Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?
Chương 2: - Thiên Phú Ẩn
.Vầng trăng treo cao trên một góc trời, tỏa ánh sáng xuống giàn cúc khuy mọc tựa tấm rèm cây tự nhiên chiếm gần trọn cả phần ban công, chàng trai trẻ tuổi nằm kê chân trên ghế sa lông, mắt nhìn chăm chú không rời lên màn hình điện thoại, tập trung vô cùng.Đã ba ngày qua kể từ cái hôm cậu tải và xác nhận chơi cái trò , cho tới hôm nay trò chơi đó vẫn là cái gì đó hoàn toàn kỳ bí với cậu, càng là thử thách sự kiên nhẫn, càng hơn nữa là dày vò sự hiếu kỳ của cậu.Bởi lẽ hôm đó, ngay sau khi cậu đánh vào nick name của mình thì màn hình nhảy ra một dòng thông báo mà khiến mấy nay cậu bức rức vô cùng, cậu nhớ rõ từng chữ một dòng thông báo ấy...Chính là vậy, thế là suốt 3 ngày qua cậu tìm thử mọi cách kiểm tra trò chơi này, mặc dầu kết quả hoàn toàn là vô vọng; trên mạng hầu như không thấy ai nhắc tới trò chơi này, nói hầu như là bởi vì chỉ tìm được những bài post hỏi đại loại là có ai đã từng nhận được kích hoạt tài khoản của trò này chưa, và tất nhiên là cho tới giờ vẫn chưa có câu trả lời xác đáng nào.Chẳng những vậy, cậu còn kiểm tra thử trò chơi, khi cậu tắt màn hình, thoát ra khỏi game, hay để điện thoại xa 1 mét hơn thì điện thoại đều vang lên thông báo với dòng ghi chú "nếu trong vòng 1 phút không trở lại nguyên trạng thì quá trình kích hoạt bị hủy và bắt đầu lại từ đầu".Thế là 3 ngày trôi qua hoàn toàn là hình ảnh cậu chăm chú dí mắt vào màn hình, cũng may là thứ như viên đá quý kì ảo ở giữa màn hình kia, 3 ngày trôi qua nó hoàn toàn có thay đổi, đang từ từ phân hóa mờ đi dần, như thể dung nhập vào ‘màn tối’ xung quanh.Thật cũng hên là trạng thái của trò chơi có biến đổi, chứ nếu không cậu sẽ khó chịu chết mất, cảm giác mình sẽ vô cùng ngu ngốc khi bị 1 trò chơi đồ họa pixel 2d tối cổ lừa.Mà suy nghĩ lại cũng thấy hợp lý vì có lẽ do đồ họa không cao mà hầu như game này không tốn hao năng lượng là mấy, mở suốt cũng không thấy điện thoại nóng hay gì, cứ như là tắt màn hình để điện thoại ở chế độ nghỉ bình thường vậy.Cậu cứ vậy ngủ thiếp đi trên ghế, với thứ ánh sáng mờ ảo tỏa ra từ màn hình điện thoại... "Minh, Minh ơi, con đi xuống khu trường học đưa đồ cho mẹ, mẹ nói người ta rồi..""Dạ mẹ"Hai hôm sau, vẫn thói quen mấy hôm nay, Minh ngồi ở phòng khách trên lầu dán mắt chăm chú nhìn điện thoại vẫn đang tỏa ra lớp ánh sáng lờ mờ, thì tiếng mẹ cậu gọi vọng từ bên dưới nhà cắt ngang.Cậu không quên chuyển nhanh điện thoại sang chế độ không tắt màn hình, rồi cẩn thận bỏ điện thoại vào túi áo khoác rộng thùng thình của mình, xong xỏ giày vào rồi đi ra đường...Khu vực trường học chỉ cách nhà cậu một con đường, người ta vẫn gọi là khu trường học vì nơi đây tập trung gần như hệ thống trường học của cả huyện, từ cấp 1, rồi 2 và 3, chỉ là không có đại học thôi.Cậu còn nhớ mang máng mẹ có kể con dốc đường khu trường học ngày xưa đã từng là một vùng gò với rất nhiều cây, ở trung tâm khu vực này đối diện trường còn có một ngôi đình cổ, mà nghe đâu đã có từ thời khai hoang lập vùng đất này, dường như đã lâu rất lâu rồi; lần này đi đưa đồ cho mẹ, cũng tình cờ gần sát bên ngôi đình này..."Dạ, mẹ con gửi này cho cô ạ""À, con bà T. đây à, mẹ con có gọi cho cô rồi, cảm ơn con nhé; à, mà, cô có nghe mẹ con kể mấy lần, mà giờ mới thấy con""Dạ, con sống ở thành phố H., lâu lâu về thăm mẹ ạ, con chào cô, con đi ạ"Đưa túi đồ xong, sẵn cũng không có gì làm, Minh liền xuôi theo con hẻm nhỏ đầy cây xanh đi về phía ngôi đình, mà từ xa cậu cũng dễ dàng trông thấy, do nhà khu vực này khá thấp và họ cũng dành ra khoảng sân trước nhà bao quanh khu vực đình, chỉ để trồng cây.Bỗng chiếc điện thoại trong túi áo khoác cậu rung lên liên hồi, Minh vội lấy ra xem thì trên màn hình trò chơi lúc này hiện dòng chữ, như thể thông báo.Minh ngạc nhiên, ban đầu chỉ nghĩ rằng chắc game này thuộc thể loại text game hay dạng dạng như nuôi thú ảo hồi xưa;Là loại game thời gian thực từ xưa xưa lắm rồi, chỉ để chăm con thú từ trứng nở ra, cho ăn hay cho chơi, cho ngủ các kiểu thôi, ai dè lúc này lại phát hiện game này có vẻ không đơn giản như cậu nghĩ nha.Minh vừa nhìn thông báo trên màn hình vừa đi, thay đổi lộ trình liên tục để kiểm tra hệ thống xác định khoảng cách của game, nhận ra với sự giảm dần của khoảng cách trên thông báo, chính là đang dẫn cậu đi về phía trong ngôi đình, có vẻ nó nằm ở đâu đó phía sau chánh điện.Minh khá bất ngờ, xác nhận điện thoại đang có mở kết nối internet, lại xem xét sự chính xác của việc đi của mình ứng với sự giảm dần số mét trên điện thoại có vẻ chính xác, không lẽ đây tích hợp kiểu những app theo dõi chuyển động đếm bước chân.Đầu thì nghĩ, nhưng hành động của cậu không chậm, mon men đi xuyên qua chánh điện vắng lặng, mang đầy vết tích của thời gian, những hàng cột gỗ đen lâu năm tỏa hương nhè nhẹ, ở khu vực chính có tượng một vị nào đó oai vệ, hai bên có đôi hạc đồng rất to có vẻ đang giương cánh bay lên, bên trong bài vị, bảng, liễng, toàn chữ tiếng Hoa.Cậu cũng không rành là thờ vị nào, chỉ nhận ra sự cô độc ở nơi này, không thấy khói nhang, cũng chẳng thấy tín chủ ra vào cầu khấn, ngoài duy nhất người quản đình lúc nãy ở ngoài sân cậu có chào thì chẳng có ai nữa nơi này, họa chăng là có chú chó già do ông quản đình nuôi thôi.Phía sau chánh điện dẫn ra một khoảng sân trồng đầy những cây Dầu to lớn vô cùng, Minh liếc màn hình thấy thông báo, cậu ngó nghiêng nhắm chừng, thì rõ ràng, địa điểm mà cậu còn cách 2 mét chính là cái miếu nhỏ, nằm giữa lối đi 2 hàng Dầu.Minh chậm rãi cẩn thận đến gần miếu nhỏ chỉ cao đến nửa người cậu, trời chiều gió thổi nhè nhẹ, khiến những tán lá xôn xao, không gian trở nên yên bình đến lạ.Khi cậu đến ngay trước phần miếu, những cây nhang còn đang cháy đỏ, tỏa ra một thứ hương trầm phảng phất xung quanh, nhìn kĩ thì bên trong miếu chỉ thờ có một hòn đá đen, khá to và tròn, với những đường hoa văn tự nhiên chạy trên thân đá.Cậu cũng chẳng biết đây là người ta thờ gì, chỉ bất ngờ là nơi đây là nơi cậu thấy duy nhất trong ngôi đình này mà có thắp nhang, mà nghịch lý là nó chỉ là miếu nhỏ nằm ngoài sân sau, trong khi ở chánh điện các tượng thờ lớn nhỏ thì không thấy hương khói gì.Bỗng điện thoại lại rung lên liên hồi, màn hình chạy chữ.Đọc đến đây, Minh hơi ngẩn ra, game này thật biết cách làm người chơi ngạc nhiên bằng cách đưa ra các sự lựa chọn ngẫu nhiên dựa trên tình hình phát sinh, làm tăng sự tò mò càng kích thích người chơi khám phá; Minh càng ngạc nhiên hơn về sự thông minh của những người thiết kế game này.Nghĩ là vậy nhưng không ngăn ngại hành động của mình, chơi game mà, vốn chẳng phải là phải chơi vui, phải khám phá, trải nghiệm những điều mới mẻ sao? Chẳng phải đó là những gì cậu thật sự muốn lúc này hay sao?Thế là chẳng ngần ngại, chọn ô .Mất một lúc sau, màn hình rung lên, hiện dòng chữ.Đa thể loại, đa vũ trụ, diễn biến nhẹ nhàng, nhân vật chính phát triển chậm rãi về sau mới buff bẩn, có vui có buồn, truyện hậu cung ai dị ứng tránh hộ
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương