Sủng Phi Nhân Sinh

Chương 47



“Đây là chuyện tốt sao?”

Nghe được câu hỏi của nương nương nhà mình, Anh Đào hơi khó hiểu, sao nghe giọng của nương nương thì hình như lần này Hoàng hậu dẹp bỏ những lời đồn ở hậu cung không phải là chuyện tốt.

“Nhưng mà Hoàng hậu nương nương đã giúp ngài ngăn cản những lời đồn ở hậu cung mà, chuyện này với chúng ta không phải là chuyện tốt sao?”

Ân Như Tuyết loay hoay với những cành hoa sen mới hái đang cắm trong bình hoa, dáng vẻ tươi cười, nhưng giọng nói lại sâu lắng:

“Chặn đứng lời đồn tiếp tục lan rộng nữa thì tốt đó, nhưng mà còn phải xem là Hoàng hậu nương nương dùng biện pháp gì nữa?”

“Hoàng hậu nương nương…”

Anh Đào còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị Nguyệt Nha đang vén rèm lên bước vào cắt ngang.

“Nương nương, nô tỳ nghe nói buổi thỉnh an sáng nay Hoàng hậu nương nương đã cảnh cáo các chủ tử nương nương một phen, bảo các nàng ấy phải quản lý tốt cung nhân của mình.”

Nguyệt Nha nói đến đây thì ngẩng đầu liếc nhìn Duyệt quý tần đang ngồi trên giường nhỏ, thấy nương nương đang mỉm cười nhìn mình, hình như là khích lệ nàng nói tiếp, cũng khẽ cắn môi, nói ra lo lắng trong lòng.

“Nương nương, xem ra các chủ tử ở hậu cung càng hận ngài thêm rồi. Cứ tiếp tục như vậy, nương nương và hài tử trong bụng ngài có thể sẽ gặp nguy hiểm.”

Nguyệt Nha càng nói càng sợ hãi, nói xong lời cuối cùng thì đã trở thành lí nhí.

Ân Như Tuyết gật đầu, xoay đầu nhìn Anh Đào vốn đang nghĩ xem hành động ‘minh tư khổ tưởng’ của Hoàng hậu nương nương là tốt hay xấu. Chỉ thấy tiểu nha đầu Anh Đào khổ não, uể oải.

“Sao vậy? Bây giờ đã hiểu ra chưa?”

Anh Đào gật đầu.

“Tiểu thư, Anh Đào rất ngốc có phải không. Chuyện đơn giản như vậy mà vẫn không hiểu rõ.” Tiểu nha đầu oán giận bản thân nói.

Ân Như Tuyết nhìn dáng vẻ ủ rũ của Anh Đào, không thoải mái như ngày thường, ngược lại còn nghiêm túc gật đầu: “Đúng, Anh Đào, ngươi phải suy nghĩ cho thật sâu. Sau này đi theo Nguyệt Nha học hỏi một chút đi, sửa đỗi tính tình lỗ mãng của mình đi.”

Anh Đào triệt để sụp đổ, vẻ không vui hiện rõ trên mặt.

Ân Như Tuyết chỉ tiết rèn sắt không thành thép lắc đầu: “Ngươi đó nha, ở trong cung này, chỉ có người thông minh và kẻ cẩn thận mới có thể sống lâu dài, ngươi nói thử xem, hai loại người này ngươi thuộc loại nào?”

Thấy tiểu nha đầu này vẫn còn tỉnh tỉnh mê mê, Như Tuyết cũng không nói tới nàng. Trái lại nhìn Nguyệt Nha ở đối diện đang lo lắng nói:

“Hoàng hậu nương nương thể hiện rằng đang đứng về phía bản tần, nhưng lời nói thì luôn khuyến khích người khác đến hạ thủ với ta. Hoàng hậu nương nương gấp gáp như vậy chỉ sợ là đã chướng mắt ta rồi.” Như Tuyết chỉ chỉ bụng của mình.Nguyệt Nha đáp lời: “Nương nương, bây giờ phải làm sao đây? Chỉ sợ trong cung này không thiếu người hy vọng như vậy.”

Ân Như Tuyết thoạt nhìn không hề gấp gáp, tiếp tục cắm những cành hoa trong bình, nhàn nhạt cười.

“Binh đến thì tướng đỡ.”

“Nương nương, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.” Anh Đào lúc này lại bật ra lời này.

“Bản tần ở trong cung trước nay luôn độc lai độc vãng, sợ rằng rất nhiều người đã chướng mắt ta rồi.”

Ân Như Tuyết nhẹ nhàng ôn nhu nói, nhưng lời nói lại rất nặng, Anh Đào và Nguyệt Nha nhất thời không nói gì.

“Hoàng thượng, tần thiếp nghe nói hôm nay Hoàng hậu nương nương đã xử lý chuyện đồn đại ở buổi thỉnh an.”

“Ừ.” Vĩnh Dạ đế không có phản ứng, giống như không để ý đến chuyện này chút nào.

Ân Như Tuyết thấy Vĩnh Dạ đế không thèm phản ứng như vậy, lòng đau xót, không muốn tiếp tục đề tài này nữa, trái lại đổi đề tài khác.

Vĩnh Dạ đế cũng nhất thời không chú ý, nhưng đến buổi tối thì lại cảm thấy không đúng lắm.

Tuy nói là Duyệt quý tần đang mang thai, nhưng Vĩnh Dạ đế vẫn ngủ lại cung Chiêu Nguyệt như bình thường. Cái gì cũng không làm, chỉ ‘đắp chăn bông nói chuyện trong sáng’ mà thôi.

Buổi tối, sau khi hai người đánh răng rửa mặt xong, nếu là bình thường Vĩnh Dạ đế sẽ ôm ấp nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, cả hai thì thầm trò chuyện. Nhưng hôm nay tiểu nữ nhân này làm thế nào cũng không chịu, trái lại giấu mặt vào ngực hắn, cái gì cũng không nói, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ nhíu lại.

Vĩnh Dạ đế sợ nàng khó chịu, tuy rằng chỉ nhíu mày một cái, nhưng lại không nói chuyện, không biết nàng sao lại náo loạn như thế.

Lần này, Ân Như Tuyết thấy hắn không có hành động gì, trong lòng nàng càng buồn phiền hơn, mãi đến khi cả người đều mỏi thì xoay người, quay lưng lại với Vĩnh Dạ đế.

Vĩnh Dạ đế là cửu ngũ chí tôn, từ trước đến nay chỉ có người khác lấy lòng hắn. Hắn luôn ôn hòa với các nữ nhân hậu cung nhưng cũng chỉ có chừng mực nhất định. Ân Như Tuyết lần này đột nhiên nổi tính tình, trong lòng Vĩnh Dạ đế cũng có chút không kiên nhẫn. Nữ tử trước mắt này là người duy nhất được hắn sủng ái trong nhiều năm qua, dỗ dành có nuông chìu cũng có. Nhưng có vẻ như hắn đã quá dung túng nàng rồi. Theo tính cách của nàng thì chuyện này sẽ không duy trì lâu, đoán chừng ngày mai sẽ tốt thôi.

Nghĩ vậy, Vĩnh Dạ đế ngủ mất.

Cứ như vậy, hai người mỗi người một ý nghĩ mà trôi qua một đêm này.

Hôm sau, Vĩnh Dạ đế theo thói quen không gọi tiểu nữ nhân bên cạnh dậy, bảo cung nhân mặc triều phục cho mình rồi lâm triều.

Bãi triều thì nghĩ đến An tu viên cũng sắp lâm bồn rồi, nên đến chỗ An tu viên dùng bữa sáng vậy, thuận tiện ngồi một chút.

Ân Như Tuyết ngây ngốc chờ Vĩnh Dạ đế trở về cùng ăn sáng, chờ đến lúc bãi triều thì nghe được tin Hoàng thượng đến chỗ An tu viên dùng bữa sáng, cũng không nói gì, nhưng trong lòng không vui.
Chương trước Chương tiếp
Loading...