế. Nó trong lòng rất cảm động nhưng không để lộ ra ngoài. Thầm cảm ơn ông trời vẫn còn rất ưu ái nó.

- Ngày mai mọi người sẽ được đưa đến chỗ huấn luyện của bang chủ đã chuẩn bị sẵn. Ở đó đã có 400 người bang chủ mới thu nạp và 500 người của bang ở Mỹ và Nhật sẽ sang vào ngày mai. Hãy cố hòa nhập và giúp đỡ nhau. Rõ chưa nào? - tới lượt Ken lên tiếng hỏi. Mọi người lại được dịp hô hào lần nữa. Bên trong các món ăn thức uống bắt đầu được dọn lên bàn...cả đám được 1 bửa no nê và vui vẻ cùng 3 vị Leader bí ẩn.

**************************

Đã trễ mà chưa thấy nó về làm cả nhà lo lắng nhưng nó lại tắt máy...2 thằng trời đánh kia cũng vậy nốt. Qua tìm hiểu thì hắn cũng biết được Wind là ai. Giờ thì hắn đã có đủ cơ sở để ghen rồi đấy.

- Đi giờ này còn chưa về. Không biết tên đó (T/g: í nói Wind ý) có giở trò gì không nữa? - hắn khó chịu ra mặt khi nhớ tới việc nó đi chung với Wind.

- Mày yên tâm...cho tiền anh ta cũng không giám động vào nó đâu. - Kun thản nhiên nằm trên đùi Nie nhóp nhép miệng nói.

- Tại sao? - hắn nóng ruột hỏi tới. Kai và Rain cũng loi choi hóng hớt.

- Có lần thằng Ken vì vui quá đã ôm nó...hôm sau dì phải vào viện thăm nuôi thằng Ken....suốt 1 tháng! - lời Kun nói nhẹ như lông hồng...mà như chuông đồng giáng xuống đầu cả đám.
Chương trước Chương tiếp
Loading...