Sủng Phi Của Hoắc Vương Gia
Chương 11
Hai người về đến phủ, khi vừa đi tới đại điện thì đã thấy Cửu Nhi ngồi thẫn thờ trong đó, lúc này Hoắc vương bỗng lên tiếng '' Cửu Nhi, đang làm gì vậy? '' Nghe thấy câu nói, cô bé nhìn ra cửa, thấy hai người cô bé liền chạy nhanh ra, vẻ mặt bỗng vui vẻ hẳn lên, cô bé chạy tới ôm chặt lấy Hoắc vương, nói '' Tử Ngạo ca, huynh đi đâu vậy? Không có huynh và Ninh Vũ ở phủ chán chết đi được '' '' Xin lỗi muội, vậy đi hôm nay là lễ hội Hoa Đăng ta và Ninh Vũ sẽ đưa muội đi, đúng như đã hứa '' '' Được được, muội chờ ngày này mãi '' Cô nghe thấy lễ hội thì không hiểu cho lắm, nhưng không nói gì, đúng lúc này Hoắc vương nói '' Ninh Vũ, đệ có đói không? Muốn ăn chút gì không? '' '' Không cần đâu, ta không đói '' Nhìn thấy hai người khác trước rất nhiều, Cửu Nhi thấy hơi kỳ lạ, cô bé nhìn hai người rồi hỏi '' Tử Ngạo ca, huynh với Ninh Vũ có gì đó...khác khác'' '''Cửu Nhi, quên nói với muội, bây giờ Ninh Vũ là huynh đệ kết nghĩa với ta sau này muội nói chuyện với đệ ấy chú ý một chút '' '' Huynh đệ kết nghĩa? '' '' Phải '' '' Muội cũng muốn có ca ca như Ninh Vũ '' Hoắc vương nhìn cô, hai người nhìn nhau, ngay sau đó cô cúi xuống nhìn cô bé khẽ xoa đầu, nói '' Vậy sau này ta sẽ ca ca của muội '' '' Thật không? Hay quá '' __________ Chiều hôm đó, hai người dẫn Cửu Nhi ra ngoài, họ đi đến nơi tổ chức hội Hoa Đăng trong thành, tới đó, khắp nơi đâu đâu cũng là người, họ vui vẻ đi trên con đường đầy ánh sáng đó. Ba người cùng tham gia vào đoàn người đông đúc đó, lúc đi qua những chiếc đèn Hoa Đăng trên con đường, cô bỗng nhìn vào một chiếc đèn Hoa Đăng hình chú sư tử nhỏ, thấy cô nhìn vào nó mãi, Hoắc vương liền đứng lại nói '' Đệ đi theo Cửu Nhi trước đi,ta ra đây có chút chuyện'' '' Được, huynh đi nhanh nha '' '' Ừ '' Cô đi theo Cửu Nhi lên phía trước, hai người đi lên một đoạn đường khá dài những Hoắc vương vẫn chưa quay lại, họ cứ đi đi mãi thì tới Hồng Lăng tửu lâu, họ đứng lại nhìn vào trong đó, cả hai tầng lầu đều là người người ngồi ngắm con đường này. Đúng lúc này, một bàn tay khẽ chạm vào vai cô, cô quay người lại thì là Hoắc vương, trên tay hắn còn cầm chiếc đèn Hoa Đăng hình sư tử nhỏ hồi nãy,hắn đưa nó cho cô, nói '' Cho đệ '' Cô cầm lấy nó, vẻ mặt ngơ ngác nhìn Hoắc vương, cô hỏi hắn '' Huynh mua nó làm gì? '' '' Không phải đệ thích nó sao? '' '' Ta chỉ vô tình nhìn thôi với cả nó làm ta nhớ đến thú cưng ta nuôi '' '' Thú cưng? Đệ nuôi sư tử sao? '' '' Phải, ta nuôi một con, nó tên là Đản Đản '' '' Cái tên hay đó '' Đúng lúc đó, Cửu Nhi nhìn thấy chiếc đèn, cô bé nhìn Hoắc vương nói '' Tử Ngạo ca, của muội đâu? '' Nghe thấy câu hỏi, Hoắc vương chợt nhớ ra còn có Cửu Nhi, cô bé lại nói '' Có phải huynh quên mua cho muội không? Hừ, huynh chỉ nhớ đến Ninh Vũ không nhớ đến muội '' Cô bé quay mặt ra nơi khác vẻ mặt đầy giận rỗi, Hoắc vương bấy giờ vẻ mặt lại khó xử, thấy vẻ mặt đó cô bật cười rồi đi đến trước mặt Cửu Nhi ngồi xuống, nói '' Cửu Nhi,không phải đâu là ta bảo huynh ấy đi mua nó cho muội '' Cô bé nghe thấy thì nhìn chiếc đèn đó, hỏi '' Có thật vậy không? '' '' Muội không tin ta ? '' '' Không. Muội tin '' Cô bé cầm lấy chiếc đèn trên tay cô, vẻ mặt bỗng chốc trở nên vui vẻ, thấy vậy cô và Hoắc vương mới nhẹ nhõm,cô nhìn vào tửu lâu, hỏi '' Cửu Nhi, muội đói không? '' '' Có chút chút ạ '' '' Vậy muội muốn ăn gì? '' '' Bây giờ muội không muốn ăn, muội muốn xem họ thả đèn '' '' Thả đèn? '' '' Dạ, họ thả ở con sông phía trước đó '' Hoắc vương đi đến cạnh hai người, hỏi '' Ninh Vũ, đệ không biết cái này à? '' Cô nhìn Hoắc vương lắc đầu, thấy vậy Hoắc vương kéo lấy tay cô và Cửu Nhi đi tới con sông đó, họ lên ngồi trên một chiếc đình cạnh con sông, còn mua rata nhiều rượi và thức ăn, họ ngồi bên trên vừa uống rượi, ăn đồ ăn vừa ngắm những ngọn đèn trên con sông, những ngọn đèn nhỏ từng cái từng cái được thả xuống dưới lòng sông, những ánh sáng nhỏ đó từng chút từng chút thắp sáng cả con sông. Cô và Hoắc vương bấy giờ đã uống rất nhiều rượi, họ đã uống hết hai vò rượu lớn, lúc này Hoắc vương nói '' Tửu lượng của đệ cũng được đó '' '' Huynh cũng vậy '' Cô lại tiếp tục nhìn xuống dòng sông, vẻ mặt dần dần buồn, thấy như vậy Hoắc vương hỏi '' Sao vậy? '' '' Nhớ ca ca ta và những người anh em tốt nữa, không biết giờ họ sao rồi '' '' Đệ yên tâm đi, họ sẽ tốt thôi '' '' Mong là vậy '' '' Ninh Vũ, đây là lần đầu thấy đệ nhắc tới người nhà vậy ba mẹ đệ thì sao? '' '' Cha mẹ ta sao? Năm được 3 tuổi mẹ ta không biết đã đi đâu bỏ ta ở lại với ba, sau khi mẹ rời ông ta cứ như một người khác,điên cuồng huấn luyện ta không hề quan tâm đến cảm nghĩ của ta, chỉ có ca ca là quan tâm ta, đến năm ta 8 tuổi ông ấy cũng đi, từ đó tới bây giờ ta luôn tìm kiếm tung tích của họ mà vẫn không được gì. Còn huynh thì sao? '' '' Mẫu thân ta mất khi ta 7 tuổi còn phụ hoàng thì khi ta lên 13 '' '' Chúng ta không khác nhau là mấy '' Không khí bấy giờ đang im lặng bỗng Cửu Nhi nói '' Ninh Vũ ca, huynh có muốn thả đèn không? Huynh có thể viết mong muốn của mình vào đó rồi thả đi '' '' Mong muốn? '' '' Dạ '' '' Được, ta đi mua '' Cô mua hai chiếc đèn đưa cho Cửu Nhi một cái, họ viết mong muốn vào đó rồi thả xuống, sau đó thì về Hoắc vương phủ. Chiếc đèn của họ cứ thế trôi đi, đi đến giữa dòng sông, ngay lúc đó, ở giữa dòng sông một nam nhân ánh tuấn, hắn vô tình lấy lên chiếc đèn của cô, hắn lấy mảnh giấy nhỏ bên trong nó ra, bên trong không viết gì cả, là một tờ giấy trắng, nhìn thấy dòng chữ đó nam nhân đó mỉm cười, nói '' Người này cũng thú vị đấy. Lần đầu tiên có người thả đèn mà để trắng ''.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương