Ta Chính Là May Mắn Như Vậy Không Phục Ngươi Đánh Ta A
Chương 17
Edit: Nguyệt KiềuBeta: SubNgày đó chia tay trong sự không vui, tôi đã mấy ngày chưa thấy giám đốc, đoán chừng là hắn cố ý trốn tránh, nói thật, tôi không quá để ý cái này, trên thế giới này, có thể làm cho tôi để ý đến chỉ có mẹ, còn cái khác, cơ bản đều là đồ vật.Mà có mấy người, có một số việc không phải muốn tránh là có thể tránh được.Đồng nghiệp nói với tôi Chân Phong cho gọi tôi qua.Lúc đó tôi mới vừa đổi việc làm phục vụ, chính tại chính nơ.Tôi không biết thiếu gia này làm sao lại nghĩ tới tôi, mà tôi lại không thể không đi, dù sao thì hắn là đại gia, tôi chỉ là nhân viên phục vụ.Tôi đang muốn đi lên, liền nghe thấy đồng nghiệp nói thêm một câu: “Giám đốc cũng ở đó.”Tôi lúc đi, đĩnh phiền đầu óc quá rõ ràng, tôi ước chừng đã biết, Chân Phong tìm tôi có chuyện gì.Tôi tiến vào phòng VIP, khom người đóng cửa.Chân Phong ngồi ở đối diện tôi, bên cạnh là hắn những anh em thân thiết của hắn.Có khách quen nói: “Nhá, đây không phải là tiểu Tiêu, nhưng là đã lâu không gặp.”Tôi cười cười, không lên tiếng.Chân Phong tay ấn xuống ấn, hắn nói: “Ngoài miệng đừng dừng lại a, nuốt đến thật sâu.”Tôi hướng dưới quần hắn nhìn một chút, phía dưới hắn có một cái đầu, là giám đốc.Giám đốc không bán qua, làm khẩu giao cho người chắc cũng là lần đầu, vừa lên đến liền chơi sâu đậm cổ họng, Chân Phong thật biết cách chơi.Nhưng hắn hiển nhiên so với tôi tưởng tượng, càng thêm biết cách chơi.Hắn thao miệng giám đốc một phút chốc, liền rút thịt bổng ra, cấp cho giám đốc bắn một cái.Tôi không nói một lời, đôi mắt nhìn chằm chằm sàn nhà, nghĩ đem mình làm thành khúc gỗ.Chân Phong nói: “Tiêu Điều, anh trợn mắt nhìn giám đốc, giám đốc, anh cũng quay đầu nhìn Tiêu Điều.”Tôi không ngẩng đầu, nói: “Chân thiếu, đi ra hỗn cũng không dễ dàng, cậu không cần chơi ác như vậy.”Hắn nói: “Giám đốc muốn chức vụ trưởng chi nhánh, còn muốn một căn phòng, một chiếc xe, cùng hai triệu tiền mặt, so với tôi mở cho anh bảng giá cao hơn.”Hắn nói: “Tôi dựa theo bảng giá này tăng gấp ba, anh có đáp ứng bị tôi bao không?”Tôi nói: “Chân thiếu, nhiều người như vậy chúng ta lén lút đàm luận có được hay không.(?)”Hắn nói: “Tôi có phải là nên cảm tạ anh, cảm tạ anh còn biết lưu lại cho tôi mặt mũi.”Tôi nói: “Như thế tán gẫu liền không có ý tứ.”Hắn nói: “Tiêu Điều, tâm tình tôi không tốt.”Tôi nói: “Nha?”Hắn nói: “Giám đốc tốt của anh lên giường của tôi, bị tôi thao đến nước chảy ròng ròng, thất thần, gọi cũng là tên anh.”Tôi nói: “Vậy xin lỗi.”Hắn nói: “Tôi cho là anh đến cầu xin tha cho giám đốc.”Tôi ngẩng đầu lên vừa vặn đối mặt với ánh mắt vô cùng chật vật của giám đốc.Tôi nói: “Con đường là cá nhân mỗi người lựa chọn, không ai có thể thay người khác trả nợ.”Hắn nói: “Sợ rắng là giám đốc thực sự yêu thích anh.”Tôi nói: “Hắn yêu thích tôi là chuyện của hắn, tôi cũng không có nghĩa vụ phải tiếp nhận, cũng không có nghĩa vụ bởi vậy mà thương hại đi chăm sóc hắn, đi giúp hắn gánh chịu việc vốn là hắn nên gánh chịu.”Hắn nói: “Tiêu Điều, tim anh thật độc ác.”Tôi nói: “Giám đốc cũng từng nói như vậy.”Hắn nói: “Tôi vốn là muốn cho anh xem tôi thao giám đốc một lần, thế nhưng hiện tại thái độ này của anh, tôi cảm thấy tôi như khỉ biểu diễn bị đùa giỡn vậy.”Tôi nói: “Kỳ thực cậu cũng không yêu thích tôi, cậu chỉ là không có được liền chấp nhất, sau đó liền không vui.”Hắn nói: “Có lẽ anh nói đúng.”Tôi nói: “Vậy bây giờ tôi có thể đi chưa?”Hắn nói: “Anh không quản xem giám đốc anh chết hay sống sao?”Tôi nói: “Giám đốc nguyện ý đi, tôi sẽ quản, nhưng hắn không muốn đi, tôi không quản được.”Hắn nở nụ cười, lau tóc giám đốc một cái, nói: “Gấp ba lợi ích, anh ngày hôm nay lưu lại, theo chúng tôi vui đùa một chút?”Giám đốc nhìn tôi một cái, tôi nhìn hắn, sau đó tôi nghe thấy hắn nói: “Được tôi theo ngài chơi.”Tôi ra khỏi phòng VIP, tôi còn phải đi quản khu vực lễ tân.Sau đó tôi nghe nói giám đốc ngày ấy cùng tất cả khách trong phòng chơi toàn bộ, ngoại trừ Chân Phong, hắn ở một bên nhìn, hút thuốc, uống rượu.Giám đốc ngày thứ hai liền xin nghỉ để dưỡng thương cho tốt, liền tới hải lắng đọng đương điếm trưởng.Tôi vẫn như cũ đi làm lúc tan tầm, sống yên ổn qua ngày, chỉ là mẹ tôi gần đây bắt đầu nhắc tới việc thúc giục tôi nhanh chóng tìm bạn gái, đàm luận mấy năm, lấy về nhà, cho nàng thêm đứa cháu trai mập mạp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương