Sự Trả Thù Của Băng
Chương 18
Sáng hôm sau, toàn trường đã được người của nó dẫn đi tham quan NB. Dù gì bọn họ cũng đến đây rồi phải để họ chơi cho thỏa thích chứ. Còn nó bây giờ vẫn còn đang say giấc nồng. Đúng 8h sang, chiếc đồng hồ của nó reo inh ỏi. Nó loạng quạng tìm đồng hồ rồi thẳng tay ném nó ra xa. “Bốp...á” Nghe âm thanh lạ, nó liền mở mắt nhìn về hướng chiếc đồng hồ vừa bay đi. Khuôn mặt nó bỗng nhiên biến đổi. Nó hốt hoảng cất tiếng nói - Anh...anh 3, sao anh lại ở đó?_Nó ba chân bốn cẳng chạy đến bên Kevin. Thì ra cái đồng hồ đã bay vào mặt Kevin làm anh chàng la toáng lên - Hix, đây à quà gặp mặt buổi sáng sao Yui?_Kevin mếu máo nhìn nó. Bỗng một dòng máu đỏ chảy xuống. Từ mũi rồi chảy đến miệng của Kevin. Nghe mùi tanh, Kevin liền đưa tay lên mũi mình. Anh chàng vô cùng hoảng hốt khi thấy trên tay mình là máu. - ÁÁÁ_Kevin hét lên rồi quay qua nhìn nó nhưng nó đã biến đi đâu mất. - Kiwasato Mina, anh không tha cho em đâu_Kevin đùng đùng bỏ xuống dưới nhà. Ai nhìn thấy mặt anh cũng phải hoảng sợ. - Kevin, mặt em bị làm sao vậy?_Kun trơ mắt nhìn Kevin - Con tiểu yêu kia đâu rồi? Bước ra đây mau. Làm anh bị chảy máu thế này rồi bỏ trốn là được sao?_Kevin la hét um sùm, nó thì chỉ biết bịt tai lại. Ngay cả tên cúng cơm của nó cũng gọi ra thì nó biết anh đang giận như thế nào. Bây giờ chỉ có thể cầu hòa thôi. Nó từ trên lầu đi xuống. - Anh làm gì là hét ghê vậy? Ai bảo sáng sớm đã vào phòng em làm gì - Sao không trốn nữa đi?_Kevin trừng mắt nhìn nó_Dám ám sát anh sao? - Chỉ là vô ý thôi mà, tất cả là do anh, ai bảo anh đứng ở đó_Nó chu mỏ với anh rồi lấy khăn lau sạch máu trên mặt anh. Thật là chảy máu thì không lo chỉ biết la hét thôi. Bó tay cho anh em nhà này - Anh có lòng tốt muốn gọi em dậy mà. Ai ngờ vừa mới mở cửa, cái đồng hồ đã đập thẳng vào mặt anh_Kevin nhăn mặt kể lại sự kiện vừa nãy - hì, em xin lỗi - Tất cả là tại anh thôi, em đã bảo anh đừng gọi nó dậy rồi mà anh không nghe. Cái con nhỏ này không thích ai phá giấc ngủ của nó đâu. Khi em còn sống với nó không biết đã phải cùng nó ra tiệm đồng hồ bao nhiêu lần rồi_Zan thở dài nhìn nó. Nhỏ cũng phải bó tay vì thói quen kì cục của bạn mình - Tự anh rước họa vào thân thôi, ráng chịu_Zeny lè lưỡi trêu Kevin - Mô phật, may Kevin chạy trước chứ không bây giờ người ngồi đó tẩm bông là anh rồi. Anh cũng đang tính gọi em dậy đó Yui_Kun làm ra vẻ vừa mới thoát kiếp nạn, đưa tay lên vuốt ngực. Cả bọn được một tràng cười thật sảng khoái - Thôi Yui à, con lên phòng vscn đi rồi xuống đây, papa có chuyện cần hỏi_Papa nó đặt tách cafe xuống rồi nói với nó. Nó lập tức vâng lời, chạy ngay lên phòng, 10’ sau, nó bước xuống và ngồi bên cạnh người bà yêu quý của nó - Có chuyện gì vậy ạ? - Bà con sắp về Anh rồi, con sẽ ở lại đây hay về Anh với bà?_Papa nó hỏi nó. Trong lòng ông mong nó sẽ ở lại. Cũng đã 2 năm ông không gặp nó rồi. Ông nhớ nó, ông muốn tự tay chăm sóc nó. Nó đưa đôi mắt buồn rầu nhìn papa mình. Nó hiểu ông muốn gì, nó cũng muốn ở lại lắm nhưng nó không thể. Nó còn nhiều việc phải làm khi về Anh. - Con sẽ quay về Anh với bà ạ. Con có vài chuyện cần phải làm - Nếu là chuyện của mama con thì hãy để papa, con đừng bận tâm đến chuyện đó nữa - Không phải ạ. Con có chuyện khác cũng quan trọng không kém chuyện của mama. Chuyện của mama con xin giao lại cho papa. Papa nhất định phải tìm thấy mama._Nó vừa nói vừa cụp đôi mắt xuống. Cứ nhắc đến chuyện này nó lại nhớ mẹ. Hắn nhìn rõ từng biểu hiện của nó và hắn cũng biết nó đang cảm thấy như thế nào. Mọi chuyện về mẹ nó, hắn đã được nghe từ Zeny và Lin kể lại. Nhìn nó đau, hắn cũng đau vậy. Người con gái hắn yêu đang phải chịu những khổ đau như thế mà hắn chỉ biết đứng nhìn. Hắn không thể làm gì được cho nó. Hắn hận bản thân mình lắm - Được rồi nhưng con nhớ giữ liên lạc với papa đấy_Thiên hoàng đau buồn nhìn nó. Vậy là con gái ông sắp đi nữa rồi. - Papa à_Tiếng của Kun vang lên. Thiên hoàng quay qua nhìn Kun và bắt gặp đôi mắt cún con của anh nhìn mình. Cả cậu con trai thứ của ông cũng đang nhìn ông như thế. Ông phải rợn tóc gáy vì cái nhìn đó của hai người - Các con muốn gì?_Hiểu được ý của 2 đứa con nên ông vào thẳng vấn đề - Bọn con sang Anh với Yui được chứ ạ? - 3 đứa cũng lâu rồi mới gặp nhau, 2 con cứ đi đi Hai anh nghe nói thì nhảy cẫng lên. Nhìn hai người cứ như trẻ con vậy. - Vậy thôi, papa và bà nói chuyện đi ạ. Con đi thăm quan NB đây ạ. Không biết bây giờ có khác xưa nhiều không nữa_Nó đứng dậy, vươn vai hít một hơi thật sâu rồi bước đi. 7 người kia cúi chào 2 người lớn rồi cũng đi theo - Chúng ta cứ đi theo cặp thôi_Lin lớn tiếng nói_Trong gara có nhiều xe moto lắm. Giờ này mà đi xe hơi dễ bị kẹt xe lắm à - Vậy đi._Nó nói rồi quay sang hắn_Nè nè, cậu rành đường phố NB không? - Nó ấy hả?_Lin chỉ tay vào hắn rồi phẩy phẩy tay nói_ Chắc không đâu. 7 năm sống ở VN rồi lại thêm 2 năm nữa sống ở VN thì làm gì biết đường mà rành_Lin cố tình nhấn mạnh “7 năm” mong nó nhớ ra điều gì đó nhưng cuối cùng lại công cốc. Hắn thở dài nhìn nó. Trong nó, hắn không có một Kí lô nào sao? Nó chẳng thể nào nhớ ra chuyện ngày xưa - 2 đứa mù đường đi cùng nhau lỡ lạc thì sao? Thôi mặc kệ đi. Chúng ta cũng không thể nào làm kì đà cản mũi được, phải không Rick?_Nó quay qua hỏi hắn nhưng hắn đã lủi thủi vào gara lấy xe từ bao giờ. Nó trèo lên xe và ngồi sau hắn. Dù không muốn nhưng nó vẫn phải ôm chặt lấy hắn nếu không muốn mặt hôn lấy đường. 4 chiếc xe lao vun vút trên đường với tốc độ chóng mặt. Họ đi hết nơi này đến nơi khác. - Giờ chúng ta đi đâu đây Yui?_Zeny quay sang nhìn nó. Cô nàng đang ôm lấy Kevin rất chặt. Nó cũng muốn tạo điều kiện cho cái ôm đó thêm dài một tí nên bắt đầu suy nghĩ. Còn nơi nào mà nó chưa đi. Nó ngẫm lại tất cả rồi sựt nhớ ra. Nó quay qua hỏi Kun, nó sợ nơi đó bây giờ không còn nữa. - Anh 2 à, cánh đồng bồ công anh mà em thường đến lúc nhỏ đấy, bây giờ còn không? Hắn bất giác giật mình khi nghe nó nhắc đến nơi đó. Nó ngồi sau ôm lấy hắn nên cảm nhận được tất cả. Nó cũng rất ngạc nhiên vì biểu hiện đó của hắn nhưng cũng chẳng muốn hỏi làm gì. Nó nhìn hắn rồi lại nhìn sang Kun - Nơi đó vẫn không có gì thay đổi. 1 người có thế lực đã mua cánh đồng đó và không cho ai động vào_Kun vừa nói vừa liếc mắt sang hắn - Một người có thế lực à? Nơi đó chắc quan trọng với người đó lắm nhỉ? Vậy chúng ta vào được không?_Hắn nghe nó nói chỉ khẽ thở dài, vậy mà tưởng nó đã nhớ ra rồi chứ - Chuyện này..._Kun lại quay qua nhìn hắn. Nhận được cái gật đầu của hắn Kun lại nói tiếp_Không có ai bảo vệ ở đó nên chúng ta cứ vào, không sao đâu - Ừm, vậy chúng ta đến đó thôi_Cả bọn lái xe đến cánh dồng bồ công anh. Vừa đến nơi, nó và Zan đã khoác tay nhau chạy xuống dưới. Hắn và mọi người vẫn ở trên dõi theo nó. Cánh đồng vẫn thế, không có gì thay đổi mặc dù thời gian đã trôi qua. Bao nhiêu kỉ niệm vui đùa năm xưa lại quay về trong trí óc của hắn. Cảnh vật ở đây, người cũng ở đây nhưng sao lại quá xa cách, nhưng sao lại không nhận ra nhau. Hắn dõi mắt theo hình bóng bé nhỏ đang nô đùa ở dưới mà tim khẽ đau. Suốt 9 năm qua, nó không hề nhớ về hắn dù một chút hay sao? - Rick à,_Tiếng của Kevin kéo hắn thoát khỏi những suy nghĩ về nó. Hắn đưa mắt nhìn Kevin. Khuôn mặt anh bỗng dưng sao buồn thế. Hắn đang rất thắc mắc không biết anh đang muốn nói gì - Rick...em có biết sau khi em đi, Yui đã nhớ em biết nhường nào không?_Kevin chuyển ánh mắt đang nhìn nó sang hắn. Còn hắn thì đang bất động vì phải tiếp thu những gì Kevin vừa nói - Sau khi em đi, ngày nào con bé cũng đến đây đợi em về, ngày nào cũng thế_Kun tiếp lời. Anh đau lòng nhìn cô em gái bé bỏng. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với nó?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương