Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?

Chương 44: - Tu Tiên Giả



.

“Luyện Thần Thức bước đầu cũng giống như khí cảm, cần dẹp bỏ tạp niệm, nhưng thay vì thả lỏng cảm nhận, lúc này cần tập trung vào chỗ này.”

Nói đoạn, ông lão đưa ngón tay chỉ vào giữa chân mày của Minh, nói tiếp.

“Tập trung nhắm mắt “nhìn” ngược vào chỗ này, quán tưởng ánh sáng khắp nơi trong thân thể sau khi hấp thụ từ bên ngoài hội tụ vào nơi giữa hai chân mày, tới khi “thấy” ánh sáng thì thần thức sản sinh; tuy ban đầu khối ánh sáng rất mờ và nhỏ, quán tưởng, tập trung, luyện dần cho ánh sáng càng lớn và sáng hơn, mức độ lớn và sáng ảnh hưởng đến thần thức mạnh hay yếu tương ứng.”

“Thần thức chính là ý nghĩ được cường hóa, bắt đầu sản sinh thần thức thì có thể dẫn dắt linh khí đất trời..”

Khi nghe ông lão giảng, bỗng tự dưng điện thoại trong túi cậu rung lên, nhưng lúc này cậu không đeo kính râm, lại cũng không thể vô duyên lấy điện thoại ra xem được, đành nhịn, mặc dù biết có gì đó phát sinh, nhưng không thể làm gì khác, đành tiếp tục tập trung nghe.

Nhưng mà càng nghe càng mờ mịt.

Minh nghe đến vô cùng mù mờ, gì mà nhắm mắt lại nhìn được, mà còn hội tụ ánh sáng trong cơ thể sau khi hấp thụ từ bên ngoài vào một chỗ ở giữa hai chân mày, nghe rất là phi lý.

Bên trong cơ thể không phải tối thui sao? Nhắm làm sao mà thấy?

Chưa kịp lặng yên suy nghĩ thấu đáo điều ông giảng, ông đã tiếp tục.

“Như vậy bắt đầu, ngồi yên tĩnh tọa, khép hờ hai mắt, gạt bỏ tạp niệm, cảm nhận linh khí, tập trung thần thức, dẫn khí nhập thể, tự nhiên lưu chuyển, luyện khí thiên địa, hóa thành linh lực, lưu tại đan điền, một vòng công phu..”

Chẳng hiểu sao nghe lời nói ông lão, đều đều, nhè nhẹ, lại như mang theo một sự ma lực kỳ lạ.

Làm Minh cũng từ từ nhắm mắt, làm theo lời ông.

Minh ngồi chéo chân, giữ thân thể thẳng, tay theo vô ý, tạo thành thủ ấn thiền định đặt giữa hai chân, rồi từ từ khép hờ mắt.

Trong khoảng không mờ mịt tối, cậu rất nhanh quay trở lại trạng thái lúc nãy, như thể bản thân là kẻ thứ ba đang quan sát tư tưởng vận hành.

Một trạng thái kỳ lạ vô cùng.

Trong trạng thái này, cậu từ từ thấy rõ có một sự thu hút trước mặt, giống như đi vào một con đường hầm tối tăm, mà phía xa dường như có cái gì đó, làm Minh cứ lao tới, lao tới.

Rồi bỗng có một đốm sáng xuất hiện trong tầm mắt, ban đầu mờ ảo, nó từ từ sáng lên, dần dần tiến lại gần cậu.

Tuy lại gần nhưng đồng thời lại như nó ở xa xăm lắm, không thể nào chạm tới được.

Trong tầm mắt mọi thứ có vẻ sáng hơn, tuy vẫn là không gian mờ mịt đen, nhưng lại được đốm ánh sáng nhỏ kia soi chiếu một vùng.

Đột ngột, cậu nghe tiếng ông lão từ xa xăm.

“Cảm nhận linh khí, tập trung thần thức, dẫn khí nhập thể, tự nhiên lưu chuyển, luyện khí thiên địa, hóa thành linh lực, lưu tại đan điền, một vòng công phu..”

Như có sự dẫn dắt.

Nhờ ánh sáng kia trong không gian mờ tối, cậu rõ ràng dần thấy được những vệt sáng khác nữa xung quanh, xa xăm.

Có lúc là vệt sáng có lúc là đốm sáng, có lúc xẹt ngang qua, có lúc vằn vện, đủ màu..

Minh theo lời ông lão, thử dùng suy nghĩ điều khiển đám ánh sáng kỳ lạ kia, kéo chúng về phía mình, nhưng mọi thứ vô cùng khó khăn, cùng kỳ ảo.

Chỉ cần cậu hướng suy nghĩ tới chúng, chúng sẽ biến mất, khi cậu thả lỏng không quan tâm chúng, chúng lại xuất hiện.

Thử đi thử lại mấy không được, rồi đột ngột, dường như có linh cảm dẫn dắt.

Cậu không cố gắng điều khiển chúng nữa, mà ngược lại, cậu chỉ phát ra suy nghĩ mong muốn bọn chúng tiến lại cậu.

Quả nhiên điều kỳ diệu phát sinh.

Đám sáng kia không những không biến mất, ngược lại còn chủ động hơn từ từ tiến lại cậu.

Chúng nó vờn quanh một cách tự nhiên, lưu chuyển nhẹ nhàng, rồi từ từ dung nhập vào cậu, tuy Minh không biết ‘cậu’ lúc này là gì, nhưng rõ ràng cậu biết chúng đang dung nhập vào ‘cậu’.

Nghe hết sức kỳ quặc, nhưng nó đã phát sinh như vậy.

Trong suốt quá trình cậu không làm gì ngoài lúc đầu phát ý muốn chúng tiến tới cậu mà thôi.

Cậu chỉ quan sát chúng, xem chúng làm gì, không đặt câu hỏi, không phân tích..

Chính xác là ngoài đề xuất những thứ ánh sáng kia dung nhập vào mình, thì cậu không cố tình làm gì hết cả.

Một cảm giác ấm áp bao bọc khắp cơ thể, dường như có thứ gì đó di chuyển trong thân thể cậu, râm ran như kiến bò, hay như gió thổi nhè nhẹ bên trong.

Thoải mái, dễ chịu, trong sáng, rực rỡ, sáng suốt lạ kỳ.

Cậu không biết mình có miêu tả đúng không?

Vì tất cả những trạng thái đó diễn ra cùng lúc, đan xen, không thể phân tách với nhau.

Nghe mâu thuẫn nhưng thật không thể giải thích rõ ràng, chỉ là Minh cảm nhận nó như vậy.

..

Đột ngột tiếng điện thoại rung lên liên tục trong túi quần làm cậu bừng tỉnh.

Mở mắt ra mới nhận thấy mình vẫn đang còn ngồi trên thảm cỏ, ông lão kế bên đang tủm tỉm nhìn cậu.

Mọi thứ đều có vẻ không thực, hệt như một giấc mơ.

Cậu ngờ ngợ, những tưởng nãy giờ ngủ quên, liền hỏi ông.

“Dạ con xin lỗi, con ngủ quên thì phải ạ, không biết con ngủ được bao lâu rồi?”

Cậu nhìn sắc trời, đoán chừng ngủ quên không được bao lâu, liền nghe ông lão nói

“Chừng khoảng gần một tiếng, mà không phải ngủ quên, cậu xem thử lại trong người mình xem.”

Ông lão nói làm cậu giật mình.

Đúng là vừa mở mắt không nghĩ gì, lúc này để ý mới thấy trong người mình dường như có điều gì khác lạ.

Một cảm giác tràn đầy năng lượng toàn thân, tinh thần sáng suốt.

Cộng với, dường như cậu cảm thấy bên trong mình có gì đó, mà thường ngày không có.

Chợt tiếng ông lão cắt ngang.

“Chúc mừng cậu chính thức trở thành tu sĩ Luyện Khí”

Minh từ ngạc nhiên, chuyển sang sung sướng.

Mọi thứ hệt như mơ, hay đúng là vẫn còn mơ?

Minh lâng lâng.

Mất một lúc sau hoàn hồn, như nghĩ ra điều gì, nhìn sang ông, thắc mắc.

“Ông ơi, con không có âm dương nhãn làm sao xem bên trong con thế nào?”

“Không phải âm dương nhãn, âm dương nhãn là một thuật pháp tu luyện khai nhãn, chỉ cần có thần thức cậu sẽ dễ dàng luyện tập được âm dương nhãn, lão sẽ hướng dẫn cậu. Nhưng loại nhãn thuật đó không liên quan đến tu luyện công pháp này, cái cậu nói, phải gọi là Nội Quán” - Ông lão giải thích, sau nói tiếp, giọng có chút bùi ngùi.

“Cậu thành công dẫn nhập một tia linh khí chuyển hóa thành linh lực rồi lưu lại trong đan điền. Tu luyện lần đầu tiên lại làm được ngay mà chỉ mất gần một tiếng, điều này làm lão rất ngoài ý muốn, đoán chừng tư chất tu luyện của cậu không hề thấp”

“Mà cậu thành công chứng tỏ cậu cũng đã luyện thành một tia thần thức ban đầu, này cho thấy cậu rất có thiên phú tu luyện Tiên môn, chỉ tiếc là cậu bị kẹt tại phàm giới, linh khí mỏng manh, nếu ở tu Tiên giới, có lẽ đã được nhận ngay làm đệ tử nội môn rồi..”

Lão lắc đầu tiếc nuối.

Đoạn, mới nói.

“Tu sĩ thành công tu luyện thần thức khiến ý thức bản thân mạnh mẽ rất nhiều lần, tu sĩ lúc này có thể dùng thần thức để soi chiếu bên trong bản thân, đây gọi là nội quán”

“Thần thức của tu sĩ có thể xem như vạn năng, có thể sử dụng nó làm mọi việc, chỉ có điều phải xem bản thân tu sĩ có thể luyện thần thức đủ mạnh hay không? Và có công pháp tương quan không? Thầy lão bảo ngay cả ở tu Tiên giới, công pháp về thần thức là vô cùng hiếm gặp, được xem như trân bảo..”

“Cho nên cậu phải tập sử dụng thần thức thật nhiều, khiến càng lúc càng mạnh lên. Thần thức có rất nhiều công dụng, một trong số đó dễ dàng được tu sĩ từ xưa khai phá ra đó chính là Nội Quán, bây giờ nghe lão hướng dẫn..”

Thời gian cứ thế trôi qua, một già một trẻ ngồi trên thảm cỏ trò chuyện, mặt trời dần dần lên cao trên đỉnh đầu.

“Được rồi, sáng hôm nay quá nhiều thứ rồi, cậu cần có thời gian suy nghĩ, tiếp thu và thực hành để làm quen, nhớ lần đầu lão gặp cậu, lão đã nói gì không? Tham thì thâm, nhớ chưa?”

Đoạn, ông lão đứng dậy, cười khà khà, đi xuyên qua nhà chính vào sau bếp, chuẩn bị cơm trưa.

Minh nhìn theo bóng lưng ông cho tới khi mất hút, mới ngả mình nằm lên cỏ, nhìn bầu trời xanh trong, nghe tiếng đất trời xung quanh, lòng bình yên cùng xúc động đến lạ.

Cậu không ngờ, một ngày trong thế giới thực này, cậu có thể trở thành một tu Tiên giả..

Đa thể loại, đa vũ trụ, diễn biến nhẹ nhàng, nhân vật chính phát triển chậm rãi về sau mới buff bẩn, có vui có buồn, truyện hậu cung ai dị ứng tránh hộ
Chương trước Chương tiếp
Loading...