Tà Đế Thịnh Sủng, Tuyệt Thế Cuồng Hậu

Chương 12: Mặt hồ yên tĩnh, khơi dậy ngàn cơn sóng!



Hơn nữa, dựa vào sự tôn quý của bản thân, đối với thân phận hiện nay là thái tử phi, một điểm tự tin ấy tất nhiên phải có.

Tâm tình Mộc Lan Tuyết thật tốt. Đứng dậy, quyết định đi xem cái tiểu tiện nhân kia một chút. Thực sự nhắc đến Tào Tháo, là Tào Tháo tới. Cái thân ảnh đang lau chùi bên hồ kia không phải nàng ta sao? Còn tưởng rằng nàng đã chết rồi, không nghĩ tới còn sống thật tự tại.

Mộc Lưu Nguyệt đang đi xuống suối nước nóng, căn bản không phát hiện được tình hình bên này.

Mộc Lan Tuyết bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, không ngờ rằng ánh mặt trời đang chiếu xuống càng làm tôn lên vẻ xinh đẹp của Mộc Lưu Nguyệt, trong mắt liền hiện lên bão táp như muốn phá hủy cả tòa thành.

Nguyên lai nàng lại đẹp đến vậy. Không có thoa phấn vẫn khuynh quốc khuynh thành. Tiện nhân này mỗi ngày đều làm cho bản thân biến thành đen sì sì, chính mình đều bị người này lừa.

Hôm nay, nàng muốn cho Mộc Lưu Nguyệt trả một cái giá thật lớn vì đã dám lừa dối nàng.

Ánh mặt trời tỏa ra ngàn vạn tia nắng ấm áp, nhưng vẫn không làm ấm được thân thể lạnh lẽo của Mộc Lưu Nguyệt. Trong đáy lòng tỏa ra hàn khí, làm người ta phải sợ hãi!.

"Mộc Lưu Nguyệt". Mộc Lan Tuyết phát ra âm thanh gào thét.

Một đám hầu gái nhận được tín hiệu bảo lên mà không dám tiến lên, chỉ đứng xa nhìn, nhưng khi nhìn thấy dung nhan thật sự của Mộc Lưu Nguyệt thì liền há hốc mồm kinh ngạc.

Mộc Lan Tuyết đem Mộc Lưu Nguyệt tới bên hồ băng, mới bắt đầu chính thức nói chuyện.

"Thưa thái tử phi, Mộc đại tiểu thư xin hỏi ngài tìm ta có việc sao?"

Lúc này nàng ta có chủ ý gì, nhìn một cái liền đã nhận ra rồi, nhìn hồ nước lạnh như băng bên cạnh, Mộc Lưu Nguyệt lạnh lùng nở nụ cười trào phúng.

"Đây mới là bộ mặt thật của ngươi,ngươi dám lừa gạt mọi người chúng ta?" Mộc Lan Tuyết cắn răng nói.

"Làm sao mà Mộc đại tiểu thư ngay cả muội muội cùng mình lớn lên, bộ dáng cũng không nhớ rõ."

Nghe vậy, Mộc Lan Tuyết nổi giận. Không nói hai lời liền muốn hướng một cái tát về phía Mộc Lưu Nguyệt, trong tay còn dẫn theo Huyền lực, tiện nhân này thật chướng mắt, nàng biết Mộc Lưu Nguyệt căn bản không biết bơi, vì vậy muốn đem đẩy xuống nước. Chỉ có điều, tay còn ở giữa không trung liền bị Mộc Lưu Nguyệt nắm lấy, ánh mắt đến gần, hất tay đem nàng hướng vào trong hồ ném đi.

"Phù phù___" Một âm thanh vang lên, Mộc Lan Tuyết rơi xuống nước.

Mặt hồ yên tĩnh bỗng khơi dậy ngàn cơn sóng!.

"Đáng chết, ngươi cái tiện..." Lời còn chưa nói xong liền cảm giác được Mộc Lưu Nguyệt trong mắt hiện lên sát ý, tiện nhân này từ khi nào lại có khí lực lớn như vậy.

"Nước đá vào tháng ba sông Xuân Giang này, mùi vị rất dễ chịu sao?" Trong con ngươi Mộc Lưu Nguyệt hiện lên ánh sáng lạnh, vận dụng niệm lực, mặc kệ Mộc Lan Tuyết bơi thế nào cũng không tới được.

"Ngươi sử dụng yêu thuật gì…?" Cái lạnh thấu xương xâm nhập vào trong thân thể. Lúc trước ở nơi nào Mộc Lan Tuyết cũng đều tỏ ra uy phong lẫm liệt, còn bây giờ chỉ còn lại dáng vẻ bị cái lạnh làm cho phát run.

Phải dựa vào huyền lực mới có thể duy trì được nhiệt độ.

"Yêu thuật, thì làm sao?"

" Phế vật, phụ thân biết được việc này nhất định sẽ không ta cho ngươi"

Mộc Lưu Nguyệt nở nụ cười, cười đến xinh đẹp!. Thế nhưng trên mặt lại lạnh lẽo vô cùng, " Phế vật, đại tỷ lặp lại nhiều lần nhắc nhở, ta đây cũng lên ban tặng cho ngươi một chút."

Chỉ thấy trong lòng bàn tay Mộc Lưu Nguyệt tạo ra một tia huyền lực, hướng trong nước đánh tới. Trên mặt hồ đang yên tĩnh ngay lập tức lại dậy lên sóng lớn mãnh liệt, giống như sóng biển cuồn cuộn, đem Mộc Lan Tuyết nuốt chửng!.

" Phế vật, ta giết ngươi, cứu mạng__." Mộc Lan Tuyết bị sặc nước, sắc mặt trắng bệch, nhưng không thể dùng sức, chỉ có thể giương nanh múa vuốt điên cuồng mà la hét.

Trong nước, Mộc Lan Tuyết tựa hồ quên mất một sự thật, hiện tại Mộc nhị tiểu thư không như trước kia. 

Mộc Lưu Nguyệt nhớ lại, từ nhỏ đến lớn, khi Mộc Lan Tuyết không vui một chút liền tới đánh nàng để trút giận, thân thể này luôn luôn chồng chất vết thương.
Chương trước Chương tiếp
Loading...