Sự Trả Thù Của Băng

Chương 39



Sáng hôm sau khi nó tỉnh dậy thì trong nhà đã không còn ai. Thầm nghĩ chắc mọi người đã đi học nên nó ung dung làm mọi việc cần làm rồi cũng cắp sách đến trường. Nhưng lạ một điều là, dù đã đến trường nó cũng không thấy bọn người kia đâu. Quái, nếu họ không đến lớp thì đi đâu được chứ? Nó đứng tựa lưng vào cửa suy nghĩ. Bỗng “Bốp” Có ai đó đập vào đầu nó. Nó choáng váng rồi bất tỉnh. Kẻ đó mang nó đi. Nó đã bị bắt cóc. 15’ sau đám người kia mới đến nơi

- Kẻ nào chơi khăm chúng ta vậy chứ?_Rey bực bội cất tiếng

- Tên đó mà để tớ tìm ra thì chỉ có nước chết_Keny siết chặt nắm đấm. Tình hình là bọn này nhận được một cuộc hẹn. Nếu là hẹn không thì chưa chắc bọn này đã đến. Cái kẻ hẹn bọn hắn có bảo là chuyện liên quan đến nó. Chuyện gì chứ chuyện có liên quan đến nó, dù là nguy hiểm đến mấy bọn hắn cũng phải tìm hiểu cho ra. Và trong một phút giây suy nghĩ hờ hợt mà bọn hắn đã bị lừa vào bẫy. Đến tận lúc này bọn hắn cũng không hiểu nỗi nguyên do bị hẹn gặp như thế. Ngốc…Ngốc…Ngốc. Chỉ có một từ để diễn tả bọn hắn lúc này dù phải công nhận IQ của bọn hắn đạt mức 3 chữ số chứ không ít

- Mà sao giờ này Yui chưa đến nhỉ? Lớp cũng vắng tanh_Gin xoa cằm. Hắn thấy trong lòng bất an nên bấm số gọi cho nó nhưng kết quả nhận được là một giọng nói lảnh lót vang lên

- Thuê bao quý khách…

- Sao Yui lại khóa máy? Tớ thấy không ổn tí nào!_Zan ôm ngực lo lắng. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Jen cúi gằm mặt xuống đất. Nét mặt không giấu nỗi sự lo lắng. Bỗng cô nàng phát hiện ra một vài chấm nhỏ ở trên đất. Mặt nhỏ trở nên trắng bệch. Nhỏ lắp bắp la lên

- Máu…Là máu!_Cả bọn đồng loạt nhìn xuống sàn. Nơi có những giọt máu đỏ thẫm còn vương lại

- Yui gặp chuyện rồi!_Kun khẳng định chắc nịch. Cả bọn bắt đầu đứng ngồi không yên. Họ lo cho nó. Giờ nó có sao không? Nó hiện đang ở đâu? Bỗng “tin tin”. Một tin nhắn đến điện thoại hắn. Mọi người ai cũng xanh mặt khi nhìn thấy người trong hình mới được gởi đến. Là nó. Nó đang bị trói, hiện đang bất tỉnh. Đầu còn be bét máu

- Trời ơi_Rina vội bụm miệng. Nước mắt cô nhóc chảy dài

- Khốn kiếp. Ai đã gây ra chuyện này cơ chứ?_Hắn buộc miệng chửi thề. Không nói cũng biết, người lo lắng cho nó nhất chính là hắn. “Tin tin” Lại một tin nhắn khác

- Nếu muốn gặp lại con nhỏ này thì chiều nay 5h gặp tôi ở xyz

Hắn đọc tin nhắn rồi nhắn lại

- Được thôi! Nhưng nếu cô ấy có mệnh hệ gì thì các người lo chuẩn bị hòm đi là vừa

Sau đó, cả bọn lê xác về nhà. Ai cũng mệt mỏi. Trong lòng người nào cũng thầm cầu nguyện cho nó bình an vô sự

Trong khi đó, tại một căn nhà kho cũ nát. Nơi mà mẹ nó đã bị nhốt lúc trước. Nó từ từ mở mắt. Đầu nó đau, đau lắm. Mí mắt nó thì nặng trịch.

- Mày tỉnh rồi à?_Nhỏ Mĩ Hà vênh mặt nhìn nó

- Là mày sao? Chơi bẩn quá đấy_Nó khẽ nhếch môi

- Là do mày ép tao thôi! Giờ mày đang ở trong tay tao đấy! Coi mày mạnh miệng được bao lâu!

- Mày định làm gì?

- Lấy mày để ép thiên hoàng giao tài sản và dùng mày để ép Rick kết hôn với tao_Nhỏ Mĩ Hà ưỡng ngực tự đắc

- Vậy thì kế hoạch của mày đổ vỡ rồi_Nó bỗng đứng lên làm nhỏ Mĩ Hà giật mình. Một cao thủ như nó đâu để bị bắt dễ dàng như vậy được

- Người đâu, bắt con nhỏ đó lại_Nhỏ Mĩ Hà hét lên nhưng khi bọn người kia vào đến nơi thì nó đã vọt chạy theo lối cửa sổ mất rồi. Bọn người kia lập tức đuổi theo nó. Nó cứ chạy chạy mãi. Nó bây giờ không có vũ khí, lại bị thương nặng như thế. Nếu trực tiếp đối đầu chỉ có nước chết mà thôi. Nhưng chạy như thế này cũng không được. Nó đang mất sức. Mắt nó hoa lên. Nó cứ chạy, chạy cho đến khi cụt đường. Trước mặt nó lúc này là vách biển. Nó nhận ra đây chính là nơi mà mẹ nó ra đi. Chẳng lẽ mẹ nó đang nhớ nó? Chẳng lẽ nó phải buông xuôi mọi thứ? Đầu nó đau, đau lắm. Nó quay đầu lại định trốn thoát nhưng hết đường rồi. Bọn người đó đã đuổi kịp nó. Nó lùi dần lùi dần, tay thì đưa lên ôm đầu. Bỗng nó phát hiện ra cái gì đó. Khóe môi nó khẽ nhếch lên. Nó xoay xoay bông tai mình. Bông tai của nó rất lạ nha. Nó có hai vòng, loại này không có trên thị trường à, vì là do nó tạo ra mà. Bông tai này gồm hai đôi. Một cặp đấy. Nó có thể liên lạc với nhau. Và đôi kia hiện đang trong tay người bạn yêu quý của nó là Zan. Nó đang cố điều chỉnh bông tai để liên lạc với Zan. Vì phân tâm nên nó đã bị một tên tóm lại. Dùng tất cả sức lực còn sót lại, nó đẩy tên đó ra nhưng nó mất đà và rơi xuông vách đá. Vậy là ông trời không thương nó rồi. Nó khẽ nhắm mắt chờ cái chết đến với mình

- Mama con đến với mama đây!

Khi nó vừa tiếp xúc với nước. Đầu nó trở nên đau buốt. Nước biển làm cho vết thương của nó càng thêm đau. Nó đưa tay ôm chặt đầu. Cơn đau làm trí nhớ của nó quay về. Những kí ức vui vẻ bên hắn nhanh chóng ùa về trong đầu nó. Lúc này nó muốn sống, muốn nói cho hắn biết rằng nó đã nhớ lại rồi. Nhưng nó không thể. Trong làn nước lạnh buốt đó, nó dần dần thiếp đi. Nó…đang hôn mê hay đã…CHẾT
Chương trước Chương tiếp
Loading...