Sủng Hậu Lá Ngọc Cành Vàng

Chương 2:



Tín An Hầu phủ nằm trong An Nhơn phường của hoàng thành, chiếm diện tích rộng lớn, An Nhơn phường phần lớn là phủ đệ của công, hầu*, tấc đất tấc vàng.

Trong Thọ Xương viện, chính phòng có rất nhiều nữ quyến, hài đồng ăn mặc đẹp đẽ.

Hiện giờ lão phu nhân Tín An Hầu phủ còn khỏe mạnh, không ở riêng, đại phòng kế thừa tước vị chính là phụ thân của Ngọc Chiếu - Tín An Hầu, nhị phòng, còn có tam phòng đều ở trong Hầu phủ, cũng là sân viện Tín An Hầu phủ rộng lớn, mới có thể chứa được nhiều chủ tớ như vậy.

Các thị nữ vén rèm đi vào trong viện truyền đạt, lão phu nhân mang theo ý cười, có chút cảm thương hoài niệm nói: "Cũng không biết đại nha đầu còn nhớ lão thân hay không, nhớ năm đó lúc ra đi mới chỉ lớn một chút, sinh bệnh vô cùng gầy yếu, nhưng vẫn còn nhận ra ta, vừa nhìn nó, nó liền cười với ta. Nhiều năm như vậy, cũng nên trưởng thành thành đại cô nương rồi".

Hầu phu nhân quy củ đáp: "Mấy năm trước Hầu gia còn đi Giang Đô thăm đại cô nương, nói là nàng lớn lên vô cùng xinh đẹp".

Lời này lão phu nhân thích nghe, nhất thời ý cười sâu thêm vài phần.

Mẹ chồng không phải ruột thịt nên từ trước đến nay tam phòng phu nhân Chu thị là người luôn nhìn sắc mặt người khác để cư xử, thấy thế liền tiếp lời: "Đại cô nương và nhị cô nương là tỷ muội ruột thịt, nhị cô nương sinh ra xinh đẹp, chỉ sợ đại cô nương cũng không kém".

Nhị tiểu thư Ngọc Yên ngồi phía sau Lâm thị, rõ ràng tuổi tác không lớn, nhưng má đào mắt hạnh, mắt ngọc mày ngài.

Thuở nhỏ nhị cô nương được ma ma trong cung dạy dỗ, hành vi cử chỉ đều là dáng vẻ quý nữ danh môn .

Trên mặt Hầu phu nhân Lâm thị lộ ra một tia cười nhạt: "Tiên phu nhân mỹ mạo như vậy, đại cô nương sinh ra như thế nào đều là cực kỳ xinh đẹp, dung mạo Ngọc Yên khẳng định có nhiều điểm không bằng".

Lâm thị cũng không sợ ở trước mặt mọi người nhắc tới vị phu nhân quốc sắc thiên hương lúc trước của Hầu gia.

Trong lòng nhị phu nhân Kỷ thị giễu cợt, bà biết rõ nhất đại tẩu của mình là người tính toán, lời này nói ra, nếu đại cô nương dung mạo không bằng nhị cô nương, chẳng phải là làm người ta thất vọng sao?

Mấy năm nay Ngọc Yên đã sớm vang danh bên ngoài, thừa hưởng tất cả ưu điểm tốt của đại bá và đại tẩu, Tín An Hầu Thành Kiệu vốn là mỹ nam tử nổi danh của Đại Tề, Lâm thị tuy nói bình thường, nhưng tướng mạo cũng đoan chính.

So với Ngọc Yên dung mạo còn thịnh hơn, trong kinh thật đúng là tìm không ra mấy người.

Lúc này bên ngoài phòng hàng loạt tiếng bước chân truyền đến, rèm cửa bị vén lên.

"Thái phu nhân, đại cô nương đã trở về..."

***

Ngày xuân ấm áp, gió xuân phơi phới, ánh nắng xuyên qua những đám mây chiếu xuống các ô cửa ngập tràn ánh sáng.

Ngọc Chiếu mặc váy dài hoa văn mây vàng tương đồng cùng ánh mặt trời, trên cổ đeo chuỗi ngọc bích tỳ, trên vòng cổ bích tỳ, mã não va chạm lẫn nhau, phát ra tiếng leng keng giòn tan, nàng cười nhạt cất bước đi vào.

Đi qua sáu khúc tọa bình**, Ngọc Chiếu hơi cúi người: "Tổ mẫu bình an, mẫu thân bình an, hai vị thúc mẫu bình an".

Các nữ quyến ngồi ngay ngắn phía sau bình phong đánh giá Ngọc Chiếu, mặt như hoa đào, răng trắng môi đỏ, đôi mắt như ngọc trai đen đang nhìn ngó xung quanh, khi cười con ngươi hơi ánh lên, giống như một đôi trăng non trong dòng suối.

Đại cô nương được nuôi dưỡng ở Giang Đô nhiều năm, sinh ra lại rực rỡ chói mắt như vậy, khiến đám nữ nhân các nàng nhất thời không dời mắt được.

Lão phu nhân phía trên hơi nheo mắt lại, lộ ra hòa nhã từ ái, vui vẻ nói: "Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi. Ngày mai phụ thân con mới có thể trở về, nếu nó thấy dáng vẻ của con như vậy, trổ mã duyên dáng yêu kiều, chắc hẳn là rất vui mừng".

Trong mắt nhị tiểu thư Ngọc Yên thoáng qua ảm đạm, rất nhanh cười tiếp đón đứng một chỗ với Ngọc Chiếu , thân thiết kéo tay nàng, tỷ muội tình thâm: "Đại tỷ tỷ xem như đã trở lại, muội là nhị muội muội Ngọc Yên của tỷ, đại tỷ tỷ thật xinh đẹp, thật giống như tiên nữ".

Lão phu nhân nghe xong lời này cao hứng, trêu ghẹo Thành Ngọc Yên nói: "Biết con một lòng ngóng trông tỷ tỷ con hồi phủ, hôm nay đã trở về, ngày sau tỷ muội các con phải ở chung thật tốt, thế gian thân cận nhất chính là huynh đệ tỷ muội".

Ngọc Chiếu nhìn thấy khuôn mặt của người trước mắt, tựa hồ cùng người trong mơ chồng lên nhau, vẻ mặt nàng hoảng hốt, cảm giác thật vi diệu. Nhìn một hồi cuối cùng nhịn không được, nhẹ nhàng rút tay ra, cười nói với Ngọc Yên: "Thì ra là nhị muội muội, muội cũng rất xinh đẹp, vị này chính là tam muội muội phải không?".

Phía sau vị phu nhân trung niên ngoài ba mươi tuổi bên phải Ngọc Chiếu, hình dáng hơi thấp, trên mặt mang theo vài phần non nớt của tiểu cô nương, cô nương này không ai khác chính là cô nương nhị phòng .

Tính tình tam muội muội thẹn thùng, nhỏ giọng chào hỏi Ngọc Chiếu: "Đại tỷ tỷ bình an".

Ngọc Chiếu gật đầu, đối với Ngọc Yên nàng không có cách nào làm như không có chuyện gì xảy ra, giấc mơ kia ứng với thực tế khiến nàng hoảng hốt, nhưng thật thật giả giả thì có làm sao?. Tất cả những gì nàng không thích đều không cần biểu hiện ra ngoài.

Nhị muội muội này, ngay từ cái nhìn đầu tiên nàng đã sinh ra chán ghét.

Mí mắt Lâm thị giật giật, khẽ nhếch khóe miệng, không lên tiếng.

Nhị phòng phu nhân Kỷ thị và tam phòng phu nhân Chu thị tiếp lời, đem Ngọc Chiếu từ đầu đến chân khen ngợi một lần, sau đó Lâm thị cũng không thể ngồi yên không để ý, làm đương gia chủ mẫu, bà mỉm cười sau đó lần lượt giới thiệu tỷ muội huynh đệ cho Ngọc Chiếu.

Đệ đệ ở đây chỉ có tiểu đậu đinh Hoài ca nhi bốn tuổi của tam phòng, mấy người lớn hơn thì đều ở thư viện học tập.

Ngọc Chiếu sai người mang lễ vật đã chuẩn bị trước đó tới, dựa theo phân phó lúc trước, đem lễ vật tặng đi.

Vốn là cũng không có đạo lý một vãn bối như nàng vừa hồi phủ đã phải chuẩn bị lễ vật cho mọi người, chỉ là từ nhỏ Ngọc Chiếu cô đơn một mình, trước khi trở về đã có chút chờ mong những đệ đệ muội muội chưa từng gặp mặt này, mặc dù không phải cùng mẹ sinh ra, nhưng đây đều là thân nhân huyết mạch tương liên của nàng.

Ngọc Chiếu lớn lên ở Giang Đô Vương phủ, từ trước đến nay đều không thiếu bất cứ thứ gì, kỳ trân dị bảo, đồ cổ hiếm lạ, thư họa quý giá, đối với nàng mà nói bất quá chỉ là những vật tầm thường.

Nàng nghe ngoại tổ mẫu nói, chuẩn bị cho nữ quyến chính là trang sức châu báu, tất cả đều là lụa tơ tằm, trâm cài trân châu do danh lâu Giang Đô chế tạo, không giống với các loại bảo thạch bên ngoài.

Chuẩn bị cho mấy vị đệ đệ chính là thư họa nghiên mực, cũng đều là hàng thượng đẳng khó thấy trên đời.

Mấy đệ đệ muội muội nhỏ tuổi nhận được lễ vật đều mừng rỡ, mặt mày hớn hở, gọi nàng cũng có thêm vài phần quen thuộc chân thành.

Cho dù là nhị phòng hay tam phòng phu nhân cũng đều nở nụ cười, đại cô nương thật biết làm người.

Lão phu nhân thấy vậy không khỏi nhìn Ngọc Chiếu thêm vài lần, vốn tưởng rằng là một hài tử bị cưng chiều quen thói ngang ngược, nào biết lại hiểu chuyện như vậy?

Lão phu nhân gọi Ngọc Chiếu đến ngồi bên cạnh, cầm tay nàng, cẩn thận vuốt ve: "Nha đầu này được dưỡng thật tốt, khuôn mặt và bàn tay thật mịn màng , giống như dương chi bạch ngọc, Giang Đô khí hậu dễ chịu, quả thật bồi dưỡng người ta thật tốt. "

Lão phu nhân nói xong tháo vòng tay phỉ thúy trên tay bà xuống, đeo lên tay Ngọc Chiếu.

"Vòng ngọc này là năm đó mẫu thân ta cho ta, sau này cho đại nha đầu con".

Lâm thị thấy vậy ánh mắt không khỏi lóe lên, Ngọc Yên càng siết chặt khăn gấm trong tay, khăn gấm thêu hoa sen trắng suýt nữa bị móng tay mảnh khảnh của nàng đục ra lỗ.

Đây chính là vòng tay yêu thích nhất của lão phu nhân, mọi ngày mình không ngừng thỉnh an cũng không thấy cho nàng, hiện giờ thế nhưng lại cho trưởng tỷ chỉ mới gặp qua một lần!

Ngọc Chiếu bị nhiều người như vậy vây quanh, không được tự nhiên lắm, nhưng lại không thể làm mất mặt lão phu nhân, chỉ đành cười duyên xoay cổ tay, đem vòng trên tay cho mọi người xem.

"Đa tạ tổ mẫu, vòng tay này thật sự rất đẹp."

Cổ tay Ngọc Chiếu trắng nõn mảnh khảnh, trắng muốt óng ánh sáng bóng, đeo vòng ngọc phỉ thúy màu xanh đậm, không chỉ không lộ ra vẻ già dặn, ngược lại càng thêm kinh diễm tương xứng, giống như mỹ nhân nên là như vậy, kiều diễm hoa quý, thúy lượn châu vây.

***

Trong phủ vì Ngọc Chiếu thiết đãi yến tiệc, dây dưa chậm rãi mới chấm dứt.

Ban đêm trong kinh lạnh lẽo, ánh trăng bạc chiếu đầy góc đình viện, thật là tịch mịch.

Ngọc Chiếu không khỏi nổi lên buồn ngủ, thị nữ Tuyết Nhạn đến khoác áo cho nàng, ma ma trong viện Hầu phu nhân dẫn đường ở phía trước, mười mấy thị nữ cầm đèn lồng theo sau, dẫn nàng đi xem sân viện của nàng.

Viện Ngọc Chiếu cách chính phòng không xa, tên là Giáng Vân viện.

Tu sửa tinh xảo, bốn phía chạm khắc ngọc thạch, trong viện chỉ có một hồ nước trong veo, tầm nhìn rộng rãi.

Ma ma dẫn nàng tới cười nói: "Viện này Hầu phu nhân vẫn giữ lại cho đại cô nương, mấy thiếu gia tiểu thư khác thèm muốn cũng vô dụng, lại nói đại cô nương không trở về nên vẫn để trống. Hồ này chờ đến mùa hè hoa sen nở, thật sự là đẹp không cần nói".

Ngọc Chiếu nhếch khóe miệng, cười nói: "Thay ta cảm tạ mẫu thân".

Giáng Vân viện vốn là nơi để ngắm hoa sen, mấy năm trước khi Tín An Hầu cưới Giang Đô quận chúa đã xây dựng, về sau vẫn để trống, hiện giờ sớm đã được thu dọn.

Giáng Vân viện được thu dọn sạch sẽ chỉnh tề, tất cả vật phẩm đều là mới, nhìn ra được có hao phí chút tâm tư.

Chỉ là lâu không có người ở, lại gần bể nước, có chút ẩm ướt lạnh lẽo, Ngọc Chiếu được nuông chiều từ bé, luôn cảm thấy có mùi mốc khó ngửi, nàng nhíu mày.

Mấy người Tuyết Nhạn là từ Giang Đô Vương phủ đi ra, tâm tư thất khiếu linh lung, không dễ lừa gạt.

Các nàng đến Hầu phủ thấy một đường phủ đệ hoa lệ, nô tỳ thành đàn, nếu thật sự muốn đi thu dọn một gian phòng ở, sẽ không đến mức như vậy, ẩm ướt lạnh lẽo không nói, mùi còn khó ngửi, dựa vào quanh năm không dọn dẹp ao hồ, muỗi còn nhiều hơn.

Viện của cô nương nhà nàng, chỉ bề ngoài nhìn thì hào nhoáng, nhưng cũng không chắc ở được.

Tuyết Nhạn mở miệng muốn nói gì đó, bị Triệu ma ma trừng trở về.

Triệu ma ma tiễn ma ma của Hầu phu nhân đi, trở về mở cửa sổ liền hít thở không khí, phân phó mấy ma ma bên dưới: "Đi lấy huân hương tới, còn có lưu huỳnh ngải thảo, hun toàn bộ góc phòng này, cẩn thận có xà trùng bò tới. Các nha đầu khác ở đó chuẩn bị thêm một số trái cây tươi, những người khác thay đổi tất cả những gì chúng ta mang theo, không thể lười biếng".

Thời gian này Ngọc Chiếu đi lại mệt nhọc, vốn đã mệt mỏi, lại bởi vì chuyện trong mơ kia khiến nàng lo sợ bất an, hiện giờ ngay cả chỗ nghỉ ngơi cũng không vừa ý như vậy, trong lòng nàng khó tránh khỏi không thoải mái, sắc mặt lập tức có phần khó coi.

Trong phủ vẫn luôn là Hầu phu nhân quản gia. Ngọc Chiếu cũng không có ý định tranh phong với Hầu phu nhân, đối với nàng mà nói, kế mẫu chưa từng gặp qua này, giống như người xa lạ, đối với người xa lạ mà nói tôn trọng nhưng không gần gũi là tốt rồi.

Trước khi đến, nàng một lòng muốn ở chung với muội muội và đệ đệ, ở chung với phụ thân. Hiện giờ chỉ một buổi tối, Ngọc Chiếu đã có chút nhục chí.

Đối với những thân quyến này, phải cân nhắc nói chuyện khắp nơi, phải có chừng mực, không thích còn không thể biểu hiện ra ngoài, hôm nay miễn cưỡng cười vui vẻ một ngày, tâm tư Ngọc Chiếu lao lực quá độ, tính nàng vốn cũng không phải tốt gì, mới một ngày đã nổi lên ý định bỏ cuộc.

Đây có lẽ chính là phiền não của nhiều người, làm sao giống Giang Đô Vương phủ, tất cả đều chỉ có ba chủ tử, từ trước đến nay nàng không có gì phải cố kỵ.

Tín An Hầu phủ, chỉ riêng chủ tử chính thức đã có hơn ba mươi vị, còn chưa bao gồm những thiếp thất ở hậu viện.

Ngọc Chiếu chưa từng thấy qua nhiều huynh đệ tỷ muội như vậy, hôm nay gặp mặt miễn cưỡng nhớ đại khái, chỉ là bây giờ tuổi của nàng, quả thực cũng không thể chơi với những người nhỏ hơn kia.

Một Ngọc Yên tuổi tác tương đồng, nàng còn bởi vì một giấc mơ mà nổi lên xa cách.

Nói Ngọc Chiếu mê tín cũng được, tóm lại giấc mộng mơ hồ kia nàng không cách nào coi như chưa từng xảy ra.

Nhìn ánh mắt xa lạ của các đệ đệ muội muội Hầu phủ nhìn mình, trong lòng Ngọc Chiếu dâng lên một cỗ bất lực, hết thảy cũng không giống với suy nghĩ lúc trước của nàng, lúc này mới đến Hầu phủ một ngày, nàng đã muốn trở về Giang Đô.

Nàng không khỏi nổi lên một tia hối hận, vì một Ngụy Quốc Công, rời khỏi Giang Đô, rời khỏi ngoại tổ mẫu và cữu cữu, đáng giá sao?

Cố Thăng hắn làm bằng vàng sao?

Nàng khẩn trương muốn gặp Cố Thăng, muốn xem hắn và người trong mộng có điểm tương đồng hay không...

Nếu giấc mơ đó thực sự là một giấc mơ dự báo, nàng chắc chắn sẽ từ hôn.

Chỉ là trong phủ khẳng định không đồng ý việc này, nếu để nàng tự ra tay, có thể quá kinh hãi thế tục hay không? Gọi trưởng bối hỗ trợ, ai sẽ tin một giấc mơ kỳ lạ cổ quái của nàng chứ?

Ngọc Chiếu lớn như vậy, tâm tình cũng chưa từng trải qua bảy tám lần bất ổn như vậy, nàng lắc đầu, ngửa đầu thở dài: "Ta muốn tìm một đạo quán đi thắp hương..."

Quan Âm Phật Tổ Thần Tiên Ngọc Hoàng Đại Đế, phù hộ nàng bình an, vạn sự như ý...

__________

*công, hầu: hai tước trong năm tước của triều đình (Công, Hầu, Bá, Tử, Nam). Dùng để chỉ những người có quan tước lớn trong triều.

**tọa bình: hay bình phong tọa, là một loại bình phong cao cấp, bên dưới có đế cố định, không thể gấp lại.
Chương trước Chương tiếp
Loading...