Sủng Phi: Ngạo Thế Nguyệt Hoa Tuyết

Chương 42: Trả Ơn???Hay Lấy Thân Người Báo Đáp Đi!!!



Nới đoạn, sau gốc cây lạ xuất hiện một bóng người, nam nhân mặt trang phục màu đen, tóc đen dài tết lại phía sau, ánh nắng nhàn nhạt rọi lên khuôn mặt điển trai kia. Tiểu từ này trên người còn chừa một chút máu tươi, loan lỗ trên người, đây không phải là máu đã khô vào ngày hôm qua sao.

Tên trước mặt Nguyệt Hoa Tuyết nàng không ai khác là đứa bé khi trong rừng, bày trận chặng đường xe ngựa của nàng. Không may là lại có đám sơn tặc ngư ông đắc lợi núp trong rừng kia, vậy ra hắn nên trở về với doanh trại của hắn rồi sao lại nơi này? Còn nữa, hắn không đi nơi nào khác lại cả ngày hôm qua lại theo nàng. Hơi có chuyện bất ngờ, hay nói âm mưu gì nơi này đấy.

_ngươi là..

_ta là Khắc Hàn người mà nàng gặp đêm trên rừng. Thật xin lỗi vì đã chặng chuyến đi của nàng_hắn nói đoạn lại quỳ xuống đưa kiếm dập đầu

_khoan_vội đến để hắn dậy, phủi bụi đất trên người hắn, xong lại nhìn hắn_ngươi đến đây chắc không chỉ có thế?

_ta….

_ngươi theo dõi ta cả một ngày chắc cũng đã đói mau đến theo ta ăn rồi thay trang phục mới_không để hắn nói tiếp, nếu hắn muốn trả thù thì cứ để nàng cho hắn một cơ hộ đi_chắc ngươi ở nơi này thật lâu???

_ta….ân ta tới nơi này để cảm tạ ơn nghĩa của nàng. Không biết lấy gì để báo đáp..ta…

_báo đáp sao??? Tốt rồi, hiện tại ta cái gì cũng có, ngươi báo đáp báo cái gì đây?????

_...._im lặng cúi đầu, nhìn xuống gót chân, đây là đuổi khéo người

_....._nhìn sắc mặt của hắn tự dưng ỉu xìu như thế, nàng nghĩ hắn đang thất vọng vì cơ hội này không giết được nàng.

Ân chỉ là đùa nàng nói cho là cho, hắn cũng nên cho nàng một cuộc sống mới mẻ, hơn nói chung sẽ không an nhàn như cuộc sống tiểu thư kia nữa. Nhưng cái này đổi bằng mạng sống. Tốt hay không? Nàng đã không từng nghĩ tới

_a…còn chứ còn thiếu đấy. Ta một chút nữa đã quên_xoay người nhìn thẳng đôi mắt màu đen tuyền kia_hay là ngươi lấy thân báo đáp đi. Làm phu thị của ta?????

_......_ngước mặt lên, vừa lúc chạm vào đôi mắt nàng nhìn mình, là đôi mắt xanh ngọc, thật đẹp_lòng cảm thán, đôi mắt không thể nhìn tới đáy, như loại ngọc trai cũng như biển cả sâu thẳm, dù có bị che đi khuôn mặt nhưng đến gần như thế lại có thể dễ dàng tưởng tượng được nhan sắc kia.

Đúng, nhan sắc không hợp với lứa tuổi kia, đúng là có non nớt, nhưng non nớt một cách mị hoặc đúng là có đáng yêu nhưng đáng yêu một cách quyến rủ. Không thể ngờ chính hắn lại có thể thất thần vì nhan sắc này.

_này ngươi không đồng ý sao?_dù tay huê huê trước mặt hắn khi thấy sự im lặng của hắn. Nàng nghĩ hắn sẽ bỏ cuộc đấy.

Đây là cơ hội nàng cho hắn giết nàng nha~ nếu muốn thì đến không thì đi, chắc chắng không có lần sau. MÀ còn ngược lại nàng gặp hắn nơi nào hắn sẽ không toàn thây nơi đây.

“Diệt cỏ phải diệt tận gốc” là cái lý thuyết mà nàng học được trong khoá đào tạo xác thủ. Nếu để kẻ đối đầu mình sống thêm một lần thì không có lần sau tinh mạng chính bản thân còn an toàn.

Nhưng nàng hiện tại đã quy phạm vào điều lệ này đấy, số phận nàng đang nguy hiểm chắc chắng nàng biết. Nhưng nàng muốn xem người này, khi tức quay thân hắn rất mạnh, chỉ cần rèn luyện, nhưng nếu cứ để hắn đi như thế không biết chừng hắn sẽ vào con đường lạc lối mất.

NÀng không nở nhìn mỹ nam bị chết thảm nha…………………

Nghĩ rồi lại cười chính mình, đã bao giờ nàng có cái suy nghĩ cứu người ở kiếp trước không nhỉ????????????????????
Chương trước Chương tiếp
Loading...