Sủng Đồ Lên Trời, Vạn Vạn Tuế

Chương 20: Bị phạt



Vừa nói xong đã thấy một nam tử trung niên từ cửa đi vào. Liễu Nguyệt Phi híp mắt cười lạnh, động tác của Hoa phi thật đúng là mau!

Lâm Sùng thấy Hoa phi ngay cả Hình bộ thượng thư cũng đã gọi đến, trong lòng liền oán trách Hoa phi, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không dám nói lời nào, là vô dụng.

“Thần khấu kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. Quý phi nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!” Vương đại nhân đi đến đứng bên cạnh Liễu Nguyệt Phi, hành lễ vơi Lâm Sùng cùng Hoa phi ngồi trên.

Lâm Sùng xoay mặt đi, không để ý tới Vương đại nhân. Hoa phi ý cười dạt dào nhìn Liễu Nguyệt Phi đứng dưới, vẫy tay với Vương đại nhân nói “Vương đại nhân đứng dậy đi.”

Vương đại nhân nghe vậy liền từ từ đứng dậy, nói với Hoa phi “Đa tạ nương nương, đa tạ Hoàng thượng!”

Ngay lúc gã vừa đứng thẳng, trong đại điện liền vang lên một tiếng rống giận nghiêm khắc.

“Vương đại nhân lớn mật, thấy bản cung cư nhiên không hành lễ, ngươi phải bị tội gì!”

Vương đại nhân hiển nhiên bị rống giận của Liễu Nguyệt Phi dọa một phen, lập tức quỳ xuống thỉnh an: “Công chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”

Trong đầu cũng không ngừng suy nghĩ, Lâm Tường Vi này từ lúc nào mà quyết đoán đến vậy?

Mà Lâm Sùng cùng Hoa phi ngồi trên thì có tâm tư khác nhau. Lâm Sùng là hai mắt sáng lên, không ngờ nữ nhi lên chiến trường một phen liền trở nên lợi hại như vậy, khiến kẻ làm cha là hắn thật tự hào.

Hoa phi lại càng không dung được nàng, nháy mắt với Vương đại nhân, trong mắt tràn ngập sát ý.

Động tác nhỏ này đương nhiên là không tránh được hai mắt của Liễu Nguyệt Phi. Vương đại nhân Hình bộ thượng thư này là người của Thái tử Lâm Bình Chi, Hoa phi lại là mẹ đẻ của Thái tử, hai người tất nhiên là một phe.

Nàng thật muốn nhìn Vương đại nhân này sẽ định tội nàng như thế nào!

Lúc này, Hoa phi nói “Vương đại nhân, ngươi nói xem, Tường Vi Công chúa phạm vào tội gì, lại nên xử phạt như thế nào!”

Lâm Sùng lúc này kinh hồn táng đảm chờ Vương đại nhân nói chuyện, trong lòng có dự cảm không tốt.

Liễu Nguyệt Phi liếc mắt một cái, trên mặt vẫn giữ nụ cười nhẹ.

Bị Liễu Nguyệt Phi nhìn thoáng qua, da đầu Vương đại nhân liền run lên, cũng không biết vì sao. Hắn lại đứng thẳng lên một lần, dè dặt cẩn trọng nhìn Liễu Nguyệt Phi, trong lòng có loại bất an không rõ.

Bất quá nghĩ lại, Tường Vi Công chúa cho dù thay đổi, chung quy ở hoàng cung Bắc Sát cũng là không nơi nương tựa, không có người hỗ trợ nàng. Nghĩ đến đây cũng hạ quyết tâm nói với Hoa phi “Tường Vi Công chúa không để ý phản đối của quần thần, khư khư cố chấp lao tới tiền tuyến, vốn nên an phận thủ thường thì lại kiên quyết hoa tay múa chân trên chiến trường, kẻ không biết giành việc với người trong nghề, lợi dụng thân phận Công chúa áp chế tướng lĩnh, cuối cùng khiến toàn quân bị diệt, thương vong thảm trọng, cũng là nguyên nhân căn bản dẫn đến thất bại của quân ta. Dựa theo luật pháp nước ta, phải xử hỏa hình!”

“Không cần a!” Lâm Sùng nghe đến đó, tim đều muốn nhảy ra. Hoả hình? Làm sao có thể!

“Không được, trẫm không cho phép!” Muốn mạng nữ nhi bảo bối của hắn, làm sao có thể!

Hoa phi nghe vậy lạnh giọng nói “Thiên Tử phạm pháp tội như thứ dân, Công chúa hại chết nghìn nghìn vạn vạn dân chúng Bắc Sát, tất nhiên phải cho dân chúng một công đạo!”

“Hoa phi nương nương nói rất đúng, xin Hoàng thượng cân nhắc!” Vương đại nhân cũng phụ họa Hoa phi, khiến Lâm Sùng không tìm được cách gì, chỉ có thể lo lắng suông.

Liễu Nguyệt Phi mắt lạnh nhìn hết thảy. Hoàng đế vô dụng, khắp nơi đều là địch, Lâm Tường Vi a Lâm Tường Vi, cuộc sống của cô thật đúng là không ổn, bất quá cũng vì chính cô không có đầu óc, bị người lợi dụng mới phải mất mạng.

“Vương đại nhân nói rất đúng, căn cứ luật pháp Bắc Sát, xác thực hẳn là xử trí hoả hình. Bất quá, luật pháp Bắc Sát là quản lý người của Bắc Sát!” Đuôi lông mày Liễu Nguyệt Phi khẽ nhướn, giọng càng lạnh hơn nói với Vương đại nhân “Bản cung hiện tại là Công chúa hòa thân được Nam Tề khâm điểm, tất nhiên là người của Nam Tề, Bắc Sát giờ đã không thể quán lý bản cung được nữa!”

Thân phận Công chúa hòa thân này, đầu tiên là không muốn để Lâm Mẫu Đơn dây dưa sư phụ, thứ hai là giữ chỗ cho sư nương* tương lai! Không ngờ bây giờ còn có thể lợi dụng một phen.

(R: sư nương: thê tử của sư phụ.)

Lâm Sùng nghe vậy, trong lòng bật ngón cái. Nữ nhi của hắn càng ngày càng lợi hại! Liền cao hứng phụ họa “Đúng, hiện tại Tường Vi là người của Nam Tề Ngạo Vương, nếu có gì sơ xuất các ngươi chịu tội nổi không?”

Nói đến đây, Hoa phi nhất thời đầy một bụng nước chua*. Nam Tề Ngạo Vương Hoa Khanh Trần này thiếu chút chính là con rể của ả, nửa đường lại nhảy ra một kỳ đà cản mũi. Lâm Tường Vi này thật sự là đáng chết!

(R: *đầy một bụng nước chua: ý nói ghen tị.)

Xem ra hôm nay là không có cách nào khác khử nàng rồi. Lâm Tường Vi này thật đúng là con gián đánh mãi không chết!

“Công chúa thật là nóng vội, còn chưa gả ra ngoài đã nghĩ chính mình là người Nam Tề. Đúng là mất gốc!”

Thấy vậy, Liễu Nguyệt Phi nhún vai nói “Không có cách nào, ai bảo ta được Ngạo Vương coi trọng.” Giọng nói ra vẻ thật khó xử, không biết nên làm thế nào.

Hoa phi nhìn thấy liền một bụng hỏa, thật muốn tiến lên cho nàng hai bạt tay. Rõ ràng biết Mẫu Đơn một lòng muốn gả cho Ngạo Vương, Lâm tường Vi này không phải đang thị uy với ả sao!

“Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha! Công chúa là Công chúa Bắc Sát, sao có thể không cho dân chúng một công đạo?”

“Vậy nương nương nói muốn trừng phạt Tường Vi như thế nào? Bất quá nương nương phải nhớ kỹ, mặt này, tay này, chân này của Tường Vi, tương lai đều là của Ngạo Vương. Nương nương đừng làm bị thương chúng, nếu không khó ăn nói với Vương gia nha!”Giọng nói đã không còn lạnh băng như trước, tất cả đều là yếu ớt, khiến Hoa phi tức đến muốn đánh người!

Lâm Sùng ngồi ở trên long ỷ đã sớm cười đến sốc hông, nhìn gương mặt tức giận của Hoa phi, trong lòng cũng thoải mái không ít.

Hoa phi lúc này quay đầu trừng mắt liếc hắn một cái, Lâm Sùng lập tức ngậm miệng không dám cười nữa.

Hoa phi suy nghĩ một hồi mới tức giận nói “Liền phạt Tường Vi Công chúa trong khoảng thời gian trước khi xuất giá chăm sóc ngự hoa viên!”

Trong khoảng thời gian này, ả muốn cho nàng đẹp mặt. Muốn gả cho Ngạo Vương Hoa Khanh Trần? Không có cửa đâu!

Lâm Sùng vừa nghe, thấy là một hình phạt đơn giản, cũng không liên quan gì đến tính mạng liền đáp ứng “Như thế rất tốt, nữ nhi a, con phải đi chăm sóc ngự hoa viên, xem như là cho dân chúng Bắc Sát một công đạo.”

Liễu Nguyệt Phi vừa nghe, như đăm chiêu nhìn về phía Lâm Sùng. Trong mắt Hoa phi đầy sát ý, thực rõ ràng sẽ không bỏ qua nàng dễ dàng như vậy. Sư phụ là đối tượng ả vẫn luôn muốn mượn sức, sao có thể để người khác giành lấy. Lâm Sùng thân là đế vương, đầu óc sao có thể đơn thuần đến thế, càng không hiểu sao vậy mà có thể tại vị hơn bốn mươi năm. Phương diện này nhất định cũng có chuyện gì không thể để người khác biết!

Hít một hơi thật sâu, vị thuốc ở đây làm ngực nàng khó chịu, thậm chí có chút mệt mỏi muốn ngủ. Này nhất định là thuốc Lâm Sùng dùng hàng ngày, có tác dụng khiến người ta mơ màng!

Nghĩ đến đây, ánh mắt nàng híp lại nhìn Hoa phi. Người này nhất định có liên quan!

“Nương nương đã hạ lệnh, Tường Vi sao có thể không nghe theo. Bắt đầu từ mai, Tường Vi liền chịu phạt chăm sóc ngự hoa viên!”

Hoa phi nghe vậy hừ lạnh một tiếng.

Lâm Sùng cao hứng gật gật đầu. Tính mạng nữ nhi bảo bối của hắn được bảo vệ rồi. Lúc này thân thể cũng có chút mỏi mệt, liền bảo Liễu Nguyệt Phi cùng Vương đại nhân lui xuống.
Chương trước Chương tiếp
Loading...