Ta Cùng Nữ Chủ Đều Thật Thơm

Chương 67: Một Trong Ba Chuyện Ảo Nhất Đời Người



Liễu Sương nói: "Lời đồn trên phố, dã sử trong sách, vốn dĩ chính là thật giả nửa nọ nửa kia."

Rời trà lâu, hai người đi về khách điếm mà các nàng hiện tại cư trú. Từ đêm đó rời đi Tê Sơn, Thẩm Kỳ Khi liền trải qua cuộc sống cá mặn vui sướng, mỗi ngày trừ bỏ ăn ăn uống uống, chính là nơi nơi đi dạo danh lam thắng cảnh. Không còn những người đáng ghét tới quấy rầy, ngày tháng trôi qua phi thường thư thái.

Trên đường trở về, Thẩm Kỳ Khi vừa đi vừa nhìn, đường phố hai bên bày sạp đầy màu sắc, có vui chơi ăn uống, có bán nghệ bán mình, ngực đập tảng đá lớn, thật náo nhiệt.

Nàng ngậm kẹo hồ lô, thò lại gần xem đại thúc nắn đồ chơi làm bằng đường, thuận miệng hỏi: "Đúng rồi sư tỷ, ngươi hôm nay đi làm chuyện gì đó?"

Liễu Sương đi theo phía sau nàng, móc ra túi tiền, không có lựa chọn giấu giếm, trả lời: "Đi tìm Tư Đồ Vân."

"À, tiểu thiếu chủ à." Thẩm Kỳ Khi bị khựng, trong miệng hồ lô ngọt ngào bỗng nhiên cũng chỉ dư lại vị chua.

Sư tỷ vì cái gì đi tìm Tư Đồ Vân?

Hai người họ khi nào trở nên thân thuộc như vậy?!

Trong lòng nhảy thót lên nguy cơ đậm đặc: Tư Đồ Vân người này tuy rằng có hơi trật bánh, nhưng cũng miễn cưỡng xem như là nam chủ do chính tay ta viết ra, hơn nữa hậu kỳ có quan hệ rất ổn định với Liễu Sương, hiện tại Liễu Sương sống lại một đời, hẳn là phân biệt ra được ai tốt ai không tốt với nàng, như thế thì Tư Đồ Vân rất có cơ hội thành công thượng vị.

Này sao được! Tuyệt đối không thể!

Á đù, trăm triệu không nghĩ tới có một ngày nàng muốn cùng nam chủ của mình đoạt vợ.

Thẩm Kỳ Khi càng nghĩ càng hoảng, thậm chí đã suy diễn ra cảnh Liễu Sương cùng Tư Đồ vân ở Ma Vực kết hôn thành thân, ngày hoàng đạo, đèn lồng đỏ thẫm, tài tử giai nhân, tân khách như mây. Người khác đều vui mừng cười nói, Liễu Sương khom lưng cho nàng kính rượu, cảm tạ nàng làm tỷ muội tốt một đường bầu bạn, cuối cùng chính mình tận mắt nhìn thấy hai người vào động phòng, nhịn không được khóc lóc đi ra ngoài.

...... Quá ngược a, không thể lại suy nghĩ, không thôi cơ tim tắc nghẽn.

"Ngươi tìm hắn làm gì?" Thẩm Kỳ Khi giả vờ trấn định, lời nói ra lại che giấu không được ghen tuông, "Không thể làm hắn tự mình tới tìm ngươi sao, trước đó không phải tới rất cần mẫn sao......Chẳng lẽ là túng dục quá độ nên mệt thận?"

Liễu Sương nén cười: "......Không được tốt, hắn không ra được."

Thẩm Kỳ Khi sửng sốt, mình nguyền rủa không lẽ linh nghiệm nhanh dữ vậy?

"Vì sao không ra được?"

"Hắn gần đây bị Tư Đồ Trì Hành quản rất chặt." Liễu Sương nói, "Đã tra ra mấy tên thủ hạ đều là mật thám mà Tư Đồ Trì Hành phái tới."

Thẩm Kỳ Khi cắn tiếp một viên hồ lô, đầu lưỡi dính dính nước đường, vẻ mặt như suy tư gì: "Tư Đồ Trì Hành a......"

Nàng nhớ ra, vị này chính là cha ruột Tư Đồ Vân, người thống trị chính thức của Ma Vực hiện nay, cũng là kẻ lúc trước cùng Thẩm Quyết đánh một trận, cuối cùng bị Thiên Vấn Kiếm đuổi chạy về Ma Vực.

Ma chủ này ấy hả, theo độ dài truyện thì miễn cưỡng xem như tiểu boss ở hậu kỳ, hắn là chướng ngại vật lớn nhất cản bước Liễu Sương tiến lên vị trí ma chủ. Nói dễ nghe chút thì Liễu Sương cùng hắn là quan hệ cạnh tranh bình đẳng, nói không dễ nghe, chính là Tư Đồ Vân giúp đỡ Liễu Sương soán vị, đạp cha ruột hắn xuống đài.

Tuy rằng hành động của Tư Đồ Vân rất là không nhận thân tình, nhưng sau lưng chuyện này cũng là có một đoạn nguyên do cẩu huyết.

Tư Đồ Trì Hành người này, thời trẻ cùng Tư Đồ Vân giống nhau, là một lãng tử đào hoa ăn chơi đàng điếm. Có một ngày, hắn ở trên đường cùng một đám đệ tử ăn chơi trác táng cưỡi ngựa qua cầu, mãn lâu hồng tụ chiêu hô hắn, hắn không dao động, trong lúc vô tình lại nhìn đến một đại mỹ nhân quần áo mộc mạc lại không mất vẻ phong tình, hắn bỗng nhiên lập tức rơi vào bể tình, nói cái gì cũng muốn cưới nàng.

Đại mỹ nhân chính là mẹ của Tư Đồ Vân —— Tĩnh Xu. Nữ tử này tính tình cứng rắn, gia cảnh thanh bần lại rất có cốt khí, nói cái gì cũng không chịu cùng người mình không yêu ở bên nhau.

Vì thế Tư Đồ Trì Hành làm ra hành động cực kỳ đồi bại —— hắn hạ dược đối phương, một đêm qua đi, mạnh mẽ buộc nàng động phòng hoa chúc.

Thế là ván đã đóng thuyền, Tĩnh Xu bất đắc dĩ, một năm sau sinh hạ Tư Đồ Vân. Nàng chỉ là nữ tử xuất thân nghèo khổ, vô quyền vô thế, bị Tư Đồ Trì Hành giam lỏng, có nhà không thể quay về, cứ như vậy cùng hắn dây dưa mấy chục năm, mãi cho đến chết mới thôi. Nàng hận không thể giết Tư Đồ Trì Hành, nhân tiện cũng hận Tư Đồ Vân - sản vật ngoài ý muốn không nên sinh ra này.

Tư Đồ Vân khi còn nhỏ rất thích quấn lấy mẹ hắn, nề hà mẹ hắn căn bản chưa từng cho hắn ánh mắt tốt, thậm chí so bà vú còn muốn xa lạ.

Thẳng đến lớn lên, hắn mới biết được, vì cái gì Tĩnh Xu luôn là không rên một tiếng mà nhìn hắn, ánh mắt sắc như dao, có thể là xuyên qua hắn nhìn thấy nam nhân mà nàng hận thấu xương kia.

Tư Đồ Vân hận Tư Đồ Trì Hành, rồi lại biến thành bộ dáng tương tự như cha hắn, lao tới thanh lâu, say rượu ôm mỹ nhân. Cho tới khi hắn gặp Liễu Sương, mới dần dần giải khai thù hận khúc mắc, thay đổi tính tình, giúp đỡ đối phương từng bước đi lên vương toạ, cuối cùng chính mình thân thủ giết chết Tư Đồ Trì Hành.

Cẩu huyết lại thổn thức. Nàng thậm chí hoài nghi bản thân mình lúc trước khi viết đoạn truyện này có phải hay không bị phong cách ngược văn thời xưa đầu độc.

Thẩm Kỳ Khi hỏi: "Hắn là bị cha ruột nhốt lại sao?"

Liễu Sương đáp: "Xem như."

Vậy không phải giống như mẹ ruột hắn sao, thật thảm!

"Sư tỷ, ngươi đi tìm hắn thì có bị Tư Đồ Trì Hành phát hiện không?" Thẩm Kỳ Khi hỏi xong cũng cảm thấy dư thừa, bằng vào thực lực nữ chủ sao có thể bị phát hiện a!

Ai ngờ Liễu Sương lại nói: "Đúng là muốn cho hắn phát hiện."

"Ha?" Thẩm Kỳ Khi ngẩn ra, rêu rao như vậy không quan trọng sao?

Liễu Sương vân đạm phong khinh nói: "Cho hắn biết, liền tính phát hiện cũng ngăn không được ta."

Thẩm Kỳ Khi nhìn vẻ mặt bình tĩnh của nàng, nuốt một ngụm nước đường.

Mẹ nó, quá ngầu, yêu yêu!

Nàng vẫn là nhịn không được ăn giấm, nói thầm: "Vậy ngươi đi tìm hắn nói mấy chuyện gì a?"

"Chỉ nói chút chuyện mật thám." Liễu Sương nhìn về phía nàng, "Nếu ngươi muốn biết, lần sau có thể đi cùng ta."

"Được nha được nha!" Hai mắt Thẩm Kỳ Khi sáng lên, nàng còn chưa đi qua Ma Vực, "Ta muốn đi tìm Cơ Chi Hoa! Nàng lúc ấy nói muốn mời chúng ta ăn đồ vặt ở Ma Vực!"

Liễu Sương trả lời: "Được."

Đột nhiên nàng duỗi tay, cực kỳ tự nhiên mà quẹt bên môi Thẩm Kỳ Khi, như là đang lau cái gì đó.

Thẩm Kỳ Khi dại ra, thấy Liễu Sương rũ mi bộ dáng điềm tĩnh, nai con trong lòng nàng thình lình chạy loạn.

Nàng lại nhịn không được hồi tưởng ban nãy người kể chuyện ở trà lâu nói qua những lời kia, vốn coi như là vui đùa, rồi lại bị ảnh hưởng, hiện tại nhất cử nhất động thường ngày của đối phương đều bị tô lên một tầng lự kính hồng nhạt, không khí tự nhiên lưu luyến ôn nhu lên.

Liễu Sương thật sự có khả năng sẽ thích ta sao?

Nhưng Liễu Sương đã từng thích nam chủ, hẳn là gái thẳng a!

Hây da, thật là rối rắm, cảm giác chính mình quá tự luyến, nàng yên lặng thở dài. Một trong ba chuyện ảo nhất đời người, nữ chủ thích ta.

Thẩm Kỳ Khi chợt rầu rĩ không vui, Liễu Sương xem ở trong mắt, nàng quay đầu lại, cùng đại thúc chủ sạp nói muốn một cái kẹo đường vừa mới nặn xong.

Đó là một con hồ ly sinh động như thật, vẻ mặt ngây thơ, cái đuôi to xù, đang nhảy lên truy đuổi con bướm trước mắt, vỏ bọc đường hơi mỏng màu nâu nhạt dưới ánh mặt trời rực rỡ lấp lánh.

Liễu Sương nhét xiên tre vào tay Thẩm Kỳ Khi, nói: "Ăn."

Thẩm Kỳ Khi tiếp nhận, thấp giọng nói cảm ơn.

Liễu Sương nhìn biểu tình của nàng, quay đầu đi qua sạp bên cạnh, lại mua một củ khoai lang nướng nóng hầm hập, nhân tiện mua một chén nước ô mai ướp lạnh, một hộp mứt hoa quả, toàn bộ nhét vào trong lòng ngực Thẩm Kỳ Khi.

Thẩm Kỳ Khi nhìn đồ ăn vặt trong tay dần dần chất cao như núi, thiếu chút nữa ôm không xuể, nàng ngẩn ra hoang mang: "Sư tỷ?".

Xin hỏi đây là đang tính nuôi heo sao?

Liễu Sương nhíu mày: "Không thích?"

Nàng nhìn nhìn quầy hàng chung quanh, tựa hồ đang sưu tầm đồ ăn vặt mới.

Thẩm Kỳ Khi cấp tốc duỗi tay ngăn lại nàng: "Ngươi mua nhiều vậy làm gì chứ, ta ăn không hết."

Liễu Sương tiếp nhận đồ vật trong tay nàng, nói: "Không sao, còn có thể để dành buổi tối ăn."

Thẩm Kỳ Khi nheo mắt lại, bất chợt xoay một vòng trước mặt Liễu Sương, biểu tình ngưng trọng: "Sư tỷ ngươi nhìn xem ta, có biến hoá gì hay không?"

Liễu Sương nghiêm túc nhìn nàng, môi đỏ răng trắng, tế mi tóc mây, cùng ngày xưa không có gì khác thường. Một lát sau, nàng hơi mê mang mà trả lời: "Không có."

Thẩm Kỳ Khi duỗi tay nắm cánh tay mình, thần sắc dần dần u oán: "Ngươi thấy được không?"

"......Huh?"

"Ta mập lên." Thẩm Kỳ Khi nhìn cánh tay nhiều ra một chút thịt, thảng thốt nói, "Mấy ngày này ta không ăn ngủ thì chính là ngủ ăn, hiện tại đều mập lên!!"

Liễu Sương: "......"

Nàng ho khan vài tiếng, giấu ý cười, "Thoạt nhìn không mập."

"Ngươi không cần gạt ta, cũng không cần lại mua cho ta nhiều đồ ăn như vậy, ta sẽ nhịn không được!" Thẩm Kỳ Khi nói năng hùng hồn, "Ngươi có biết một khi mập lên thì rất khó giảm xuống hay không, đây chính là tội ác! Cần đem nó bóp chết ở trong nôi!"

Liễu Sương cười đồng ý.

Đang nói, bỗng nhiên nghe phía trước xôn xao, chỗ bảng thông cáo đằng kia có rất nhiều quần chúng ăn dưa vây chật kín, xung quanh còn truyền đến vài tiếng kinh ngạc thở dài:

"Hoá ra còn có việc này? Hoang đường!"

"Ma tu thật đúng là tạo nghiệt a......"

Thẩm Kỳ Khi thính tai, nghe được hai chữ ma tu liền cảm giác có biến, nàng nắm tay áo Liễu Sương cùng nhau đến gần xem, không quên cười nói với đám người nhốn nháo chung quanh: "Phiền toái vị đại ca đại tỷ này, nhường một chút, nhường một chút......Cảm ơn các ngươi a!"

Dáng vẻ nàng xinh đẹp, nói chuyện lại ngọt, bên cạnh đại thúc đại thẩm đều tràn ngập thiện ý mà tránh ra.

Thẩm Kỳ Khi may mắn chen đến phía trước, cuối cùng thấy rõ trên bảng thông cáo viết cái gì.

"Ma đầu Liễu Sương, mấy ngày trước ở Tê Sơn đánh giết trăm người tiên môn tu sĩ, tội ác ngập trời, làm người giận sôi, hiện đã chẳng biết đi đâu. Nếu có dân chúng nhìn thấy nàng xuất hiện ở nơi nào, thỉnh kịp thời tốc báo quan phủ để tránh phát sinh những chuyện tồi tệ hơn, người báo tin sẽ được thưởng số tiền lớn!" Nàng từng câu từng chữ đọc ra tiếng, nhịn không được nhỏ giọng nói, "Mấy người bảo thủ này thật đúng là dám treo thưởng truy bắt? Còn thưởng số tiền lớn, khôi hài!"

Trên một tờ giấy khác cũng là nội dung đại khái, bất quá là truy nã Thẩm Kỳ Khi, ngay cả từ ngữ đều giống nhau như đúc.

"Gặp qua không, gặp qua không?" Bên cạnh bảng thông cáo có một tu sĩ chỉ vào hai bức hoạ trên giấy, "Gặp qua thì mau nói a!"

Thẩm Kỳ Khi ngó qua, sắc mặt đình trệ: "Đây là ai với ai?"

Tu sĩ kia nói: "Liễu Sương cùng Thẩm Kỳ Khi a!"

Thẩm Kỳ Khi nhìn hai bức chân dung mặt mũi hung tợn, người không ra người, quỷ không ra quỷ, giận sôi gan: "Đây là ai vẽ a, hắn không nghe nói Liễu Sương có tiếng là đại mỹ nhân sao! Tranh này vẽ cái quỷ gì, lấy dán lên cửa trừ tà thì có!" Nàng quyết không cho phép nhan giá trị thần tiên của sư tỷ bị người hiểu lầm!

"Ôi trời, ngươi không hiểu, có đại ma đầu nào mà xinh đẹp chứ!" Tu sĩ trợn mắt nói, "Thế thì không phải một chút tính uy hiếp đều không có a!"
Chương trước Chương tiếp
Loading...