Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 18: Vứt cái Văn Nhân Mặc kia đi, bản vương giúp ngươi



Mấy ngày sau, hàn chứng cùng nguyệt sự của Long Vân Thấm đều tiêu tan, nhìn qua sắc mặt nàng có kém một chút nhưng người bình thường sẽ không nhìn ra cái gì khác thường. Mỗi ngày nàng đều uống thuốc bổ máu, càng không quên suy nghĩ nàng nên cùng Văn Nhân Mặc kia nhận thức như thế nào.

Không quá mười ngày nữa đại quân sẽ trở về ngoại thành,nhưng như vậy trở về ,tất nhiên Long Hách Tường sẽ đích thân đi đón ,nàng quả thực không có cơ hội tiếp cận Văn Nhân Mặc. Nếu nàng muốn gặp hắn, trừ bỏ trên yến hội có lẽ không còn phương pháp khác.

Nhưng làm cho nàng không khỏi bất ngờ là chuyện Lăng Triệt nói giúp nàng , hắn không có quên a. Cũng không biết hắn làm sao lấy được thông tin Văn Nhân Mặc đã đến kinh thành, liền sai Mị đến báo cho nàng.

Trong lòng Long Vân Thấm kích động không thôi, Văn Nhân Mặc lặng lẽ hồi kinh chính là cơ hội của nàng. Nàng mới mặc kệ hắn vì sao phải lén lút như vậy, nàng hiện thời chỉ muốn cùng hắn nhận thức làm ra liên minh. Khó khăn của nàng bây giờ chính là nàng cùng hắn chỉ là hai người xa lạ, như thế nào mở miệng.

……

Nghe được Văn Nhân Mặc đang ở Túy Tiên lâu, Long Vân Thấm liền quyết định hôm nay xuất cung đi nhìn thử một chút.

Nhã gian tại lầu hai Túy Tiên lâu, một cái nam tử toàn thân mặc sắc ngồi trước bàn, trong tay cầm ly rượu không ngừng xoay tròn, một chút ý tứ muốn uống cũng không có. Hắn mặt mày anh tuấn cương nghị, mỗi cái nhíu mày hay cử động đều toát ra một cỗ khí phách.Bạc môi hơi nhếch lên biểu hiện tâm tình của hắn tương đối tốt.

Đối diện hắn là nam tử một thân quần áo dùng tơ vàng mà may, cổ tay áo thêu từng tầng mây bay, mượt mà không thấy một tia nếp nhăn, đủ đẹp đẽ quý giá.

Long Hách Tường lúc này ngồi đây nhìn Văn Nhân Mặc nói ra cũng thực ngoài ý muốn, hắn đoán được Văn Nhân Mặc sẽ trở về trước thời hạn, nhưng lại không biết hắn sẽ trở về trước nhiều ngày như vậy.

“Ngươi lặng lẽ hồi kinh như vậy, nếu bị người hữu tâm biết được..” Long Hắch Tường thay bằng hữu lo lắng, Văn Nhân mặc lần này trở về trên danh nghĩa chính là tướng quân khải hoàn hồi kinh, theo lí thì phải nên cùng đại quân về mới đúng.

Văn Nhân Mặc không chút để tâm đem ly rượu uống cạn, không nhanh không chậm nói : “Ta đã dám làm liền không sợ người phát hiện, không phải Nhị hoàng tử sợ ta làm liên lụy chứ?”

Long Hách Tường bất đắc dĩ lắc đầu, người này vẫn là như thế : “Ta làm sao sợ ngươi liên lụy, ngươi tính tình như thế nào ta còn không biết sao, nhưng mục đích ngươi trở về sớm như vậy là làm gì?”

Văn Nhân Mặc một bộ dạng cười như không cười nhưng ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén dọa người, vừa thấy trong lòng Long Hách Tường liền minh bạch, chỉ sợ là vì Quân đại thế gia kia.

“Phụ hoàng vì ngươi bãi yến không chỉ là vì mừng ngươi khải hoàn, người chính là muốn nhân cơ hội này tìm chỗ đứng cho người tuổi trẻ tài cao.”

“Tuổi trẻ tài cao?” Văn Nhân Mặc không khỏi cười khẽ, “Không phải là kén phò mã đi? Ta nói không phải Ngũ công chúa chứ?”

“Là Long Vân Thấm !”

“Công chúa điện hạ?” Trong đầu Văn Nhân Mặc rất nhanh hiện lên gương mặt gầy gò trắng bệch, “Nếu ta nhớ không nhầm, công chúa điện hạ năm nay còn chưa cập kê!”

“Ngươi nên biết Phụ hoàng đã có tâm tư từ sớm, Long Vân Thấm từ khi bị thương tỉnh lại, Phụ hoàng đối với nàng càng thêm sủng ái, ta xem ý tứ của người, chỉ sợ là muốn ở lễ cập kê của nàng tìm định phò mã.” Long Hách Tường nói xong liền trưng ra bộ mặt chế nhạo nhìn Văn Nhân Mặc, “Ta xem Phụ hoàng đối với Trấn bắc đại tướng quân khen ngợi không rứt miệng, này phò mã điện hạ…”

“Không có khả năng!” Văn Nhân Mặc không khách khí phủ quyết, sắc mặt nháy mắt thanh lãnh kiên định, “Ta sẽ không thú nàng.”

Long Hách Tường sửng sốt, hắn không ngờ Văn Nhân Mặc lại phản đối kịch liệt như vậy “Là vì mẫu thân ngươi sao?”

Văn Nhân Mặc im lặng không nói, mẫu thân hắn bệnh nặng qua đời có phân nửa nguyên nhân là do tiên Hoàng Hậu, nếu ngày ấy nàng cùng Hoàng Hậu không quá thân cận cũng không dễ dàng bị liên lụy như vậy. Còn một cái Đại phu nhân Quân gia kia, nữ nhân kia luôn luôn đố kị làm cho mẫu thân hắn cuộc sống thiếu nhiều. Hắn tuyệt sẽ nhớ kĩ.

“Ta nhưng là không dám trèo cao.” Văn Nhân Mặc tiếp tục uống rượu, trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì người có tâm nhìn qua liền đoán được.

Long Hách Tường đột nhiên trưng ra bộ mặt lơ đễnh nói giỡn : “Ngươi ở tại biên cảnh đại khái không biết, vị công chúa điện hạ này thật đúng là nhân tài của nam Hoàng quốc, đừng nói ngươi chướng mắt nàng, ta nghĩ nàng nhìn ngươi càng ra chán ghét. Nàng đã đối Nhiếp Chính vương ngày đêm thương nhớ, cũng không biết tại sao cư nhiên nửa đêm dám lén lút đến Ngọc Tuyền…”

Sắc mặt Long Vân Thấm theo những lời đó càng ngày càng đen dần, câu chuyện bên cách vách kia từng chữ đều lọt vào tai nàng, nàng nhìn không đến biểu cảm của hai người kia nhưng nhận thức được thanh âm giễu cợt của hai người. Nhất là chuyện nàng lén lút đi nhìn Ngọc Tuyền, thanh âm kia không che giấu chút nào trêu đùa.

Lúc này, hai nhân vật chính trong câu chuyện mà Long Hách Tường đang nói đến chính là đang đứng ngay tại căn phòng này. Lăng Triệt đang đứng phía sau nàng, làm ra cái tư thế nửa vây quanh khốn kiếp,đem nàng hướng vào trong lòng hắn. Đôi mắt nàng vừa nhấc, liền chống lại một gương mặt tựa tiếu phi tiếu: “Nhiếp Chính vương giống như rất thích nghe những lời như vậy.”

“Đây là sự thật nha, chẳng lẽ ngày trước công chúa không có làm?” Lăng Triệt đem nàng trong lòng lôi ra, trở lại một bàn đồ ăn trong phòng đã có chút nguội. Hắn tự mình ngồi xuống rót rượu, tâm tình tựa hồ rất tốt : “Bản vương còn nghĩ công chúa điện hạ cố tình xuất cung là vì việc gì, nguyên lại là muốn đến nhìn phò mã tương lai, thế nào? Ngươi là thích Văn Nhân Mặc?”

Long Vân Thấm trong lòng âm thầm đem Lăng Triệt cắn xé đến cả ngàn lần, nhưng ở ngoài mặt nàng không biểu lộ dù chỉ một chút , nàng vừa xuất cung liền đụng phải Lăng Triệt, lúc đầu quả thực bất ngờ nhưng bây giờ đều hiểu được, Lăng Triệt đáp ứng giúp nàng tự nhiên sẽ an bài người bên cạnh nàng, nàng xuất cung hắn như thế nào không biết! Bất quá nàng vẫn không ngờ đươc hắn cư nhiên kéo nàng đến cách vách này nghe lén, hơn nữa là nghe lén Long Hách Tường với Văn Nhân Mặc nói chuyện .

“Nhiếp Chính vương đối với Trấn Bắc đại tướng quân này có hứng thú?”

Lăng Triệt không có phủ nhận, đem uống cạn ly rượu trên tay mới chầm chậm nói : “So với rượu hoa đào của bản vương, rượu này quả thực kém cỏi rất nhiều, công chúa điện hạ kkhông bằng nếm thử rồi đưa ra ý kiến!”

Long Vân Thấm nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt, cũng không có tiếp nhận ly rượu kia. Nàng càng ngày càng không thể hiểu được Lăng Triệt này, vị trí Nhiếp Chính vương của hắn cao cao tại thượng, vì sao hắn phải trợ giúp một nha đầu như nàng, hơn nữa hắn chưa từng đưa ra điều kiện gì!

“Ngươi rốt cục là vì cái gì trợ giúp ta? Muốn ta hồi báo ngươi cái gì?”

Ánh mắt Lăng Triệt ở trên người nàng dạo một vòng, cuối cùng vuốt cằm nói : “Bản vương nhìn đến nhìn đi quả thật không thấy công chúa ngươi có cái gì hồi báo, công chúa thử nói xem?”

Nói xong tầm mắt hắn không dấu vết dừng lại trước ngực nàng, khóe miệng nhâng lên cười ta mị vô cùng khoa trương.

Gò má Long Vân Thấm hơi hơi nóng lên, nội tâm nàng kêu gào muốn nhào lên đem nam nhân trước mắt dạy dỗ một chút, hắn quả thật đủ vô sỉ.

“Bản vương không cần thiếu hồi báo cái gì, chỉ là muốn công chúa điện hạ ngươi nợ bản vương một cái nhân tình, khi bản vương cần ngươi có thể đáp ứng là được.”

“Lời này của Nhiếp Chính vương, bản cung nên hiểu như thế nào a, nếu ngươi muốn vạn lí giang sơn, bản cung có phải hay không đều phải gật đầu dâng tặng.”

Lăng Triệt lắc đầu, hắn đối với cái vị trí kia không một chút hứng thú : “Công chúa lo lắng nhiều, trước mắt ngươi nên quan tâm nhiều đến quan hệ bản thân, Văn Nhân Mặc kia bản vương nhìn không giống như người dễ thuyết phục, ngươi quả thực muốn cùng hắn liên minh sao?"

Long Vân Thấm trầm mặc, kỳ thực nàng cũng biết phần thắng của bản thân không lớn, nghe khẩu khí kia của Văn Nhân Mặc tựa hồ đối với mẫu hậu nàng không mấy hảo cảm, âm thanh lãnh liệt kia làm cho nàng nhận thức được hắn là một cái nam nhân khó chịu.

Lăng Triệt không nói thêm lời nào, hắn một bên uống rượu một bên thu hết biểu cảm của Long Vân Thấm vào đáy mắt, nha đầu kia cư nhiên nổi lên hứng thú với Văn Nhân Mặc kia?! Long Hạo Thiên tựa hồ cũng có ý định chiêu Văn Nhân Mặc làm phò mã, nha đầu kia phải chăng là?

Nghĩ như vậy, trong lòng Lăng Triệt cảm giác hơi hơi không thoải mái, rõ ràng là nàng tìm đến hắn trước, mặc dù chỉ tìm hắn trợ giúp, hiện tại còn muốn binh lực khác? Chẳng lẽ Nhiếp Chính vương hắn còn không đủ giúp nàng? Chỉ có một nguyên nhân là nàng căn bản không tin hắn, muốn chuẩn bị nhiều hơn thế lực?

“Vứt cái Văn Nhân Mặc kia đi, bản vương giúp ngươi.” Lăng Triệt nâng lên tầm mắt từ ly rượu nhìn thẳng nữ tử trước mặt, đột nhiên nói ra một câu dọa người.
Chương trước Chương tiếp
Loading...