Sủng Phi Lười Biếng Của Vương Gia

Thượng 5



Chương 8

Hàn Mặc Mặc mặc nam trang nằm trong thùng gỗ lớn vận chuyển đi Giang Châu lần này của Kỷ vương gia, lạnh quá đi mất, nàng run run nằm trên một đống rơm, xe ngựa vẫn đang di chuyển, lưng của nàng từ sớm đã không còn cảm giác rồi. Hàn Mặc Mặc khẽ hắt xì một cái, lập tức giật mình bởi tiếng hỏi vọng vào từ bên ngoài Ai? Kẻ nào? . Ây da Mặc Mặc ngốc, thùng gỗ mỏng như thế, ngươi nhất định không được gây động.

Đoàn xe dừng lại trước một khách điếm ven đường, Cao Nguyên Khải dẫn đầu đoàn đi vào. Phúc Tồn hướng chủ quán hỏi Chủ nhân ta bao trọn khách điếm này, phiền ngươi chuẩn bị sẵn, còn nữa thức ăn cũng nên chọn lựa kĩ càng một chút, hiểu chưa?. Vị chủ quán vui mừng sốt sắng Vâng vâng, tiểu nhân đã hiểu. Nam nhân ngồi ở kia thật đẹp, trên người còn tỏa ra phong thái ngạo nghễ uy phong. Vị chủ quán nhất thời hồ đồ tiến đến gần Phúc Tồn hỏi nhỏ Quan gia, vậy có cần có nữ nhân bồi rượu.... Phúc Tồn nghiêm mặt, Cao Nguyên Khải gần đó dường như nghe hết, miệng lãnh khốc phun ra vài chữ Ngu xuẩn! khiến vị chủ quán tái xanh mặt, vội vã quỳ xuống xin lỗi, Quan khách xin thứ tội, tiểu dân ngu muội không hiểu chuyện! Phúc Tồn nhìn qua vương gia, rồi vội vàng cho chủ quán đứng dậy, tiểu nhị chạy ra dẫn hắn lên phòng. Cao Nguyên Khải khẽ bóp trán, thật mệt, nữ nhân đời này bổn vương muốn bồi chỉ có Hàn Mặc Mặc, nhắc đến nữ nhân, hắn lại bắt đầu nhớ nàng phát điên lên rồi.

Đêm khuya, bóng dáng nam nhân nhỏ bé như con chuột nhắt di chuyển lên trên lầu, tay nhỏ khéo léo mở cửa, thật may Cao Nguyên Khải không cho đám lính kia canh phòng, như thế nàng còn lâu mới lọt vào được đây. Hàn Mặc Mặc rón rén bước từng bước lại gần giường nhỏ, nghe thấy tiếng thở đều của hắn, mới phát hiện hắn đã ngủ rồi, nàng từ từ ngồi xuống nhìn ngũ quan đẹp đẽ của phu quân, trong lòng ít nhiều có chút tội lỗi Xin lỗi ngươi, nhưng ta nhìn ngươi như thế nhảy vào nguy hiểm, ta đương nhiên không thể đứng ngoài. Bỗng chốc người nằm trên giường một phát đem Hàn Mặc Mặc bay lên giường, người đằng trên lãnh khốc phun ra vài tiếng, tay chân nàng đều bị hắn giữ lại, cả người nhất thời đều bị hắn ép xuống giường lớn Ngươi là kẻ nào, dám nửa đêm đến ám sát bổn vương? Hàn Mặc Mặc tuy có chút hoảng sợ, vì phòng hơi tối, hắn không nhận ra nàng cũng phải, Hàn Mặc Mặc vui vẻ rướn người lên hôn hắn một cái, miệng nhỏ phát ra âm thanh dễ nghe Phu quân, ta là nương tử của ngươi!. Cao Nguyên Khải nhất thời sững sờ, giọng nói này,c hính xác là của nương tử nhà hắn, tại sao nàng lại ở đây giờ này. Hắn vội vàng đốt nến lên, trên giường nhỏ hiện ra hình dáng một nam nhân tiểu mỹ thụ cực kì xinh đẹp, nàng ngồi dậy, vòng tay qua cổ hắn Khải, đừng giận, ta không muốn để chàng đi một mình, liền bí mật theo chàng đến tận đây, đừng giận ta nha . Cao Nguyên Khải ngơ hết cả người, trán cũng bắt đầu nhăn lại, biểu tình cực kì khó coi, Hàn Mặc Mặc vội vàng hôn từng điểm trên mặt hắn, từ trán, đến hai má, đến chiếc mũi cao đầy nam tính, rồi lại hôn đến bạc môi đẹp đẽ của hắn, miệng nhỏ thanh minh Khải, chàng đừng giận, là ta không ngoan, nhưng lần trước thấy chàng bị thương như vậy, ta không thể ở nhà chờ chàng được

Mặc nhi! âm thanh ôn nhu vang lên, Cao Nguyên Khải cho nàng ngồi hoàn toàn trên người hắn, hơi thở nóng hổi phả vào gáy khiến Hàn Mặc Mặc run rẩy, nơi tư mật sớm đã tiếp xúc chặt chẽ với lửa nóng nam tính của hắn trở nên cực kì ẩm ướt. Cao Nguyên Khải tay chân nhanh chóng tháo bỏ y phục nam nhân trên người nàng, từng cái từng cái rớt xuống Mặc nhi, ta nên phạt nàng thế nào đây?

Ưm, nóng quá! Hàn Mặc Mặc uốn éo thân mình chà xát lên cơ thể cường tráng của hắn, mong bớt đi cảm giác nóng rẫy khó chịu phía bụng dưới. Thần trí nàng dần trở nên mơ hồ hỗn loạn, Cao Nguyên Khải cười tà một tiếng, đem chính mình vùi sâu trong cơ thể ấm áp của nàng.

Sáng sớm trời còn sương lạnh, nữ nhân xinh đẹp nằm ngủ say, dung mạo tựa tiên nữ giáng trần nằm gọn trong lồng ngực nam nhân cường tráng. Nàng vai trần lộ ra vết hồng liễn đẹp mê hồn, có chút hơi lạnh liền hướng hắn chui vào, Cao Nguyên Khải sau một đêm được ăn no, vui vẻ tỉnh lại, kéo nàng nằm hoàn toàn trong lòng hắn, tay lớn kéo chăn lên, che giấu đi nữ nhân kiểu diễm cùng dấu vết kích tình mờ ám trên cổ nàng, hướng trán nàng hôn trụ. Âm thanh khàn khàn vang lên Mặc nhi, mau quay về, đường đi rất nguy hiểm, nàng lại là điểm yếu duy nhất của ta, ác nhân chắc chắn sẽ nhằm vào nàng!

Hàn Mặc Mặc cựa quậy, thắt lưng dường như đã tê dại, chân cũng không còn chút sức lực, nàng vòng tay qua cổ hắn, bộ ngực sữa non đầy áp lên lồng ngực của hắn Không được, ta không muốn về, vốn dĩ ta rất thông thuộc về dược liệu trị thương, chàng miễn cường cho ta làm một tiểu nam đồng đi bên chàng là được!

Cao Nguyên Khải lật lại, để người nàng nằm hoàn toàn trên người hắn, bạc môi hướng tai nhỏ của nàng cắm mút Mặc nhi, như vậy nàng sẽ phải chịu khổ!

Cao Nguyên Khải lật lại, để người nàng nằm hoàn toàn trên người hắn, bạc môi hướng tai nhỏ của nàng cắm mút Mặc nhi, như vậy nàng sẽ phải chịu khổ!

Hàn Mặc Mặc rướn người lên, môi nhỏ cùng môi hắn quấn lấy nhau, từng tiếng đứt quãng truyền ra Không.. sao.. chỉ.. cần có thể cùng chàng, khổ cực ta không sợ!

Mặc nhi?

Ừ!

Ta yêu nàng!

Ta biết!

Nàng không được rời xa ta nửa bước, nhớ chưa?

Nhớ rồi! Ta nhất định sẽ dính lấy chàng không rời!

Mặc nhi, ta yêu nàng!

Mặc nhi, ta yêu nàng!

Cao Nguyên Khải! Câm miệng!

Ây da, thổ lộ cứ việc thổ lộ, sao cứ phải làm loạn trên người nàng, tối qua hắn đã ăn nàng đến ba lần rồi, bây giờ ác ma còn chưa thỏa mãn, muốn nàng tiếp sao, vốn dĩ lần này đi cùng hắn là đúng hay sai nàng cũng không biết , chỉ biết là tên đại sắc lang này đang vui vẻ trêu đùa, từng chút từng chút một gặm nhấm toàn bộ thân thể nàng.

Vương gia! Đây là? Phúc Tâm hết sức ngạc nhiên nhìn tiểu nam đồng xinh đẹp đứng sát vương gia nhà hắn, biểu tình có chút không tin nổi. Phúc Tâm là đệ đệ của Phúc Tồn, cũng là người thân cận của Cao Nguyên Khải, do sư huynh đã lên đường đến Giang Châu trước chuẩn bị lực lượng, Phúc Tâm được giao trọng trách hộ giá vương gia đến sau. Cao Nguyên Khải ống tay dài che đi bàn tay đang nắm chặt lấy tay nàng, nét mặt vẫn bình thản Đây là nam đồng trị thương của bổn vương, có chuyện gì về sau hãy nói !

Hàn Mặc Mặc cười tươi, để lộ hai lúm đồng xu, dung mạo đẹp đến mê hồn nhìn Phúc Tâm, làm hắn ngây ngẩn cả người, sao trên đời này lại có tiểu nam đồng xinh đẹp đến vậy, vẻ đẹp này so với nữ nhân còn gấp bội phần. Hàn Mặc Mặc mới chỉ định giơ tay ra Xin chào, ta là Mặc Mặc..... đã bị Cao Nguyên Khải lôi đi, tên Phúc Tâm này, dám nhìn nữ nhân của hắn đến ngơ ngẩn hết cả người như vậy! Thật không coi ai ra gì mà!

Trên xe ngựa, cảnh tượng có chút không phù hợp lắm nếu chỉ nhìn lướt qua, một tiểu nam đồng nhỏ nhắn ngồi trong lòng nam nhân tuấn tú tiêu sái, tiểu nam đồng đang ngủ say, còn nam nhân thì nhìn hắn đầy âu yếm, thỉnh thoảng bạc môi còn nhếch lên cười nhẹ, hướng trán tiểu nam đồng hôn trụ. Rõ ràng là đoạn tụ, nhưng vị tiểu nam đồng này thật ra là một nữ nhân, nữ nhân đó chính là vương phi của hắn, người hắn nguyện bồi suốt cuộc đời này.

Bên ngoài có khực một tiếng, xe ngựa có chút lung lay, Cao Nguyên Khải cười lạnh, hướng nữ nhân trong lòng hôn nhẹ, nói khẽ bên tai nàng Mặc nhi ngoan, ngủ yên, vi phu ra xử lí một lát, sẽ vào ngay. Hàn Mặc Mặc vốn biết chuyến đi này sẽ có nguy hiểm, nhưng nàng tin tưởng vào thân thủ của hắn, hơn nữa bên ngoài cũng có rất nhiều quân của Kỷ vương phủ, nàng vẫn là nên ngủ ngon một giấc. Hàn Mặc Mặc ưm nhẹ, tay nhỏ vươn lên vuốt má hắn một cái, nhắm mắt an toàn ngủ tiếp, tiếng binh đao bên ngoài càng lúc càng lớn hơn. Qua canh giờ sau, bên ngoài im ắng hẳn, xe ngựa tiếp tục di chuyển, Cao Nguyên Khải luồn người vào trong, liếc nhìn thấy người trên giường vẫn đang ngủ ngon lành, nhanh chóng tiến tới ôm nàng vào lòng, tham lam hít hà mùi hương mê người trên tóc nàng. Thế gian này thật quá đáng sợ, người ruột thịt với nhau cũng không nề hà, Cao Nguyên Lâm đã cho người phục kích ở đoạn đường trước, lần này hắn lại đem quân đi không nhiều, cũng may Phúc Tồn đã cho người đến ứng cứu. Cao Nguyên Lâm xem hắn như cái gai trong mắt, không từ mọi thủ đoạn muốn diệt trừ hắn, như vậy mới có thể xô được Cao Nguyên Trung ra khỏi ngai vàng, đường đường chính chính nắm giữ toàn bộ thiên hạ.

Cao Nguyên Lâm từ nhỏ đến lớn tất cả đều thua Cao Nguyên Khải về mọi mặt, dù là tướng mạo hay trí tuệ, hắn còn chỉ là con của một nô tì thấp kém nhờ câu dẫn được hoàng thượng mới được phong quý phi, vì vậy mà hắn hết sức căm ghét huynh đệ Cao Nguyên Trung và Cao Nguyên Khải, tất cả những thứ bọn họ có, hắn nhất định sẽ lấy đi không thiếu một xu.

Khải, chàng có bị thương không? Thanh âm nữ tử trong veo vang lên, Cao Nguyên Khải thất thần nhìn nàng, nương tử của hắn thật sự rất xinh đẹp, dù là khi mới ngủ dậy, lúc này đây còn ngồi trong lòng hắn, hương thơm tản mát từ cơ thể nàng dường như làm tâm hắn muốn nổ tung lên rồi.

Khải, chàng có bị thương không? Thanh âm nữ tử trong veo vang lên, Cao Nguyên Khải thất thần nhìn nàng, nương tử của hắn thật sự rất xinh đẹp, dù là khi mới ngủ dậy, lúc này đây còn ngồi trong lòng hắn, hương thơm tản mát từ cơ thể nàng dường như làm tâm hắn muốn nổ tung lên rồi.

Liếc thấy biểu cảm chịu đựng của Cao Nguyên Khải, Hàn Mặc Mặc nhất thời lo lắng, nàng đưa tay nhỏ vuốt trên người hắn, cuối cùng dừng ở bàn tay có vết đao chém qua, tuy máu đã cầm lại nhưng vẫn còn một ít đọng lại nơi miệng vết thương. Hàn Mặc Mặc đưa tay hắn lên gần cánh môi hồng nộn, thổi từng hơi nhẹ vào vết thương, chắc chắn hắn sẽ bớt đi cảm giác đau đớn. Nhưng Cao Nguyên Khải lại không cho là vậy, nàng làm như thế là đang ép hắn đến đường cùng. Bạc môi thốt ra từng tiếng, khàn đặc dục vọng Vi phu không sao, chỉ là sơ ý một chút! . Hàn Mặc Mặc lắc đầu, lôi trong túi ra một ít dược liệu trị thương, nhanh chóng giúp hắn bôi vào Không đúng, nhìn chàng khổ sở chảy mồ hôi như vậy, nhất định là rất đau rồi, đối với ta chàng không nên nói dối!. Vết thương nhỏ này so với hắn có là gì, một chút đau đớn cũng không có, Hàn Mặc Mặc, vi phu bây giờ không có đau nơi đó, vi phu đang rất khổ sở ở nơi khác cơ

Trong đầu Cao Nguyên Khải bỗng dưng nảy ra một ý, ai bảo nàng đơn thuần như vậy, hắn bắt đầu mếu máo nương tử, vi phu đúng là thấy đau thật rồi. Hàn Mặc Mặc ôm lấy đầu hắn để trên vai nàng, tay nhỏ vỗ vỗ lưng hắn Ta đã bảo rồi, dược liệu này bôi vào sẽ rất rát, nhưng cũng sẽ rất nhanh lành

Cao Nguyên Khải xoay đầu, cắm mút cổ nàng Mặc nhi, ta có cách để giảm đau đó, nàng nguyện ý giúp ta chứ!. Hàn Mặc Mặc phía dưới truyền đến cảm giác tê dại, tay nhỏ cố đẩy đầu hắn ra, tay còn lại bắt lấy tay hắn đang luồn vào trong tiết khố nàng trêu đùa. Nàng thở dốc bên tai hắn Cách gì?. Cao Nguyên Khải cười tà một tiếng, không nhanh không chậm bắt đầu hành sự Mặc nhi, xem như nàng đã đồng ý, vi phu cảm ơn nàng! " Ơ! Làm gì có kiểu giảm đau nào vô sỉ như vậy hả?

Nàng đỏ mặt đấm lồng ngực hắn, nam nhân lang sói chỉ cười tươi như hoa, một phát lột sạch nàng, ây da, đây là trên xe ngựa mà, cũng may là xe ngựa này rất rộng lớn, nếu không nàng đảm bảo sẽ không dám ra ngoài mất. Cao Nguyên Khải nhanh chóng thoát li y phục, ôm lấy nàng đến bên giường, kiêu ngạo nam nhân đã sớm phát tác, Hàn Mặc Mặc tuy rằng đã cùng hắn không ít lần, nhưng vẫn còn rất xấu hổ, mắt phượng chỉ nhìn qua một cái, hai má liền đỏ lựng mê người, lớn đến vậy, bảo sao lần đầu tiên của nàng lại đau đến chết đi sống lại. Cao Nguyên Khải thấy bộ dạng xấu hổ đáng yêu của nàng, liền cầm lấy tay nhỏ của nàng, áp vào kiêu ngạo nam nhân sừng sững, a, thật ấm, cũng thật cứng cáp, hắn thở dốc bên tai nàng Mặc nhi, thấy không, mỗi chỗ trên cơ thể ta đều muốn nàng!. Hàn Mặc Mặc đỏ mặt, cắm nhẹ lên môi hắn vô sỉ,là vương gia, nói mấy lời này không phải rất khó nghe sao? Cao Nguyên Khải chẳng nói chẳng rằng úp miệng lên hai đồi núi sừng sững mà ra sức cắm mút, tay lớn cũng bận việc thăm dò nơi tư mật của nàng, Hàn Mặc Mặc uốn éo thân mình, thở dốc, hai chân trần trắng muốt kẹp chặt bàn tay hắn, như thôi thúc hắn tìm hiểu thêm về nơi đó. Cao Nguyên Khải thở từng hơi nóng rẫy, cắm mút vành tai nàng Mặc nhi, xem nàng muốn ta như vậy, nơi đó đều đã ướt lắm rồi!

Hàn Mặc Mặc thần trí dường như không còn một chút tỉnh táo, hai tay nhanh chóng vòng qua cổ hắn, ôm chặt Khải, ta rất nóng, mau giúp ta!!!. Cao Nguyên Khải tay lớn xoa hai đỉnh núi mê người, thì thầm bên tai nàng Nói nàng muốn ta, liền cho nàng! . Hàn Mặc Mặc một chút tỉnh táo cũng không còn nữa ta muốn chàng,muốn chàng!!! Cao Nguyên Khải vốn chỉ chờ câu nói này của nàng, kiêu ngạo nam nhân từ nãy giờ đã lớn đến mức đau muốn chết, liền thúc mạnh thân mình, đem chính hắn yên ổn nằm trong hoa huyệt chặt chẽ, ấm áp. Hàn Mặc Mặc ưm một tiếng, môi mỏng hướng bạc môi của hắn liếm mút, hai chân vòng qua eo nam tính của hắn, cổ vũ đại sắc lang làm loạn. Cao Nguyên Khải nhanh chóng từng đợt trên người nàng, nơi kết hợp chặt chẽ của hai người đã tuôn ra không ít ái dịch, Hàn Mặc Mặc thổn thức kêu từng tiếng Không được, chậm lại một chút! Cao Nguyên khải ôm lấy nàng, cho nàng ngồi hoàn toàn trên người mình, nơi tư mật vẫn cùng kiêu ngạo nam nhân kết hợp chặt chẽ, bạc môi của hắn bây giờ đang thoải mái thăm dò hai đỉnh núi hồng nhạt dựng đứng của nàng, ra sức cắn mút. Hàn Mặc Mặc dường như bị rút hết hơi, môi nhỏ hướng chóp mũi nam tính của hắn hôn lấy, hay tay vòng qua cổ hắn, thở dốc, hắn chỉ đụng đậy một chút, thắt lưng của nàng đã truyền đến cơn tê dại, làm nàng rùng hết cả mình. Sau một hồi lâu, hắn mới gầm một tiếng, đem mầm mống tình yêu phát tác trong người nàng, lật nữ nhân nhỏ bé đã kiệt sức mà ngủ thiếp đi trên người mình, để nàng yên ổn nằm trong ngực hắn, Cao Nguyên Khải hôn từng điểm trên khuôn mặt xinh đẹp tựa tiên nữ của nàng Mặc nhi, ta yêu nàng!. Hàn Mặc Mặc hơi mớ ngủ, thốt ra từng tiếng Ta.. cũng.. yêu.. chàng..!

9S
Chương trước Chương tiếp
Loading...