Sủng Phi: Ngạo Thế Nguyệt Hoa Tuyết

Chương 12: Gặp Lại….Nhưng Ta Quen Người À?



GẶP LẠI….NHƯNG TA QUEN NGƯỜI À?

Đi theo hành lang lát đá, bên đường là những cây cột được trát sơn đỏ thơm mới, ngoài xa xa kia là vài loài cây xanh to lớn toả bóng nắng ngợm một góc sân, hoa cỏ đua nhau khoe sắc, nhìn một khung cảnh này thật thích hợp để chiêm ngưỡng và…….ngủ, có phải hay không là một giấc mộng rất đẹp. Rẽ trái, sang phải đi vòng qua hoa viên, rẽ trái, rồi rẽ phải, đến rẽ trái…….. “không phải chứ mê cung sao? T~T” nếu không nhờ trí nhớ phi thường của cái thân xác này nàng sẽ nghĩ đang bị người ta bố trận giăng bẫy a. Còn người đang theo sau nàng kia (Cửu Nha) chỉ sợ nàng sẽ cho là kẻ phản bội đang âm mưu gì đó với nàng mất thôi (Chạng Vạng: có cần tưởng tượng đến vậy không??)_Tuyết than thầm nêu không nhờ kí ức của thân thể này cộng với bộ nhớ tiền kiếp chỉ sợ bây giờ nàng nằm chỗ nào đó ngất rồi…haiz….bỏ đi bỏ đi, muốn trở thành tiểu thư chỉ hi sinh một ít chắc không sao đâu nhỉ?... ...... .......

Lát sau, bên tai lại phát ra âm thanh tiếng cười nói vui vẻ, một đoạn vài bước, trên cái đình nhỏ đặt giữa ao sen trắng, nguy nga tráng lệ, sừng sững giữa hồ, xung quanh lại có nhiều hơn hai thị vệ, nô tì đi ra vào bưng đồ ăn dọn lên bàn………món ăn nhà giàu có khác…..đến nơi rồi haiz cho ta xin lỗi chân ta (Chạng Vạng: muội vô can trong chuyện này +-+). Cố gắng lếch thây, nói thế nhưng vẫn giữ thái độ đoan trang của một cô tiểu thư “con nhà nòi” qua còn đường ngắn ngoằn ngoèo đến đình, nhấc chân lên từng bậc than đá mát lạnh tự nhiên cảm thấy lòng thanh thản hơn rất nhiều, với mùi hoa sen đang độ nở rộ, nàng nên tán dương cho kiến trúc sư đã tạo ra công trình này a., trước mặt nàng là chiếc bàn tròn làn bằng đá chân đế được chạm khắc tinh xảo những loại hình hoa văn sen súng thật bắt mắt, trên bàn lại bày đủ tất cả món ăn sơn hào hải vị nàng có thể chưa được ăn qua, lòng lại thầm bĩu môi một bữa ăn ở tướng phủ có thể bằng cả tháng người nghèo người ăn đấy, có sao thì nói có cần xa hoa đến thế không chứ? Bên bàn ai cần tới cũng đã tới ngay cả người khách “quý” của cha nàng cũng đang ngồi trên ghế trò chuyện cùng cha và các huynh nàng, hình như “hợp gu” lắm í trông rất rơm rả thế kia mà. Còn các tỷ của nàng a~ hình như đang đứng bên cạnh tay bưng bình rượu tỏ vẻ e thẹn với vị khách trong nhà nha, hình như má còn ửng lên nữa kia. Chết mất nàng có thể nhịn cười hay không đây, Nguyệt Thư Thư ngày thường đanh đá như thế bây giờ lại bày ra bộ mặt kia, còn Nguyệt Song Song_ tiểu muội của nàng ngày thường thích ức hiếp người thế nào nào lại nhìn mỹ nam với ánh mắt thèm thuồn……..cố nén cố nén…….không khéo nàng vỡ bụng mất.

_Tuyết nhi muội đến rồi, mau tới hành lễ với Thiên Di ca cùng cha đi_Nguyệt Ngâm là người đâu tiên nhìn thấy nàng đứng đó vội lên tiếng nhắc nhỡ chỉ sợ nàng gặp người lạ lại trở nên si ngốc, hắn vội đứng dậy kéo tay nàng_sao lại đứng đó thế kia.

_Tiểu Tuyết con tới rồi sao không lên tiếng mau lại đây đi, thất lễ quá_Nguyệt Dương Phù nhìn theo hành động của tam nhi ông, ông thật giậc mình từ khi nào nữ nhi nhà mình đến lại không biết, rồi lại quay sang cười với Bạch Thiên Di cười trừ tỏ vẻ ái ngại_nữ nhi còn trẻ tuổi không biết lễ nghi xin Bạch công tử bỏ qua

_tể tướng thật không dám_Thiên Di lại đỡ tay ông cười cười_thất tiểu thư nếu tới mau cùng ngồi xuống ăn đi không cần đa lễ.

_tiểu nữ Nguyệt Hoa Tuyết gặp qua Bạch công tử, công tử khoẻ_nàng chưa lên tiếng các người đã một xướng một tuỳ đất đâu cho nàng nói, hay thật còn đổ cho nàng cái danh thất lễ_thật không phải, lúc nảy vì thấy mọi người nói chuyện đang cao hứng tiểu nữ thật không dám xen ngang chỉ sợ làm mất cuộc vui, nên tiểu nữ chỉ đành đứng chờ đến kết thúc cuộc chuyện trò, nếu thất lễ xin Bạch công tủ, cha cùng các huynh bỏ qua_lựa giọng nói nỉ non nhất, vô tội nhất, trong sáng nhất, từ đó “em” đóng vai thiên thần

_kìa Nguyệt tiểu thư quá khách khí rồi_Bạch Thiên Di cười cười đứng dậy khua khua tay, rồi cúi người trước Dương Phù_xin tể tướng tha lỗi chuyện nhỏ nhặc này vì tiểu thư sợ làm mất hứng người trò chuyện nên nói là tại hạ không phải, chi bằng hãy tha lỗi cho thất tiểu thư đây_hắn không hiểu nghe giọng nói rất quen làm hắn nhớ tới vị tiểu oa kia, nhưng hình như giọng này lại có tính trong suốt hơn, làm hắn bất ngờ hơn nữ nhân đệ nhất xấu nữ lại không phải si ngốc mà lại rất thông minh a, xem ra lời đồn là không đúng rồi. Nhìn xem nàng ta biết rõ lễ nghi lại tìm đúng lý do hợp tình hợp lý để biện bạch cho mình cho hỏi nếu nàng là ngốc tử vậy người trên đại lục này là gì?

_được rồi, nếu Bạch công tử đã nói vậy_Dương Phù lại cười cười rồi quay sang Hoa Tuyết_hôm nay xem như con không cố ý ta sẽ bỏ qua nhớ không nên tái phạm nữa.

_Ân, nữ nhi hối lỗi_*** nghĩ sao nói nàng hối lỗi tại các người không thấy nàng trước chứ, nàng từ nảy đã đứng vức xác trước mặt các người ai nói các người không nhìn ngó xung quanh cẩn thận có ngày có kẻ ám xác lại không giữ được mạng của các người, chỉ là nghĩ ánh mắt bắt đầu xẹt qua tia khinh thường sau đó nhanh vụi tắt, rồi lại ngồi vào bàn (như chương trước vì được đặt ân, nàng có thể xem như ngang hàng với các huynh nàng, như ngồi bên các huynh nàng trên ghế dãy trái trong phòng thảo luận còn nhiều đặt ân khác.. nhưng không biết tại sao đặt ân kia lại không áp dụng khi nàng bị các tỷ muội hành hạ)

Khi Tuyết ngồi lên bàn bây giờ Bạch Thiên Di mới nhìn rõ mặt nàng, ngũ quan sắc sảo, nét đẹp ít có nữ oa 10 tuổi có ở nàng nhưng chỉ với cái bớt xấu xí bên mặt bên trái dù khuôn mặt có yêu nghiệt đến mức nào thì vẫn là khuôn mặt của quỷ, nhưng có điều ánh mắt kia thì hắn đã gặp ở đâu rồi, hắn không nhớ nhưng hắn biết hắn đã gặp

_công tử ta quen người sao?_nhìn thẳng vào mắt hắn, ăn bị người nhìn bị nghẹn chết đây, người có biết rất thất lễ không?
Chương trước Chương tiếp
Loading...