Tà Băng Ngạo Thiên

Chương 53: Tà Phong Cùng Tà Vũ



Đã qua bảy ngày đi đường cười cười nói nói, nhìn trước mắt thành phố uy nghi, đi suốt một tuần lễ mọi người rốt cục có thể nghỉ ngơi được một chút. .

Mọi người đi đến một tửu điếm xa hoa, Bắc Ngạn Nghiêng nói ra, “Chúng ta trước ở chỗ này nghỉ ngơi một chút, buổi chiều đi học viện Hồn Sư đi.” Nói xong cùng mọi người đi vào tửu điếm.

Mới vừa vào cửa, một nam tử Thanh y đã nghênh đón, mỉm cười, nói ra: “Khách quan bên này a…”

Bắc Ngạn Nghiêng cùng mấy người nghi hoặc nhìn thoáng qua cái thanh y nam tử này, nam tử giơ tay nhấc chân khắp nơi ẩn chứa khí tức cao quý, như thế nào có thể là làm phục vụ a? Tuy mọi người cũng thật nghi ngờ, nhưng cũng đi theo nam tử tới một cái phòng cao cấp.

“Trước tiên chuẩn bị một vài món ăn nổi tiếng nhất của tiệm các ngươi, sau đó chuẩn bị mấy gian phòng cùng nước ấm thì tốt rồi…” Bắc Ngạn Nghiêng đối với thanh y nam tử nói ra.

“Tốt , chờ một chốc.” Nam tử nói xong, nhìn thoáng qua Tà Băng liền rời đi.

Tà Băng cúi đầu xuống bất đắc dĩ cười cười, cái tên Tà Phong này…

Rất nhanh đồ ăn được tiểu nhị đưa lên, cũng xuất ra mười một cái chìa khóa đưa ọi người.

Tà Băng nhàn nhạt ăn, lúc sau lấy ra một cái chìa khóa, đối với mọi người nói ra: “Bắc Ngạn lão sư, ta đi trước rửa mặt a, một hồi chúng ta còn gặp lại ở nơi này a.”

“Ân, tốt.” Bắc Ngạn Nghiêng cười hồi đáp.

Tà Băng đối với mấy người Hoa Thần Dật gật gật đầu, đi ra phòng, quả nhiên thấy một thân Thanh y Tà Phong chờ mình ở cửa ra vào, Tà Băng khẽ cười một tiếng, cùng Tà Phong đi lên lầu ba, mà lầu ba lúc này, một vị nữ tử xinh đẹp như hoa lo lắng đi tới đi lui không ngừng, không ngừng nhìn về phía nơi thang lầu.

“Ah, Tà Băng, ngươi cuối cùng đã đến, ta rất nhớ ngươi ah!” Âm thanh thanh thúy vang lên, thì trong ngực Tà Băng đã có một cái nữ tử xinh đẹp.

“Ah, Tà Băng, ngươi cuối cùng đã đến, ta rất nhớ ngươi ah!” Âm thanh thanh thúy vang lên, thì trong ngực Tà Băng đã có một cái nữ tử xinh đẹp.

“Vũ nhi ah, ở đây còn có Tà Phong ngươi còn muốn ôm bổn công tử a.” Tà Băng nhẹ nhàng ôm nữ tử trong ngực mình, trêu đùa.

“Hừ, chính là muốn ôm, còn muốn một mực ỷ lại Tà Băng ngươi.” Tà vũ kiều hừ một tiếng càng làm mặt chôn ở Tà Băng trong ngực.

“Tốt rồi, Vũ nhi, chúng ta đi vào rồi nói sau.” Tà Phong kéo Tà vũ ra khỏi người Tà Băng, mở cửa một cái phòng cao cấp, ba người đi vào.

Tà Băng đi vào phòng liền tìm cái địa phương thoải mái ngồi xuống, đối với hai người nói ra: ” Vũ nhi, đã như vậy không ở nhà nghỉ ngơi thật tốt sao lại tới đây

Tà Băng vừa nói xong, Tà Phong cùng Tà Vũ lập tức đỏ mặt, Tà Vũ sờ sờ cái bụng đã có chút to ra của mình, đối với Tà Băng nói ra: “Cái Tiểu chút chít này, không biết lúc nào đi ra đây a.”

“Có lẽ tháng mười sẽ sanh a, Tà Phong, phải chiếu cố kỹ lưỡng Vũ nhi.” Chứng kiến hai người hạnh phúc ở cùng một chỗ, Tà Băng tâm tình ở bên trong thật sự rất vui vẻ.

“Ân, ta sẽ chiếu cố tốt Vũ nhi mà.” Tà Phong thò tay ôm Tà Vũ đặt ở trong ngực, thâm tình đối với Tà Vũ nói ra. Tà Vũ “Ân” một tiếng thì đã ghé vào tựa trong ngực của Tà Phong.

“Đúng rồi, Tà Băng, ngươi giúp Bảo Bảo của chúng ta lấy 1cái tên a.” Tà Vũ bỗng nhiên rời khỏi ấm áp trong ngực Tà Phong nhảy lên, đối với Tà Băng nói ra.

“Vũ nhi, đã sắp làm mẫu thân người ta rồi, cũng không thể lại như vậy a.” Tà Băng bộ dáng như trưởng lão đối với Tà Vũ nói ra, chỉ thiếu chút nữa là sờ sờ râu ria thôi.

“Hì hì, biết rồi, Tà Băng, giúp Bảo Bảo chọn một cái tên a?” Tà Vũ le lưỡi cười hì hì, mắt kỳ vọng nhìn xem Tà Băng.

Tà Phong cũng vội vàng nói: “Đúng vậy a, Tà Băng, giúp Bảo Bảo chọn một cái tên a?”

Tà Băng nghe được hai người nói như vậy, cũng không hề chối từ, một tay nhẹ nhàng xoa cái trán, tự hỏi.

Tà Băng nghe được hai người nói như vậy, cũng không hề chối từ, một tay nhẹ nhàng xoa cái trán, tự hỏi.

“Đã có, hay kêu là Tà Hàn Linh, như thế nào đây?” Tà Băng con mắt sáng ngời mở ra đối với hai người nói ra.

“Tà Hàn Linh, Tà Hàn Linh, dù nam hay nữ cũng có thể dùng, Vũ nhi, Bảo Bảo của chúng ta kêu là Tà Hàn Linh a!” Tà Phong ôm lấy Tà Vũ vui vẻ nói.

“Ân, Tiểu Linh Linh, ngươi cần phải ngoan ngoãn nghe lời nha.” Tà Vũ nhìn xem bụng của mình nhẹ nhàng nói.

” Sơn Trang gần đây không có gặp nhiều khó khăn a?” Năm năm trước Tà Băng đưa hai người Tà Phong cùng Tà Vũ đến Quỳnh Trì thành, hai người nhanh chóng lập Vũ Sơn trang, năm năm thời gian đã phát triển trở thành đệ nhất đại gia tộc ở thành Quỳnh Trì này, kinh doanh chủ yếu là tửu điếm.

“Không có vấn đề gì lớn, chúng ta đều có thể giải quyết.” Bị Tà Băng nuôi dưỡng năm năm bọn hắn cũng sẽ không bị một vấn đề nhỏ làm khó, hai người đáy mắt tự tin lại để cho Tà Băng thả tâm.

“Ân, vậy thì tốt, ta đi rửa mặt một chút a, một hồi còn phải đi Hồn Sư học viện.” Tà Băng nhẹ gật đầu, đứng lên.

“Tốt.” Hai người gật gật đầu rồi đưa Tà Băng ra ngoài cửa. Đối với trận đấu hai người một chút cũng không lo lắng, đối với bọn họ mà nói, căn bản Tà Băng chính là không thể chiến bại , Tà Băng chính là thần, là chúa tể của các thần trên Thiên Địa!

Tà Băng tắm nước nóng xong, sảng khoái tinh thần hướng phòng cao thượng ở lầu hai đi, đẩy ra cửa phòng của phòng cao thượng, liền chứng kiến một thân hỏa hồng Hoa Thần Dật ngồi ở bên cửa sổ nhàn nhã uống trà, Tà Băng không khỏi suy nghĩ về mười năm trước, mười năm trước thời điểm chính mình đến tiệm cơm, tựa hồ chứng kiến chính là một cảnh tượng đẹp mắt như vậy…

“Ân? Băng nhi xem ta đến ngay ngất rồi sao?” Hoa Thần Dật khóe miệng câu dẫn đối với Tà Băng cười nói, trước mắt phòng cao thượng cũng chỉ có hai người bọn họ, Hoa Thần Dật liền hô tên thật của Tà Băng.

“Tự kỷ…” Tà Băng lầm bầm một câu, đi tới đối diện Hoa Thần Dật, cầm lấy trà ngon mà hắn vì mình châm, uống một ngụm.

Hoa Thần Dật khẽ cười một tiếng, không hề nói gì, tiếp tục vì Tà Băng lấy thêm nước trà.

“Ta nói chúng ta khẳng định là người đầu tiên đến đây ngươi còn không tin, ngươi xem ta…” Lâm Phong nói một nửa bỗng nhiên im bặt mà dừng.

“Ta nói chúng ta khẳng định là người đầu tiên đến đây ngươi còn không tin, ngươi xem ta…” Lâm Phong nói một nửa bỗng nhiên im bặt mà dừng.

Sau lưng Lưu Diệp có chút kỳ quái theo ánh mắt của Lâm Phong nhìn sang, cái này xem xét, cũng sửng sờ .

Ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu vào trên sợi tóc đen nhánh của hai người, một đỏ một trắng hai người khóe miệng chứa đựng một vòng dáng tươi cười tuyệt mỹ của riêng phần mình, thế gian vì sao lại có người hoàn mỹ đến như thế?

Nhìn xem hai người ngây ngốc, Hoa Thần Dật hừ lạnh một tiếng, mị lực của Băng nhi hắn là biết nhưng không muốn cho người khác biết a.

Nghe được Hoa lão đại hừ lạnh, hai người lập tức như là bị mấy bồn nước lạnh giội qua lập tức hồi thần lại, thật sự là xuyên tim ah! Hai người có chút xấu hổ sờ sờ đầu, cười hắc hắc, “Hoa lão đại, đội phó, chúng ta không biết các ngươi ở chỗ này à.”

“Đoán chừng bọn hắn cũng phải đã đến a, ngồi xuống đợi lát nữa xem a.” Tà Băng vừa cười vừa nói, hai người này kỳ thật đều thật đáng yêu đấy.

Hai người nhìn xem dáng tươi cười của đội phó cùng Hoa lão đại mặt đen xì, rõ ràng đối lập ah, đội phó hay vẫn là tốt nhất…

Nhiệt độ trong phòng càng ngày càng thấp, hai người cười hắc hắc, ngồi ở nơi rất xa chỗ của Hoa Thần Dật, giác quan thứ sáu của bọn hắn nói, bây giờ mà ngồi bên cạnh Hoa lão đại là rất nguy hiểm a…

Chỉ chốc lát, Vân Á đẩy cửa đi đến, liếc thấy Tà Băng áo trắng thì lập tức cúi đầu chào, đi tới một cái ghế ngồi xuống, nhìn không được thần sắc của Vân Á, nhưng lại chứng kiến cái đỏ ửng kia đã tràn đến bên tai.

Hoa Thần Dật có chút chuyển biến thần sắc một chút, chứng kiến cái hoàn cảnh này, lập tức đen mặt trở lại.

Ngay sau đó ba người Bắc Ngạn Phong, Ngọc Tình, Ngọc Uyển trước sau đi đến, sau đó là Tử Mạt Nhi, Tử Mạt Nhi vừa tiến đến đã cảm thấy hào khí bên trong có chút không đúng, lúc thấy Hoa Thần Dật cùng Tà Băng, vị mỹ nữ này khuôn mặt lập tức có chút bóp méo.

Không đợi Tử Mạt Nhi mở miệng, Bắc Ngạn Nghiêng đã đi đến, vỗ bàn nói ra, “Hồn Sư học viện lại đem nhiều học viện khác đều để bên ngoài cửa? ! Muốn ra oai phủ đầu cũng không cần như thế ah! Hừ, chúng ta đi, ta cũng không tin cái Hồn Sư học viện này dám ngăn trở chúng ta!”
Chương trước Chương tiếp
Loading...