Sủng Phi Bướng Bỉnh Của Vương Gia

Chương 10



Mộng.

Hùng Bảo Bảo biết mình trong mộng, bởi vì truớc mặt nàng xuất hiện một đôi nam nữ rất trẻ tuổi.

Nam là Lãnh Thanh Phách khi còn trẻ.

Nữ là nàng năm mười hai tuổi.

Nàng nghe không rõ đối thoại giữa hai người, chỉ có thể trông thấy những hình ảnh liên tiếp xẹt qua mắt nàng.

Cho đến khi ca ca nàng xuất hiện, đánh tan tình cảm rất tốt của bọn họ...

Khi đó, Lãnh Thanh Phách nhét ngọc bội Thanh Long vào tay nàng, thề son sắt mà nói ——

Ta sẽ quay trở về tìm ngươi.

Hùng Bảo Bảo nhìn màn này, đột nhiên hỏi có chút ngu...

Đó là nàng nhớ lại, hay chỉ là mộng?

Nếu là mộng, tại sao lại chân thật thế này?

Mộng?

Chân thật?

Ưmh...

“Bảo Bảo?” Một tiếng nói dịu dàng trầm thấp gọi nàng.

Đó là tiếng gọi chân thật, cũng không phải là âm thanh trong mộng...

“Ừ...” Nàng cau mày, không nghĩ tới vừa quay đầu lại tìm kiếm nơi phát ra tiếng gọi kia thì lại rơi xuống phía sau thâm cốc...

A, không!

Đó không phải là thâm cốc, mà là một lồng ngực bền chắc.

Mở mắt, tỉnh mộng.

Hùng Bảo Bảo trừng mắt nhìn, dung nhan tuấn mỹ xuất hiện trước mắt nàng, mà thân thể của nàng đang bị một đôi tay tinh tráng ôm lấy.

“Phách ca ca...” Nàng cho là mình hoa mắt, lại dùng lực nháy mắt mấy cái.

“Nàng gặp ác mộng sao?” Lãnh Thanh Phách dịu dàng đặt tay lên trán nàng. “Không sợ, ta ở bên cạnh nàng.”

“Nàng gặp ác mộng sao?” Lãnh Thanh Phách dịu dàng đặt tay lên trán nàng. “Không sợ, ta ở bên cạnh nàng.”

Nàng chu cái miệng nhỏ nhắn, cuối cùng từ trên giường bò dậy, bước chân có chút gấp rút chạy đến trước gương đồng, từ trong hộp tìm được một khối ngọc bội.

Nàng xem kỹ hồi lâu, mi tâm khép lại.

“Bảo Bảo?” Lãnh Thanh Phách đi theo xuống giường, đem lấy áo khoác ở trên vai nàng. “Nàng làm sao vậy?”

Nàng quay đầu lại, đung đưa ngọc bội trước mắt hắn.

“Này... Là chàng cho ta Lãnh Thanh Phách khẳng định nói.

Khối ngọc bội này coi như là tín vật cả đời của bọn họ, cũng là lời cam kết của hắn với nàng ——

Hắn sẽ trở về tìm nàng.

Hắn thật trở lại tìm nàng rồi hả?!

Hùng Bảo Bảo quả thật không thể tin được, thì ra là vào mười năm trước bọn họ cũng đã gặp mặt!

Chỉ là bởi vì ngoài ý muốn nàng mất trí nhớ, trừ người nhà ở ngoài, nàng thậm đã quên tất cả, ngay cả hắn cũng không nhớ rồi...

“Thế nào?” Thấy vẻ mặt phức tạp của nàng, hắn không nhịn được lo lắng hỏi.

“Ta nhớ ra rồi.” Nàng chớp chớp đôi mắt linh động, thâm tình nhìn hắn. “Chàng và ta đã từng gặp nhau từ rất lâu rồi...”

Nghe vậy, lòng Lãnh Thanh Phách vui như mở hội.

Không nghĩ tới, nàng lại nhớ đến thời điểm hai người lần đầu gặp mặt!

“Ta từ mười năm trước đã yêu nàng.” Hắn không giấu giếm nói, vào mười năm trước, tim của hắn liền thất lạc ở trên người của nàng rồi.

Gương mặt của nàng lặng lẽ đỏ, đối với lời tâm tình của hắn không có lực chống đỡ, hơn nữa còn tỏ tình trực tiếp như thế, làm lòng nàng như có hàng ngàn con nai đang chạy loạn.

“Ta thích chàng, ta yêu chàng...” Hùng Bảo Bảo tiến lên cho Lãnh Thanh Phách một ôm. “Ta nhớ ra rồi, mười năm trước ta chỉ chỉ là thuận tay cứu chàng một mạng, không nghĩ tới mấy năm qua này chàng lại hy sinh vì ta nhiều như thế.”

“Đó không phải là hy sinh.” Lãnh Thanh Phách ngửi mùi thơm trên người nàng, cười khẽ nói. “Chỉ cần có thể để cho nàng vui vẻ, ta đều nguyện ý làm.”

Nàng lắc đầu một cái. “Ta không muốn chàng khổ sở vì ta như thế.”

Cho nên, nàng quyết định không muốn nghe lời của Hoa cô nương chia tay với hắn.

“Chỉ cần nàng ở bên cạnh ta, cho dù sẽ không vui vẻ ta cũng sẽ cố chịu đựng.” Lãnh Thanh Phách dịu dàng nói.

Hắn nghĩ thông, coi như hắn tiếp tục làm bảo chủ Lãnh Dạ Bảo, tiếp tục bỏ việc triều chính, nhưng không có nữ nhân hắn yêu nhất ở bên cạnh, hắn cũng sẽ không vui vẻ gì...!

Hắn nghĩ thông, coi như hắn tiếp tục làm bảo chủ Lãnh Dạ Bảo, tiếp tục bỏ việc triều chính, nhưng không có nữ nhân hắn yêu nhất ở bên cạnh, hắn cũng sẽ không vui vẻ gì...!

Cho nên hắn nguyện ý buông tha tất cả, chỉ cầu cả đời này đều được ở cùng nàng.

“Chàng không cần cưới cô nương khác có được không?” Hùng Bảo Bảo khẩn cầu nhìn hắn. “Ta không muốn xa chàng, ta muốn gả cho chàng.”

Nàng thẳng thắn, làm Lãnh Thanh Phách kinh hãi một lúc lâu. Nàng... Tha thứ cho hắn sao?

“Nàng nguyện ý gả cho ta?” Hắn ôm nàng thật chặt, cực kỳ vui mừng hỏi.

“Chẳng lẽ chàng lại không muốn?” Hùng Bảo Bảo chu cái miệng nhỏ nhắn cả giận nói. “Hay là chàng đã chán ghét ta?”

Hừ, nếu như là vậy, nàng sẽ khiến đại đa băm cái nam nhân vô tình vô nghĩa này thành trăm mảnh, vứt xuống biển làm mồi cho cá!

“Ta ước gì nàng gả cho ta!” Nếu không phải nàng ngăn cản hắn tới cửa cầu hôn, hắn đã sớm lấy nàng về nhà!

“Chàng cùng người nhà ta sống một cuộc sống bình thường được không?” Nàng biết song thân của hắn đã không còn ở trên đời, mà nàng nguyện ý làm người nhà của hắn. “Chàng gặp qua cha mẹ ta, bọn họ cũng có thể làm cha mẹ của chàng...”

“Tất cả tất nghe theo thê mệnh.” Hắn hôn môi của nàng, thiết tha muốn phải có tất cả của nàng. “Chỉ cần nàng cảm thấy hạnh phúc.”

Hắn có thể đem tất cả đều cho nàng, không có chút gì do dự.

Bị hôn qua nàng có vẻ thẹn thùng không dứt, nhẹ giọng đáp lại nói: “Hạnh phúc của ta chính là vui vẻ của chàng.”

Cho nên, mới có người ta nói —— vợ chồng đồng tâm, cũng là tình vợ chồng.

Bọn họ tất cả, đều chia sẻ lẫn nhau, sống ở nơi nào cũng không thành vấn đề, chỉ cần bọn họ có đối phương, sóng gió khổ cực nhiều hơn nữa rồi cũng sẽ qua đi.

Chỉ cần vững vàng cầm tay đối phương, bất kể gian nan hiểm trở, bọn họ đều có thể cùng nhau vượt qua.

Coi như phía trước có độc xà mãnh thú, Lãnh Thanh Phách cũng sẽ thề bảo vệ Hùng Bảo Bảo, hơn nữa mở một đường máu.

Giờ phút này, hắn sẽ phải đối mặt với Hoa Đề Lộ so rắn độc mãnh thú đáng sợ hơn...

Kỳ quái, Hoa Đề Lộ thế nhưng không có phản ứng gì, khó có khi ngoan hiền như thế, yên lặng ngồi bên Hoàng Phủ Phong Vân uống trà, một tiếng cũng không nói.

“Vi thần nghĩ từ quan, cùng Bảo Bảo về nhà ở cả đời.” Đây là thỉnh cầu duy nhất của Lãnh Thanh Phách.

“Biểu thúc, ngươi thật không suy tính nữa sao?” Hoàng Phủ Phong Vân có chút bất đắc dĩ, dù sao biểu thúc là một nhân tài hiếm có.

“Năng lực của Hoàng Thượng mọi người đều biết, ít đi vi thần, cũng sẽ không ảnh hưởng quốc chính.” Tâm ý Lãnh Thanh Phách đã quyết, sẽ không bị dao động.

“Nhưng...”

“Nhưng là ngươi phải để cho ta làm bảo chủ Lãnh Dạ Bảo.” Hoa Đề Lộ rốt cuộc mở miệng, cười đến ngọt ngào lạ thường.

“Nhưng là ngươi phải để cho ta làm bảo chủ Lãnh Dạ Bảo.” Hoa Đề Lộ rốt cuộc mở miệng, cười đến ngọt ngào lạ thường.

Nàng cho là Lãnh Thanh Phách sẽ tức điên, dù sao đó cũng là nơi hắn tốn mười năm thành lập nhưng chỉ trong một đêm đã đổi chủ.

“Vừa đúng, ta đã giải thích với người trong Lãnh Dạ Bảo.” Lãnh Thanh Phách Không chút nào dao động

Ah, như vậy còn không tức giận?! Thật thần kỳ!

Hoa Đề Lộ không đạt tới mục đích, không cam lòng. Nàng chính là muốn khiến tòa băng sơn này tức giận a, không nghĩ tới làm thế nào cũng không khi phụ được hắn!

“Hoa cô nương, nếu như ngươi nữa khi dễ Phách ca ca, ta thật sự sẽ rời nhà trốn đi.” Hùng Bảo Bảo chu cái miệng nhỏ nhắn, cùng nàng náo như một đứa trẻ.”Ngươi biết ta vừa ra đi, cha mẹ với đại ca nhất định sẽ gấp gáp cực kỳ, đến lúc đó ngươi quán trà không chỉ có không ai giúp một tay, ngay cả cha mẹ cùng đại ca cũng không còn thời gian trông nom chuyện lớn nhỏ trong tiệm.”

“Hùng Bảo Bảo ngươi là đang uy hiếp ta sao?” Hoa Đề Lộ vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười hỏi.

“Ta chỉ nói sự thật.” Hùng Bảo Bảo bẻ một phát, mười đầu bò cũng bất động.”Hơn nữa Phách ca ca cũng thỏa hiệp, hắn nguyện ý ở lại quán trà giúp ngươi quản sự, ta cũng vậy nguyện ý tiếp tục giúp ngươi, ngươi sẽ thành toàn cho chúng ta sao?!”

Không phải Hoa Đề Lộ không muốn thành toàn bọn họ, mà là nghĩ tới Lãnh Thanh Phách, nàng không có cam lòng a!

“Đề Lộ, nàng nên đồng ý cho bọn họ thôi.” Hoàng Phủ Phong Vân nhẹ nhàng cầm tay nhỏ bé của nàng.

Ừ... Cũng đúng.

Chỉ cần Lãnh Thanh Phách trở lại quán trà, thì nàng còn có nhiều cơ hội quấy rối hắn.

Nghĩ như vậy, Hoa Đề Lộ cười cười, lập tức vung tay lên.

“Haiz..., được rồi, các ngươi mau trở lại quán trà, ngày mai ta liền thay các ngươi làm hôn sự.”

Hùng Bảo Bảo cho Lãnh Thanh Phách một cái mỉm cười, tay nhỏ bé đặt lên bàn tay to của hắn.

“Đừng nữa miễn cưỡng làm chuyện mình không thích.” Nàng cười đến rất ngọt, tựa như trộm mật ong. “Về sau, không thích việc gì ta giúp chàng chịu trách nhiệm!” Nàng vỗ vỗ ngực của mình bảo đảm nói.

Hắn bảo vệ nàng mười năm rồi, cuộc sống tương lai, đổi lại nàng sẽ bảo vệ hắn!

Lãnh Thanh Phách cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay nàng, cũng dịu dàng cười.

Chuyện tương lại để sau hãy tính, bây giờ hắn biết mình sẽ không cô đơn một mình nữa.

Bởi vì, hắn sẽ xây nên một mái nhà ấm áp, hạnh phúc thuộc về mình.

【 Hết trọn bộ 】
Chương trước
Loading...