Suỵt! Đại Ca Bị Đè Rồi

Chương 19: Đàn ông chính là không khen được



Editor: trang bubble ^^ 

Người sao mà! Trên người đến cả chút mỡ cũng không có, hoàn toàn là lãng phí thể lực của cô, còn có cái đó… cái gì… What, mới vừa kêu la chữ ‘tiền’ làm cái rắm á? Không công hại cô kích động vui mừng như vậy!

Xá Cơ Hoa bực mình mang theo ăn khuya, giận lướt mắt qua Ngụy Dương trên đất, vẻ mặt thúi hoắc xoay người định đi.

Đèn đường mờ vàng, mấy chục người cứ ngây ngốc nhìn như vậy sau khi người phụ nữ này đột nhiên đứng dậy, bộ dáng khí thế như nữ đại vương quát lên, nhất thời quên mất phản ứng!

Cho đến sau khi Xá Cơ Hoa đong đưa lắc lư đi qua từ trước mắt bọn họ, tên lưu manh cầm đầu bị gãy tay đó mới đột nhiên phục hồi lại tinh thần.

Ở địa bàn của mình mà lại bị người nắm mũi dẫn đi như vậy, vẻ mặt tên lưu manh cầm đầu nhất thời khó coi, hung ác quát lên "Thứ không biết chết sống ở đâu đến đây, lại dám phá rối đến trên đầu chúng tao, tối nay không dạy cho mày một bài học, mày thật sự coi Bang Thiên Sát chúng tao là dễ lừa gạt." Tay không bị gảy vẫy bốn tên dưới quyền bên cạnh bắt người!

Xá Cơ Hoa vốn là tâm tình đã khó chịu, hiện nay đột nhiên bị người ngăn cản đường đi, mắt to nhất thời nhắm lại, khó chịu quay đầu lại nhìn chằm chằm lưu manh bỉ ổi này, chỉ vào mũi hắn cũng quát lên theo;

"Mày XX hung cái gì mà hung? Còn cản đường tao? Hừ, mày cho rằng tao thích khuấy chuyến nước dơ này của mày à? Cũng không phải là ăn no rửng mỡ, đây cũng còn không phải bởi vì miệng mày đê tiện, nói gì tiền tiền tiền, chẳng lẽ mày không biết nói chữ ‘tiền’ là khiến người ta phạm tội sao? Thế nào? Hiện tại mày người ác cáo trạng trước, lừa gạt tao là muốn bắt tao đến xanh mét phải hay không?"

Lúc này bị đứa con gái chỉ vào lỗ mũi mắng ở trước mặt rất nhiều anh em, trong khoảng thời gian ngắn vẻ mặt tên lưu manh cầm đầu kia khỏi phải nói có bao nhiêu khó coi, giận đến mặt hắn cũng tím rồi, "Mày......"

Hắn mới vừa mở miệng, Xá Cơ Hoa đã đi lên trước một bước, đang lúc mọi người sững sờ, một cái tát liền vỗ vào sau ót tên lưu manh cầm đầu kia, ở giữa đám người cũng tức giận, dùng ngón tay hung ác chọt thẳng trán của hắn!

"Mày cái gì mày! Lại nói, tao còn chưa tìm mày tính sổ đấy, mày nói một chút đi, người lớn lên vốn là hèn hạ, lúc này còn thỉnh thoảng lại vặn vẹo gương mặt ánh mắt nhìn chằm chằm, muốn hù dọa ai vậy? Đáng ghét hơn chính là mày kêu la cá P với tao à, mày cho rằng mày là ai đấy? Mr Bean sao? Tao thấy nhiều nhất mày chỉ là một ông chú bỉ ổi, tỏ vẻ cái gì, mày còn dám trừng mắt ở trước mặt ta, có tin tao móc hai tròng mắt của mày ra làm bóng đạp hay không? Mày......"

Xá Cơ Hoa càng chọt lại càng thuận tay, càng mắng càng thuận miệng, một chút cũng không để ý vẻ mặt tên lưu manh cầm đầu kia xanh đỏ đan xen, cho đến lúc đầy mặt hắn đều bay đầy chấm nước bọt nhỏ của cô, lúc này trong lòng cô mới sảng khoái ngừng lại!

Người sao mà, vậy đã lợi cho hắn, nếu không phải là xem ở dưới người đông thế mạnh của hắn, cô nhất định muốn hắn bồi thường tổn thất phí tinh thần!

Lúc này trong lòng thoải mái, Xá Cơ Hoa cũng lười mắt lớn trừng mắt nhỏ với những người này, trực tiếp cầm ăn khuya xoay người đi.

Hơn hai mươi người, từng người một hiển nhiên vẫn còn ở trong lúc kinh ngạc, mà một tên lưu manh bị chọt trán nửa ngày, hoàn toàn nổi khùng, ngũ quan dữ tợn quát; "TM bắt ả ti tiện này lại cho tao, đánh hung hăng cho đến chết cho tao, tối nay bố mày không giết chết đồ đê tiện này, tao sẽ không gọi......" 

"Ầm!"

Tiếng hô này còn chưa nói hết,  thân thể người nọ lại đột nhiên bị côn sắt xông tới mặt đánh bay đi ra ngoài, dùng tốc độ nhìn bằng mắt thường không tới, lỗ mũi khóe miệng đỏ như máu đồng thời tung bay ra.

Ả ti tiện? Vẻ mặt Xá Cơ Hoa nhất thời tức giận, cất bước tiến lên một tay chống nạnh, một phát giẫm ở trên bụng người nọ; "Dám mắng tao đê tiện? Con mịa mày, tao thấy mày không chỉ miệng ti tiện, người này càng ti tiện! Thế nào? Còn dám trừng tao?"

"Bốp!"

Đập một cái tát ở trên mặt tên lưu manh cầm đầu đang choáng váng nặng nề còn không hiểu nổi tình huống thế nào kia, học hắn ta kiêu ngạo đối với Minh Hạo Thiên như lúc trước, to tiếng quát lên: "Bà cô tao lớn lên là cho mày trừng sao? Mày nói một chút mày tính cái gì đây? Bây giờ còn dám trừng tao? Có tin tao móc hai tròng mắt của mày ra hay không?" Nói xong, lại một bàn tay mạnh mẽ đập xuống.

"Thế nào? Không phục à? Lại trợn mắt nhìn tao? Tao thấy lần này mày là mắt đê tiện" nói xong, ‘bốp’ một tiếng lại một cái tát.

"Mày? Mày còn trừng?" Dù sao thấy Xá Cơ Hoa lại muốn giơ bàn tay lên.

Ngay vào lúc muốn đập xuống thì tên lưu manh cầm đầu kia vốn là bị đập hôn mê, bị đập đến đỉnh đầu toả ra ánh sao đã tỉnh táo lại, dùng tất cả hơi sức giơ tay lên che kín mặt!

Hắn oan ức mà! Rốt cuộc lúc nào thì hắn trừng cô? Mới vừa bị một côn sắt của cô đánh cho thiếu chút nữa chưa bị đánh cho liếc trắng mắt, rốt cuộc là con mắt kia của cô thấy hắn có hơi sức tránh ra trừng mắt cô?

Xá Cơ Hoa ngồi xổm người xuống, mắt to trực tiếp nhìn chằm chằm thân thể tên lưu manh cầm đầu khẽ ngọa nguậy kia; "Hừm! Thế nào? Hiện tại cũng biết tự ái rồi hả? Mày nói một chút cái người như mày bị nhiều người ghét, cả ngày chỉ biết rống tới rống đi về phía người ta, mày cho rằng người khác cũng giống như những người anh em đầy nghĩa khí này của mày à? Bị mày đuổi đi đổi lại cũng không có câu oán hận, bây giờ còn liều mạng vì mày."

Chính phải chính phải! Trong lòng hai mươi mấy người phía sau cô định liều giết qua cứu người từng người một gật mạnh đầu, những người làm đàn em như bọn họ dễ dàng lắm sao? Bị kêu đến kêu đi không nói, tâm tình lão đại khó chịu một chút, còn phải bị chửi máu chó đầy đầu.

"Người lớn lên khiến người ta ghét còn chưa tính, bây giờ mày còn động một chút là muốn mạng người ta, mày cho rằng mày là Thiên Hoàng Lão Tử à? Những anh em kia vì mày liều mạng ngoại trừ cả ngày lo lắng hãi hùng còn phải chịu đựng mày vẫn trái một câu chửi mắng con bà nó, phải một câu chửi mắng con mẹ mày, bọn họ là đầy tớ của mày à? Người ta cũng là có ba mẹ sinh, sao mày không tôn trọng người ta, người ta còn liều mạng vì mày như vậy, hiện tại mày xem các anh em của mày một chút, còn có nghĩa khí xông lại muốn quan tâm mày như vậy...Mày mới thật sự TM cố gắng nghĩ lại thử xem."

Tri âm! Hai mươi mấy người nhất thời từng người một gật mạnh đầu, cô gái này thật sự là TM nói đến trong tâm khảm của bọn họ rồi!

Trên đất tên lưu manh cầm đầu bị đánh ngay cả cơ hội mở miệng kêu oan cũng không có, tay bụm mặt đột nhiên bị Xá Cơ Hoa kéo rời ra, âm thầm dùng chút sức, xương vang lên một tiếng rắc.

"A!" Trên đất, tên lưu manh nào đó vốn là nhắm hai mắt, nhất thời trợn to mắt kêu gào đau đớn ra tiếng.

"Thế nào.. Thế nào? Khó chịu chỗ nào sao?" Xá Cơ Hoa giơ lên ăn khuya của cô khẩn trương đứng lên, mặt mê mang; "Các anh em, các người mau tới đây xem một chút, quan tâm một chút lão đại của các người đây là thế nào? Sắc mặt trở nên thật tái nhợt, giống như sắp không xong rồi, mau đi."

Vốn vẫn còn là trường hợp hung ác bừng bừng nhào tới, lúc mới vừa bị cô nói như vậy, nhất thời từng người một nghĩa khí bành trướng, trên mặt quan tâm liên tục bổ nhào lên phía trước quan tâm.

Bà nó, người đàn ông này chính là không khen được, Xá Cơ Hoa chen đi ra từ trong đám người, đến cả thở mạnh cũng chưa kịp thở, trực tiếp nâng đỡ con dê giả kia lên, chuồn mất!

Bọn họ đây chân trước vừa mới đi, lúc này đầu đường đã tuôn ra lượng lớn xe cảnh sát, phía sau còn đi theo chiếc xe cứu thương!

Hai mươi mấy tên lưu manh kia còn chưa kịp phản ứng xảy ra chuyện gì, lúc này cũng được mời lên xe cảnh sát, vị cầm đầu lưu manh đáng thương kia, trực tiếp bị đỡ lên xe cứu thương.

"Ồ ồ...... Xem dáng dấp anh cũng không mập, làm sao lại nặng như vậy chứ?" Ngõ tối đầy bí ẩn, một tay Xá Cơ Hoa kéo xuống người gác ở trên vai ném qua một bên, cũng không thèm xem người nọ thế nào, tiện thể không hình tượng dựa vào trên vách tường hé miệng ra thở to hổn hển, cứu người sống này thật đúng là không phải chuyện người làm, mệt chết cô rồi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...