Sỹ Quan Thế Giới Ngầm: Bị Ép Lấy Vợ Trẻ

Chương 118:



Đoan Mộc Nam nắm tay Thanh Thanh bước qua bức màn nước đi vào trong, bên trong cũng có một thung lũng, những tảng đá xung quanh dốc đứng và tráng lệ hơn so với tường đá bên ngoài, ngoại trừ chim chóc có thể bay vào, có lẽ khó có ai có thể trèo qua tảng đá mà vào đây, cho nên tấm màn nước chính là cửa ra duy nhất!

Thanh Thanh cảm thán thiên nhiên vậy mà có thể tạo ra một địa hình tự nhiên như vậy.

Đoan Mộc Nam huýt sáo một cái, Caesar ngoan ngoãn đi theo vào, hai người một ngựa đi một đoạn đường dài, Thanh Thanh đột nhiên hưng phấn chỉ tay về một nơi nào đó, vui vẻ la hét:

“Đó là ngôi nhà nhỏ của anh?”

“Ừm!” Đoan Mộc Nam gật đầu với cô.

“Quá thần kỳ, là anh xây sao?” Thanh Thanh nhìn qua căn phòng nhỏ cảm thán hỏi, căn phòng nhỏ này rất đặc biệt, nó được xây trên một cái cây khổng lồ.

“Ừm, anh làm rất lâu đó!”

“Tại sao anh lại nghĩ làm cái này?”

“Để có một nơi yên tĩnh để nhớ em...” Đoan Mộc Nam nói, rồi tiếp tục: “Chỉ có ở đây mới chân chính thuộc về anh, không có âm mưu, không có giết chóc, không có người biết, sẽ không bị quấy rầy...”

Chỉ có ở đây anh mới có thể cảm nhận được bình yên, tĩnh lặng và ấm áp.

“Em có biết lúc anh làm ngôi nhà này hy vọng nhất là gì không?” Anh hỏi.

“Là gì?”

“Chính là hy vọng một ngày nào đó nhìn thấy em ở trong ngôi nhà này...” Anh cười nói, trong mắt hiện lên tia dịu dàng ấm áp. “Xem ra ông trời vẫn rất quan tâm anh, những gì anh mong ước đều trở thành hiện thực!”

“Nam...” Thanh Thanh dựa vào anh, trái tim cô như quay cuồng, cô tìm anh, nhớ anh, vất vả chờ anh, cũng oán trách anh, tại sao lâu như vậy không đến tìm cô, thậm chí cố ý không nhận ra cô, nhưng bây giờ đột nhiên hiểu ra tất cả những đau khổ mà cô chịu đựng, anh cũng đang chịu đựng, họ giống như trái tim hoàn chỉnh bị xé thành đôi,, nhưng vẫn huyết nhục tương liên, một bên đau, bên kia cũng khổ…

Đoan Mộc Nam nhìn thấy vẻ mặt u sầu của người bên cạnh liền nở một nụ cười nói: “Ngôi nhà này một nửa được xây vì em, nên anh phải mời em đến nghiệm thu một chút, nào, nhìn xem có hài lòng không!” Đoan Mộc Nam nở một nụ cười tinh nghịch hiếm thấy.

“Được!” Thanh Thanh đáp lại nụ cười của anh, hạnh phúc dâng lên trong lòng!

Hai người vui vẻ bước đến ngôi nhà nhỏ trên cây…

Ngôi nhà nhỏ trên cây này được thiết kế trải dài, cấu trúc kiểu cách đơn giản, tràn đầy màu sắc thơ mộng. Thanh Thanh bám vào dây leo trên lan can, bước từng bước đến ngôi nhà trên cây, trong lòng cô cảm giác như mình đang đi về phía ngôi nhà nhỏ trong thế giới cổ tích.

Đoan Mộc Nam mở cửa cho cô, Thanh Thanh mang theo tâm thế hiếu kỳ bước vào phòng, vừa bước vào đã ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của cây thông, làm cho tinh thần sảng khoái hơn, bên trong căn nhà được trang bị nội thất độc đáo, tất cả mọi tiện nghi đều có sẵn, bài trí đơn giản và thoải mái, giống như căn phòng ngủ của cô, xem ra Đoan Mộc Nam cố ý làm như vậy, trong lòng cô rất cảm động.

Mặc dù nhìn từ bên ngoài, ngôi nhà này rất nguyên sơ và tự nhiên, nhưng khi bước vào bên trong, Thanh Thanh cảm thấy nó sang trọng như một khách sạn xa hoa, nhìn ra cửa sổ kính suốt từ trần nhà đến sàn nhà, có thể nhìn thấy những tảng đá và cây cối đan xen nhau tinh tế, nước suối trong vắt, lãng mạn thanh tĩnh, cùng sương sớm chung giường, cùng ôm hoàng hôn đi ngủ, thật thoải mái biết bao…

Đoan Mộc Nam ôm cô từ phía sau, thì thầm vào tai cô:

“Em thích không?”

Toàn thân Thanh Thanh mềm nhũn, nhắm mắt lại hưởng thụ cuộc sống hòa mình vào thiên nhiên…

“Hôm nay anh đã cho em quá nhiều điều bất ngờ!”

“Là anh nợ em quá nhiều...”

“Nam, đó không phải lỗi của anh, có lẽ ông trời đang thử thách chúng ta … Bây giờ không phải tất cả đã ổn rồi sao?” Nói đến đây cô lại nghĩ đến chuyện kia, có lẽ anh còn nợ cô một lời giải thích về chuyện của Mục Thiết Quân.

Anh cần thời gian? Cần bao lâu nữa? Việc này rốt cuộc phức tạp đến nhường nào?

Có lẽ anh không biết ông ấy là cha cô, mà giờ phút này cô cũng không muốn anh biết người đã chết kia chính là cha ruột cô. Có lẽ vì anh không biết chuyện này cho nên mới không vội vàng nói cho cô biết sự thật!

Hai người dựa vào nhau, mỗi người có một tâm sự riêng của mình và không muốn làm đối phương khó xử.

“Đói bụng không?” Đoan Mộc Nam đột nhiên hỏi, bọn họ đi từ sáng, mất nửa ngày đi qua rừng rậm, bây giờ cũng gần hoàng hôn.

“Ừm, đói bụng!” Thanh Thanh nghe thấy anh hỏi tự nhiên cũng cảm thấy đói.

“Hôm nay chồng em sẽ cho em thưởng thức một bữa ăn đặc biệt.” Đoan Mộc Nam cười nói.

Trong một đại sảnh nào đó của lâu đài, Bố Lặc Nala đã ngồi ở đó cả buổi chiều, cô ta không hiểu Đoan Mộc Nam và Thanh Thanh không cánh mà bay mất gần ba mươi tiếng đồng hồ, Dịch Tuấn không biết, quản gia không biết, cô ta gần như phát điên…

Cô ta nắm chặt tay thành nắm đấm, khớp xương trên ngón tay hiển thị rõ ràng, Gemma đứng một bên, tư thế cứng nhắc, thân thể mệt mỏi, trên trán lấm tấm những hạt mồ hôi, nhưng cô ta không dám hé răng nửa lời vì cô ta biết chủ nhân của cô ta đã ngồi bất động gần ba tiếng đồng hồ. Lúc này tinh thần và thể chất của vị đại tiểu thư này đã chịu đựng đến cực hạn, lúc nào cũng có thể bộc phát, cũng chính điều này cô ta càng muốn chú ý hầu hạ, nếu không kết quả sẽ không tưởng tượng được.

Đột nhiên Nala đứng dậy, nổi giận đùng đùng xông ra ngoài, Gemma không dám thất lễ, cúi đầu cẩn thận đi theo ra ngoài. Sảnh này là một sảnh phụ có một hành lang dài và hẹp đi đến cửa chính, hai cô hầu gái gắp tới gần, suýt chút nữa đụng phải Nala đang lao ra ngoài.

Nala vung cây roi dài ra, quất vào trên thân cô hầu gái, cô hầu gái kia bị dọa, “xoảng” đồ ăn đang bưng trên tay úp xuống đất.

“Nói, chủ nhân của các ngươi ở đâu?” Nala hét lên.

“Tôi không biết, thật sự không biết!” Hầu gái sợ hãi khóc lóc cầu xin tha thứ, tuy rằng họ không quen Nala nhưng trong lòng họ biết rõ không thể chọc vào vị Nala đại tiểu thư này. nếu không cái mạng nhỏ khó mà đảm bảo.
Chương trước Chương tiếp
Loading...