Sủng Hôn Đệ Nhất Thế Kỷ: Ông Xã Hôn Rất Sâu
Chương 51: Cô bị ai sai khiến?
Cô cắn cắn môi, trong lòng đầy bất an, sợ run mà nhắm hai mắt lại. "Đi ra!" Lục Tuấn Ngạn lần thứ hai lên tiếng, thấy không hề có động tĩnh, anh ta cắn chặt hàm răng, bước nhanh vọt tới. Mộ Niệm Đồng căng thẳng đến hít thở không thông, nghe thấy bước chân Lục Tuấn Ngạn bước nhanh tới, sợ tới mức ngừng thở! Ngay tại lúc này, Lục Tuấn Ngạn bỗng nhiên dùng sức giơ tay vén rèm cửa sổ ra. Lại trông thấy một con mèo bị động tác của anh ta mà hoảng sợ nhảy dựng lên, nhảy lên cửa sổ, khẩn trương đến nỗi lông cả người dựng đứng lên. Không có ai!? Là một con mèo? Có lẽ là do cửa sổ mở, mèo chui vào từ ngoài cửa sổ. "Meo!" Con mèo kia nhìn chằm chằm anh ta, vô cùng cảnh giác đối với việc "Xâm phạm" của anh ta. Lục Cảnh Kiều ở phía sau cười lạnh, có vẻ hết sức giễu cợt. Vẻ mặt Lục Tuấn Ngạn suýt nữa không nhịn được, anh ta mạnh mẽ xoay người, gắt gao trừng anh. "Rốt cuộc Mộ Niệm Đồng ở đâu?" Lục Tuấn Ngạn lửa giận ngút trời mà truy hỏi đến cùng, "Cô ta ở đâu!?" "Tuấn Ngạn, cô ấy là vợ của anh, không phải của tôi." Lục Cảnh Kiều lãnh đạm như thường mà cong môi, "Xem ra, tin đồn tình cảm vợ chồng giữa cậu chủ Lục và vợ mình không hòa thuận, cũng không phải tin đồn nhảm!" "Anh!" Lục Tuấn Ngạn bị nói một câu, á khẩu không trả lời được, cơ mặt anh ta run rẩy một lúc, lập tức nói:"Câm miệng! Cái gì mà không hòa thuận? Tin đồn gì? Anh là ai, hôn nhân của tôi, còn chưa đến lượt một người ngoài khoa tay mua chân đâu." Lục Cảnh Kiều nhướng mày, thản nhiên nói, "Tôi cũng không có hứng thú khoa tay múa chân với hôn nhân của anh." Nói xong, anh liền xoay người lấy áo khoác trên giá, vẻ mặt lười nhác nghênh ngang rời đi. Anh đi rất tự nhiên, không có chút dáng vẻ chột dạ nào. Lục Tuấn Ngạn bị chọc giận mà không có chỗ nào phát tiết, anh ta xoay người, cắn chặt răng hết sức, giống như đi ra từ núi lửa, hung hăng nện xuống một quyền lên cửa tủ quần áo. Người làm đứng bên cạnh khiếp sợ mà quan sát anh ta, thật cẩn thận nói, "Cậu chủ, có cần gọi người đến lục soát lại không, biết đâu, có người đang trốn ở một góc nào đó trong phòng!" "Câm miệng!" Lục Tuấn Ngạn không vui mắng, "Không phải là cô mong chờ vợ tôi ngoại tình đấy chứ?" Người làm quá sợ hãi, vội vàng giải thích, "Cậu chủ, tôi không dám nghĩ như vậy!" Cô ta thật sự tận mắt nhìn thấy mà! Chẳng qua là muốn tranh công nhận thưởng, thế nào mà vào trong miệng anh ta, lại thành cố tình bới móc đâu! Một lát sau Lục Tuấn Ngạn tỉnh táo lại, ý thức được mình vừa rồi quá xúc động, thế mà lại bị kẻ dưới nói mấy câu, liền mất đi lý trí. Làm trò trước mặt người làm, một màn hung hăng này của anh ta, không phải khiến người ta chê cười sao? Nếu người làm không giữ mồm giữ miệng, một truyền mười, mười truyền trăm, ồn ào làm nhà họ Lục gà chó không yên, đầy tin đồn. Việc xấu trong nhà, cũng không thể để người ngoài biết! Vì thế, anh ta quay qua chất vấn, "Cô khẳng định không nhìn lầm!? Vợ của tôi làm sao lại đi cùng một tên đàn ông lạ mặt đi vào cùng một phòng!?" "Tôi..." Người làm trợn trừng mắt, có chút không rõ lắm, "Tôi không có..." "Có phải cô bị ai sai khiến, đến chia rẻ tình cảm của tôi với mợ chủ không!?" "Cậu chủ... Tôi..."Người làm sợ tới mức luống cuống chân tay, nhất thời đã đâm lao thì phải theo lao, dưới ánh nhìn giận dữ của Lục Tuấn Ngạn, lập tức sửa miệng nói, "Có lẽ là tôi không để ý mà nhìn nhầm! Cậu chủ... Anh yên tâm, chuyện này, tôi nhất định giữ bí mật tuyệt đối, sẽ không truyền ra ngoài!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương