Sương Đêm

Chương 12 - Part 02 End



Bà vú gợi chuyện: 

- Hai đứa về đây lúc nào vậy ? 

Chí Tường trả lời : - Hôm qua điện cho vú xong, là con đi ngay. 

Anh nhìn quanh: 

- Sao con không thấy lão quản gia? 

- À, lão ấy đã xuống chợ mua một ít đồ, vì hôm nay là ngày giỗ của mẹ Ức Mi. 

- Con có nghe ba nói . Vú nghĩ Ức Mi trở về đây không? 

- Vú không biết nữa. Con bé đã không có tin một thời gian. 

Trung Nam cúi đầu: 

- Xin lỗi vú, đáng lý ra cô bé sẽ cùng về với tụi cháu . Nhưng khi phát hiện được, cô bé lại một lần nữa trốn đi . Con nghĩ Ức Mi sẽ quay về đây, nên tụi con mới gấp rút lên đây. 

- Không sao, hai đứa biết được tin tức Ức Mi vẫn bình thường là vú yên tâm rồi . Dù con bé ở nơi đâu, phương trời nào, chúng ta cũng sẽ tìm được. Điều quan trọng là làm sao để Ức Mi không còn giận ông cụ nữa mà chịu quay về, để ngôi nhà bớt hiu quạnh và trống vắng. 

Chí Tường ôm vai bà vú: 

- Sống chung một mái nhà tuy thời gian không dài lắm, nhưng phần nào cũng hiểu được tâm tư của Ức Mị Cô bé đã lớn lên trong môi trường sống và biết nhận thức. Con tin Ức Mi không còn giận ông cụ. 

Bà vú thở dài. 

- Dù Ức Mi có giận chúng ta cũng không thể trách con bé. Mọi chuyện đều bắt đầu từ giàu sang, giai cấp, sĩ diện mà nên. Ức Mi vừa bị tổn thương, vừa phải gánh lấy đau khổ của số phận. Vú càng nghĩ càng thương con bé. Lúc nhỏ, những đứa trẻ cùng trang lứa cô bé mẹ yêu thương lo lắng chăm sóc. Còn Ức Mi cô đơn độc hành, vú thấu đau xót làm sao. 

- Cho nên bây giờ, chúng ta không thể làm tổn thương Ức Mi nữa . Hãy yêu thương cô bé bằng trái tim chân thành. 

Bà vú chấp tay: - Thượng đế ơi, ngày là đấng tối cao, ngài có thể vì mọi người và làm tất cả cho con người . Vậy ngày hãy sớm đưa Ức Mi quay về, để con bé được sống trong vòng tay yêu thương và che chở. 

Chí Tường quan tâm: 

- Thời gian vừa qua, vú và lão quản gia không gặp trở ngại gì khi sống ở đây chứ. 

- Không. Luật sư Tâm đã cho vú niềm tin và vú tin vào ngày mai. 

- Tụi con cũng vậy. Bà vú chợt nhìn Trung Nam: 

- Gia đình con khỏe chứ Trung Nam? 

- Cám ơn vú. Bà nội và mẹ con vẫn khỏe. Họ rất yêu thương Ức Mi. 

- Thế còn con? 

- Da... 

Chí Tường nhanh miệng 

- Vú không biết thôi . Trung Nam yêu Ức Mi còn hơn cả sinh mạng của mình. Nó bỏ cả công việc ở thành phố lặn lội lên đây là vú biết rồi. 

Trung Nam trừng mắt: 

- Tao đâu mượn mày quảng cáo . Nhiều chuyện. 

Bà vú giơ tay: 

- Không sao . Vú cũng đâu có cười con. Con yêu Ức Mi đó cũng là ý nguyện của ông cụ từ lâu . Tốt lắm. Vú mừng cho hai con. 

Trung Nam gật đầu: 

- Con... 

- Vẫn không biết Ức Mi có yêu con không chứ gì ? 

- Dạ. 

- Gặp được con bé, con sẽ biết ngay thôi . Nhưng con đừng hỏi vì sao vú hiểu được nhé. Vú không nói đâu. 

Nhìn khuôn mặt Trung Nam, Chí Tường thấy tức cười làm sao. 

Với thương trường, Trung Nam là một nhà doanh nghiệp có tầm cỡ. Còn nói đến tình yêu... Ôi thôi... Bản lĩnh người đàn ông tự nhiên biến đâu mất tiêu. 

Bắt gặp cái nhìn của bạn, Trung Nam mím môi : 

- Suy nghĩ của mày lúc này sai rồi. Tao yêu Ức Mi, tại sao tao không dám thừa nhận? Tao tìm cô bé dó sự thúc giục của trái tim mình. 

Chí Tường vỗ tay: 

- Tao không lầm khi làm bạn với mày. 

- Hừ, dẹp cặp mắt tò mò và đầu óc suy diễn của mày sang bên đi. 

Trung Nam đứng lên: 

- Con muốn ra thăm mộ Ông cụ và hai bác. 

- Để Chí Tường hướng dẫn con nhé. Chí Tường khá rành nơi này đấy. - Xin phép vú. 

Trung Nam và Chí Tường vừa khuất thì chuông điện thoại reo . Vú Năm nhắc ống nghe. 

- Alô. 

- … 

- Alô. 

Đầu dây bên kia là một giọng nữ rất nhỏ : 

- Thưa vú là con đây. 

- Nhỏ quá, tôi không nghe gì hết. 

- Nhỏ quá, tôi không nghe gì hết. 

- Vú còn nhớ Ức Mi không? 

Bà vú lẩm nhẩm: 

- Ức Mi... Ức Mi... Con đang ở đâu vậy ? 

- Gần mà cũng như xa thôi . Vú và lão quản gia vẫn khỏe chứ? Xin lỗi thời gian qua con đã không một lời hỏi thăm. 

- Không ai buồn trách con cả, nhưng tại sao con không chịu về? Nơi đây là nhà của con mà. 

- Con muốn về lắm chứ, nhưng con vẫn chưa vượt qua được chính mình. Con cần thời gian vú à. 

- Con không tha thứ cho ông cụ sao? - Ồ , vào vai trò làm con, làm cháu, con không có quyền oán trách ai . Nhưng nỗi đau kia làm con luôn nhức nhói . Hình ảnh cha mẹ và cái chết của họ làm con đau buốt. 

- Thế con có biết hôm nay là ngày gì không ? - Ngày giỗ mẹ con. 

- Vậy con không về cúng mẹ sao? 

- …. 

Ức Mi im lặng, một lúc sau con mới nói: - Nhờ vú thắp nhang ẹ giúp con. Con sợ bây giờ con về là có người tìm thấy con ngaỵ Từ Trung Nam và Du Chí Tường đã lên Đà Lạt rồi. 

- Họ lên thì mặc họ, có liên quan gì đến con? Hay điều con trốn tránh không phải là ngôi nhà mà là Từ Trung Nam, chàng trai trẻ kia đã chiếm trọn linh hồn và cả trái tim con? 

- Không có, không có. 

- Cho con hay, nếu con không thừa nhận điều của trái tim mình thì con sẽ phải đau khổ. Và đến một lúc nào đó con sẽ phải ân hận. Vú không giấu con, Từ Trung Nam và Du Chí Tường đang ở đây . Vú dám chắc Trung Nam sẽ lục tung Đà Lạt này để tìm con đấy. 

- Nói với Trung Nam đừng tìm vô ích. Vẫn có người xứng đáng lấy anh ấy hơn con. Vú và lão quản gia giúp con chăm sóc biệt thự thêm một thời gian nữa nhé. con đã ngắm nó, vẫn không có gì thay đổi . À, con có gởi mấy chậu hoa đồng tử, vú chăm sóc giúp con nhé. Chào vú. 

- Ức Mi… Ức Mi…. 

Bà vú gác máy, vội vã chạy ra cổng. Quả thật, mấy chậu hoa đồng tử đã được đặt sẵn ở đây . Vậy Ức Mi... 

Bà vú nhìn quanh không thấy bóng dáng Ức Mi, nên bà trở vào và vội vã ra vườn: - Trung Nam, Chí Tường. 

- Vú. 

Bà vú vừa thở vừa nói: 

- Ức Mi… 

Trung Nam chụp lấy tay bà vú : 

- Ức Mi trở về phải không? 

- Không, con bé vừa gọi điện thoại cho ta, còn nhờ ta chăm sóc mấy chậu hoa đồng tử giùm. Ta có cảm giác con bé đang ở gần đây. Đâu, hai đứa thử tìm kiếm xem. 

Chí Tường nhanh chân : 

- Vú ở nhà, con và Trung Nam đi được rồi. 

Hai chàng trai chạy nhanh ra ngoài đường lộ. Họ dáo dác tìm kiếm, hy vọng Ức Mi vẫn chưa đi đâu xa . Mấy chậu hoa đồng tử còn để đó. Anh chạy ngược con đường dẫn lên đồi xa xa có một nhóm người bu đông, lại tai nạn xảy ra nữa rồi. 

Bây giờ không có thời gian đâu nữa mà tò mò. Trung Nam vừa lướt qua đám đông ấy thì bỗng có tiếng gọi : 

- Trung Nam ! 

Ri một cánh tay từ đám đông ấy đưa lên 

- Ức Mi ở đây nè. Anh mau cứu cô ấy. 

Trung Nam dụi mắt. Là Bảo Uyên. Tại sao cô ấy lại ở đây? 

Không cần nghĩ ngợi thêm, Trung Nam trở lại, vẹt đám đông. 

Cảnh tượng đập vào mắt anh là Ức Mi đang nằm bất tỉnh, Trung Nam hốt hoảng quỳ gối đỡ Ức Mi dậy: 

- Tại sao lại như vậy? 

- Ức Mi từ trạm điện thoại băng qua đường. Thấy cô bé, em gọi, nhưng Ức Mi đã bỏ chạy... và một chiếc xe honda đã tông phải cô bé 

Bảo Uyên run giọng: 

- Anh Nam, bây giờ phải làm sao? 

Trung Nam hét lớn: 

- Gọi xe cho tôi ! Phòng cấp cứu. 

Bảo Uyên ray rứt 

- Nếu em không gọi Ức Mi, thì cô bé đâu bỏ chạy và xảy ra tai nạn. Tại em tất cả. Ức Mi có gì, em ân hận lắm. 

Chí Tường thông cảm: 

- Đừng tự trách mình nữa . Lỗi không phải tại ai . Ức Mi muốn trốn tránh chúng ta... nhưng nếu không có tai nạn này mọi người đâu tìm gặp được Ức Mị Chúng ta phải cám ơn ông trời nữa là khác. 

Chí Tường đến bên vú Năm đang sụt sùi ở góc hành lang: 

- Ức Mi sẽ không sao đâu, vú đừng lo lắng quá. 

- Vú không ngờ tìm được con bé trong hoàn cảnh này . Chẳng lẽ tai họa và sự đau khổ cứ đeo bám con bé mãi sao? Vú trách mình đã không làm gì được cho Ức Mị Trước và bây giờ cũng vậy. 

- Vú yêu thương chăm sóc và lo lắng cho Ức Mi như thế đã quá đủ rồi . Con nghĩ Ức Mi không đòi hỏi ở vú hay mọi người bất cứ điều gì cả, cho dù là tình yêu thương. Bắt đầu từ bây giờ, Ức Mi sẽ được bù đắp với tình yêu chân thành của Trung Nam. Ức Mi sẽ tìm thấy niềm vui và hạnh phúc. 

Chí Tường vỗ vai bạn: 

- Đừng căng thẳng. Tao tin thượng đế rất công bằng. 

Đúng lúc, cánh cửa phòng cấp cứu bật mở. Trung Nam là người nhanh nhất, anh đến bên vị bác sĩ già. - Cô ấy sao rồi thưa bác sĩ ? 

Đúng lúc, cánh cửa phòng cấp cứu bật mở. Trung Nam là người nhanh nhất, anh đến bên vị bác sĩ già. - Cô ấy sao rồi thưa bác sĩ ? 

Vị bác sĩ mỉm cười: 

- Cô bé chỉ bị xây xát nhẹ, và do hốt hoảng nên bị ngất thôi . Bây giờ thì không sao rồi . Nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏi. 

- Vậy chúng tôi có thể vào thăm cô bé không? 

- Được chứ, nhưng không được ở quá nhiều trong ấy. 

- Cám ơn bác sĩ. 

Trước mắt Ức Mi là Từ Trung Nam, Du Chí Tường, Bảo Uyên và vú Năm . Cô chớp mắt : 

- Tại sao? 

Bà vú ôm chầm lấy Ức Mi : 

- Tại sao con trốn tránh mọi người và trốn tránh cả vú nữa? Chẳng lẽ mọi người không xứng đáng cho con đặt niềm tin hay sao? 

- Không phải . Biết được sự thật về cái chết của ba mẹ, làm con luôn tái tê trong lòng. Con không muốn quay về, vì con sợ mình không chịu đựng được trước những kỷ niệm đau thương. 

- Vậy mãi mãi con sẽ không quay về? 

- Con … 

- Chuyện đã là quá khứ thì nhớ làm gì. Con hãy xem nó như một giấc mơ. 

- Khủng khiếp. Con từng nghĩ... nếu ngày đó không có một chút tình thương của ông nội thì con có sinh tồn hay không? Nhưng ông nội nuôi lớn con để làm gì? Muốn cho con sống mãi trong đau khổ hay sao? 

- Ông cụ cũng đã ray rứt, ân hận trong mười mấy năm, con không thấy ư? 

Ức Mi nhắm mắt: 

- Con không buồn giận ai, chỉ trách mình sinh nhằm ngôi sao xấu. 

Trung Nam bước đến: 

- Không, em không là ngôi sao xấu mà là ngôi sao của ban mai, niềm tin và hy vọng. Em luôn được mọi người trân trọng và yêu thương. 

Anh nắm tay cô: 

- Ức Mi, hãy về với anh và trở về với mọi người nghe em. Bà nội và mẹ đang rất mong em. 

Chí Tường chen vào: 

- Em có biết đâu từ lúc em bỏ đi, Trung Nam lo lắng như thế nào . Hắn ta bỏ tất cả công việc ở thành phố lênd đây tìm em. Nếu en không về, anh không dám tin... Trung Nam có thể bỏ tất cả vì em đấy. 

Ức Mi cúi đầu 

- Em không xứng đáng, em đã từng dối gạt mọi người. 

Trung Nam che miệng cô bé: 

- Đừng nói vậy . Anh không cần biết trước kia em làm gì và người như thế nào . Anh chỉ biết hiện tại, anh rất yêu em và muốn có em bên anh thôi. Hứa với anh , đừng trốn nữa nhé. 

- Em... 

Bảo Uyên nhìn Ức Mi với khuôn mặt rất buồn: 

- Hãy nắm chặt những gì trong tay mình, Ức Mi nhé. Có thể trước kia em là người đau khổ, nhưng bây giờ chị thấy em là người hạnh phúc nhất. Trung Nam yêu em và chị biết em cũng yêu anh ấy. Trên đời này, không gì đẹp bằng khi mọi người yêu nhau và san sẽ cùng nhau. 

Chí Tường và Trung Nam nhìn Bảo Uyên bằng đôi mắt ánh lên niềm vui . Cuối cùng thì cô ấy cũng hiểu ra, để không phải dấn thân vào những sai lầm. Ức Mi chớp mắt: 

- Chị không ghét em sao? 

- Có một lúc chị rất ghét em, nhưng bây giờ chị đã hiểu . Tình yêu không chỉ ở một người, và điều bí mật của trái tim chỉ có những người thật lòng yêu nhau mới biết được thôi. Chí Tường vỗ tay: 

- Được rồi Hôm khác chúng ta sẽ nói tiếp. Bây giờ đừng nên làm phiền Ức Mi nghỉ ngơi. 

Anh quay sang Bảo Uyên : 

- Bảo Uyên, chúng ta cùng đưa vú về đi. 

- Vâng. 

Chí Tường kề tai cô: 

- Hành động của em hôm nay đẹp lắm. Anh nhất định sẽ tìm một chàng trai khác cho em. 

- Em muốn theo anh cơ.

- Úy trời. 

Tiếng kêu của Chí Tường làm Trung Nam quay lại: 

- Chuyện gì thế. 

Chí Tường nhăn nhó: 

Bảo Uyên véo tai: 

- Cho đáng đời. 

Nhìn bọn trẻ cởi mở vui vẽ, vú Năm cũng vui lây, bà hỏi : 

- Mấy đứa thích ăn gì, vú nấu cho. 

Chí Tường... 

- Con muốn ăn món gà luộc chắm muối tiêu chanh. Bảo Uyên : 

- Con muốn món gà nấu nấm. 

- Con muốn món gà nấu nấm. 

Trung Nam : 

- Ức Mi muốn gì, con muốn cái đó. 

- Khôn tổ cha. 

Ức Mi : 

- Con chỉ muốn về nhà thôi. 

Mọi người cười ầm lên. Bà vú để tay lên miệng : 

- Đây là bệnh viện đó. 

Rồi họ lục đục kéo nhau về, bỏ lại sau lưng những nụ cười và những cái nhìn đầy ăn ý. 

Còn lại hai người trong phòng, Ức Mi rụt rè hỏi : 

- Bao giờ anh về thành phố? 

- Bao giờ em về thì anh về. 

- Anh bỏ công việc ở trên ấy sao? 

- Có Thế Khiêm rồi . Nhưng trên đường về thành phố, chúng ta phải ghé qua Bảo Lộc. 

- Để thăm Lệ Châu à ? 

Trung Nam bẹo má cô: 

- Ờ, thì ra bấy lâu nay, trong đầu em luôn có tính toán. Hèn gì lúc bỏ đi, bảo anh tìm gặp Lệ Châu. Em ghê gớm lắm nghe . Nhưng không ai có thể thay thế hình bóng em trong trái tim anh đâu cô bé ạ. 

- Ai mà tin nổi các anh. 

- Tin anh đi . Anh chỉ yêu và yêu chỉ mình em, đóa hoa đồng tử của anh. 

Ức Mi xúc động: 

- Anh còn nhớ ngày đầu mình gặp nhau à ? 

- Nhớ chứ. Rất là ấn tượng. 

- Chắc là em dữ lắm. 

- Không. Giống như con nhím thôi. 

- Quỷ anh à ! 

Trung Nam âu yếm : 

- Ức Mi, anh yêu em. 

Né tránh ánh mắt nồng nàn của Trung Nam, Ức Mi phụng phịu : 

- Anh chưa nói cho em biết ghé Bảo Lộc để làm gì ? 

- Thăm nội. 

Ức Mi tròn mắt: 

- Nội về Bảo Lộc rồi à ? 

- Ừ, nội về hôm qua . Nội còn dặn tìm được em, phải đưa em về gặp nội. 

Thấy Ức Mi yên lặng. Trung Nam cúi xuống: 

- Sao hả ? 

- Em lỡ hứa với chị Lệ Châu giúp anh và chị ấy gặp nhau . Bây giờ về Bảo Lộc với vai trò khác... em... 

- Giỏi tật tài lanh. Nhưng mà đừng băn khoăn cứ để cho anh. 

- Anh làm gì? 

- Rồi em sẽ biết. Bây giờ thì em nhắm mắt lại giùm anh đi. 

- Chi vậy? 

Trung Nam thì thầm: 

- Anh muốn hôn em, bù lại những ngày nhớ nhung. 

- Ơ... 

Ức Mi chưa kịp phản ứng thì môi Trung Nam đã đáp xuống môi cô . Nụ hôn tình yêu ngọt ngào và mang hương vị hạnh phúc. 

Khi hai người rời môi nhau, Ức Mi đỏ mặt: 

- Anh xấu quá đi. 

Trung Nam nheo mắt: 

- Em chưa biết hôn. 

- Anh... 

- Để anh dạy em nghe. 

Trung Nam lại cúi xuống... Và điều bí mật của trái tim đã được nói ra khi hai người hôn nhau . Đâu đây quanh họ, hoa đồng tử bắt đầu nở rộ.
Chương trước
Loading...