Ta Dựa Vào Bán Manh Để Thăng Cấp

Chương 16: Nó Khoác Ánh Trăng Mà Đến



Edit: Bilun

Đối mặt với yêu cầu này của Quý Vô Tu, hệ thống nhanh chóng tìm tòi vật phẩm, nói: [Trước mắt có một thứ cực kỳ thích hợp với ngài.]

Quý Vô Tu nói: "Là thứ gì?"

[Tên của nó là 'Sóng âm quá mạnh không lắc lư sẽ bị ngã', dị năng hệ tinh thần, chỉ cần 15 tích phân là có thể mua, nếu cần tăng lên cấp 2 thì cần 150 tích phân mới có thể thăng cấp.]

Nói rồi hệ thống lập tức mở ra giao diện, Quý Vô Tu lập tức ngưng thần xem xét.

[Tên]: Sóng âm quá mạnh không lắc lư sẽ bị ngã

[Thuyết minh kỹ năng]: Sau khi mua sắm sản phẩm, khi đọc thầm tên kỹ năng sẽ khiến sinh vật nghe được 'sóng âm quá mạnh không lắc lư sẽ bị ngã' bị buff trong 5 giây. Nếu không lập tức lắc lư sẽ ngã xuống đất một khách khó hiểu trong 5 giây không thể đứng thẳng.

Ps: Cho dù dựa vào tường cũng không được.

[Tích phân]: 15

[Tích phân để thăng cấp]: 150

Quý Vô Tu im lặng ba giây, nói với hệ thống: "Cái kỹ năng này vừa đắt lại không quá thực dụng, có thứ khác không? Tốt nhất có thể khiến ba người này lập tức không có sức phản kháng."

Hệ thống bình tĩnh nói: [Đúng là có, nhưng thực hiển nhiên ngài không mua nổi.]

Quý Vô Tu: "......"

Được rồi, xem ra trước mắt cũng chỉ có thể sử dụng cái này.

Dùng chút tích phân còn sót lại mua sắm [sóng âm quá mạnh không lắc lư sẽ bị ngã], Quý Vô Tu liền bị ai phát hiện mình chỉ còn lại 2 điểm bán manh, ngay cả vật phẩm rẻ nhất cũng không mua nổi.

Nhưng cũng may cái kỹ năng này vừa nhìn thì không có lực công kích, nhưng cực kỳ thích hợp dùng để chạy trốn.

Quý Vô Tu cẩn thận bò dậy, thừa dịp người gác đêm duy nhất kia không chú ý, chạy tới chỗ báo đen, kiểm tra sơ qua thương thế của nó, mặt lộ vẻ kinh ngạc.

Báo đen này lúc chiều rõ ràng thân bị trọng thương, nhưng tới nửa đêm, cũng đã khôi phục hơn nửa, tuy ngoại thương thoạt nhìn vẫn thảm không nỡ nhìn, vì để ngừa vạn nhất, Quý Vô Tu như cũ nhẹ giọng hỏi: "Ô ô?"

—— Còn chạy được không?

Lại sợ báo đen không hiểu, dùng móng vuốt chỉ chỉ vào chân con báo, làm ra động tác chạy.

Trong đêm đen, đôi mắt hơi lạnh lẽo lộ ra nghi hoặc, ngơ ngác nhìn cục bông trước mắt khôn ngừng nhảy nhót.

"Ngao?"

Quý Vô Tu vẻ mặt hắc tuyến, cứ cảm thấy với chỉ số thông minh này của báo đen, đại khái thực sự khó câu thông.

Nhưng cũng may có máy phiên dịch của hệ thống vạn năng, trải qua một vài từ đơn giản, cuối cùng báo đen cũng hiểu lời Quý Vô Tu.

Quý Vô Tu nuốt nước miếng, cẩn thận nhìn phía sau, nhờ ánh sáng từ đống lửa, có thể nhìn thấy hai người kia ngủ say, người duy nhất tỉnh thì đang cúi đầu nghịch gì đó, đôi khi ngẩng đầu nhìn về phía Quý Vô Tu, lại rất nhanh liền cúi đầu.

Hiển nhiên căn bản không nghiêm túc trông coi Quý Vô Tu.

Đây là cơ hội tốt.

Bởi vì tính cảnh giác của ba người vào giờ phút này tuyệt đối là thấp nhất.

Hoặc là nói, bọn họ căn bản không thể tưởng tượng được với cái bề ngoài thoạt nhìn vụng về này của gấu trúc, kỳ thực lại che giấu linh hồn của nhân loại.

Quý Vô Tu thừa dịp cơ hội này lại lần nữa dò hỏi báo đen.

—— Còn chạy được không?

Báo đen nhìn chằm chằm sinh vật ngốc nghếch trước mặt, có chút bất mãn gầm nhẹ.

—— Ngao, ngươi cái đồ xấu xí.

Quý Vô Tu thờ ơ lạnh nhạt nói: "Còn không trả lời ta, ta sẽ làm ngươi nôn."

Báo đen tựa hồ nhớ tới quá khứ kinh hoàng kia, mất tự nhiên gật đầu: "Ngao ——"

Quý Vô Tu chỉ có thể lựa chọn tin tưởng báo đen, y thò lại gần, cẩn thận cởi bỏ dây thừng trên người báo đen.

—— Lát nữa chạy theo ta, biết chưa?

Nói xong lại có chút không yên tâm, tiếp tục dặn dò.

—— Đừng đánh thức bọn họ, nếu không chúng ta đều chạy không thoát.

Báo đen chậm rãi đứng lên, nhưng bởi vì bị trói một ngày, dưới chân hơi hơi lảo đảo, lập tức phát ra tiếng động rất nhỏ, trong màn đêm yên tĩnh này cực kỳ nổi bật.

Không xong!

Phản ứng đầu tiên của Quý Vô Tu là túm báo đen chạy.

Nhưng ba người kia đã sớm tỉnh lại, nhanh chóng đứng dậy cầm vũ khí bọc đánh lại.

Phản ứng đầu tiên của Quý Vô Tu là trừng báo đen, tức đến ngao ngao kêu lên.

—— Cái con lợn này!

Báo đen run run lỗ tai, nhe răng trợn mắt xông lên, tính toán cùng ba người kia ngươi chết ta sống, cũng may Quý Vô Tu phản ứng kịp thời, nhanh chóng giữ chặt báo đen, gầm rú ngăn cản.

—— Đánh không lại, chúng ta vẫn chạy mau đi.

Báo đen nhìn chằm chằm ba nhân loại kia, dễ dàng nhận thấy bản thân căn bản không phải đối thủ của bọn họ, điều này khiến nói cảm thấy rất tức giận, rất nóng nảy.

Nhưng bên tai truyền tới tiếng kêu non nớt, khiến nó bỗng chốc nhìn về phía đồ xấu xí, trong đầu hiện lên một suy nghĩ —— không thể để đồ xấu xí bị bắt.

Báo đen bực mình, ý thức được bản thân không thể giết ba người kia, liền nhìn chằm chằm ba người kia, nỗ lực nhớ kỹ mặt bọn họ, còn có khí vị thối của bọn họ.

Một ngày nào đó phải.....giết bọn họ.

Nó là một con báo rất thù dai.

Ba người đối diện với hai con mồi muốn chạy trốn, không hề có cảnh giác, ngược lại đáy mắt còn lập lòe lạnh lùng trào phúng, giống như cường giả đối mặt với kẻ yếu, tràn đầy khinh bỉ.

"Muốn chạy?" Gã đàn ông cầm đầu phẫn nộ nói: "Chờ ta bắt được các ngươi, nhất định sẽ lột da các ngươi."

Quý Vô Tu nhịn không được run rẩy, y rất chắc chắn người này nói tuyệt đối không phải nói đùa.

Tuy báo đen không hiểu nhân loại này nói gì, lại cũng có thể cảm nhận được sát ý không chút che giấu của nhân loại kia, lập tức gầm gừ phát ra thanh âm kinh sợ.

Quý Vô Tu khẩn trương giữ chặt báo đen, ô ô kêu to.

—— Đừng kêu, lát nữa ta kêu chạy, liền lập tức chạy hiểu chưa?

Báo đen động động lỗ tai, gầm gừ rống lên một tiếng, ý bảo nghe hiểu.

Lùi từng bước một ra sau, Quý Vô Tu híp híp mắt, tiện tay cầm cục đá ném về phía ba người kia....

Ba người lập tức né tránh, nhanh chóng đuổi theo.

Chính vào lúc này ——

Quý Vô Tu hướng báo đen quát: "Ngao ô!"

—— Chạy!

"Ngao —— rống!" Báo đen được mệnh lệnh, lập tức điên cuồng chạy sâu vào trong rừng rậm.

Quý Vô Tu chạy sát theo, ít nhiều trong khoảng thời gian này luyện tập, y mới có thể linh hoạt sử dụng tứ chi mà không bị vướng ngã.

Cục bông lông xù không ngừng chạy xa, thoạt nhìn giống như quả cầu lông điên cuồng lăn lộn.

Ba người sửng sốt, rất nhanh phản ứng lại nhanh chóng theo sau.

[Tinh! Bộ dáng chạy vội của ngài khiến trai tim ba nhân loại này rung động, ngài đạt được +3 điểm bán manh.]

Giọng nói lạnh băng của hệ thống chợt vang lên, thiếu chút nữa dọa Quý Vô Tu sợ tới mức lảo đảo một chút, cũng may y rất nhanh lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn về phía ba người đang đuổi theo sau, lộ ra nụ cười không có ý tốt, nhanh chóng đọc thầm trong lòng 'Sóng âm quá mạnh không lắc lư sẽ bị ngã.''

Kế tiếp ba người các ngươi phải cảm thụ sự thần kỳ kỹ năng của hệ thống đi nhé.

Ba người đang đuổi bắt, nhưng giây tiếp theo thế giới trước mắt lập tức quay cuồng, ngay cả chạy bọn họ cũng không làm được, chỉ có thể thống khổ che đầu lại, nỗ lực muốn đuổi cảm giác này đi.

Nhưng mặc kệ bọn họ làm như thế nào, loại cảm giác choáng váng này ngược lại càng thêm mãnh liệt, cuối cùng bọn họ không đứng thẳng được, sắc mặt trắng bệch chật vật ngồi xuống mặt đất, cuối cùng bắt đầu nôn mửa.

"Làm sao—— vậy?" người được gọi là đại ga hoảng sợ kêu lên, gã liều mạng muốn đứng lên, lại nhiều lần thất bại, ngay cả đỡ thân cây cũng không thể đứng thẳng được.

Thể chất của hai người kia vốn không tốt như người gọi là đại ca này, sớm đã quỳ rạp xuống đất không ngừng nôn mửa, mỗi một nơi trên cơ thể đều cực kỳ đau đớn.

Quý Vô Tu liếc mắt nhìn phía sau một cái, chú ý thấy đỉnh đầu ba người kia có icon hư không, nhưng bởi vì khoảng cách quá xa, cản bản không nhìn thấy là hình gì.

Đè xuống nghi hoặc trong lòng, Quý Vô Tu nhanh chóng nện bước chạy về phía trước.

Năm, bốn, ba, hai, một, thời gian năm giây trôi qua, buff biến mất.

Cảm giác choáng váng không đứng nổi lập tức biến mất, giống như chưa từng xảy ra.

Ba người sửng sốt, chậm rãi buông tay, vẻ mặt tràn ngập kinh sợ đối với sự vật không biết nguyên do.

"Sao lại thế này? Lại không thấy chóng mặt......" Một người trong đó sắc mặt trắng bệch mờ mịt nói.

Vừa rồi cơ hồ gã nôn hết cả axit trong dạ dày ra.

Người được gọi là đại ca tức giận đấm vào cây, vẻ mặt hung ác: "Đáng chết."

"Đại ca, chúng ta còn đuổi theo không?" Một người trong đó như thoát khí yếu ớt nói.

Vừa rồi rõ ràng bọn họ nôn đến trời đất u ám, nhưng hiện tại cảm giác này lập tức biến mất, biến mất không còn một mảnh, loại hiện tượng quỷ dị không biết này khiến bọn họ có chút bất an, nhưng nghĩ tới cục bông đen trắng kia, bọn họ cực kỳ luyến tiếc từ bỏ.

Gã đại ca nhìn chằm chằm cục bông đen trắng đang chạy cách đó không xa, cắn răng nói: "Đuổi, nếu bán nó đi sẽ kiếm được không ít điểm tinh tế."

Ba người rất nhanh thống nhất ý kiến, lập tức đứng dậy điên cuồng đuổi theo, còn việc quỷ dị vừa rồi, làm sao quan trọng bằng điểm tinh tế sắp chạy thoát trước mắt.

Năng lực mạnh mẽ nhất của báo đen chính là tốc độ, giờ phút này nó đang dừng lại, giống như đang chờ đợi gấu trúc phía sau chạy theo kịp.

Quý Vô Tu thấy thế vừa chạy vừa gào thét.

—— Tiếp tục chạy —— đừng dừng lại.

Báo đen cao ngạo liếc nhìn Quý Vô Tu một cái, thờ ơ, nhưng cái đuôi lắc lư thể hiện nôn nóng, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía ba nhân loại phía sau.

Đột nhiên, báo đen phát ra tiếng gầm gừ.

Quý Vô Tu thầm nói không tốt, quay đầu lại nhìn, ba người vốn đang nôn mửa lại đuổi theo tới đây, vội vàng đọc thầm tên kỹ năng trong lòng, ý đồ lại dùng biện pháp này ngăn cản ba người kia.

[Tinh! Thời gian dùng kỹ năng với cùng 1 người cần 1 phút để hồi phục]

Quý Vô Tu trừng lớn mắt, quát lên với hệ thống: "Sao ngươi không nói sớm!"

Hệ thống tự biết đuối lý, chột dạ nói: [Ta cũng vừa mới biết]

Quý Vô Tu treo một búng máu trong ngực, lên xuống đều không được.

Nhưng giờ phút này không phải thời điểm truy cứu trách nhiệm, Quý Vô Tu cắn răng liều mạng chạy nhanh, con báo ở phía trước nôn nóng ném cái đuôi.

Ba người phía sau ý thức được cứ tiếp tục đuổi theo thế này rất có thể sẽ thất bại, lập tức móc ra vũ khí, tiến hành công kích về phía cục bông đen trắng.

"Uỳnh——" một tiếng động vang lên.

Quý Vô Tu cảm giác chân đau đớn, toàn bộ thân mình mất đi cân bằng té ngã xuống mặt đất, kếp hợp lăn vài vòng.

"Đánh trúng!" Một người trong đó kinh hô.

Con báo sửng sốt.

—— Đồ xấu xí bị thương?

Nó sẽ bị nhân loại tra tấn.

Tuyệt đối không thể.

Khóe mắt con báo muốn nứt ra, rít gào về phía ba nhân loại đang chạy tới.

Nhưng thật sự đã quá muộn.

Quý Vô Tu liều mạng bò dậy, lại vẫn bị nhân loại đuổi theo ngăn chặn, không thể động đậy.

"Bắt được ngươi." Người được gọi là đại ca ngữ khí âm trầm nói.

Cục bông trắng đen rõ ràng thoạt nhìn tròn xoe, nhưng khi nằm sấp xuống lại bẹp thành cái bánh.

Đặc biệt là khi nó ngẩng đầu, vẻ mặt hoảng sợ.....

[Tinh! Vẻ mặt phẫn nộ của ngài khiến trái tim của nhân loại trước mắt rung động, ngài đạt được +2 điểm bán manh.]

Quý Vô Tu: "......"

Vẻ mặt phẫn nộ cũng coi như đáng yêu?

Người được gọi là đại ca rất nhanh lấy lại tinh thần, ngữ khí không có ý tốt nói: "Người có tiền nhất định rất thích tra tấn động vật giống như ngươi vậy, xem ra có thể làm thịt của bọn họ một bút."

Quý Vô Tu trừng lớn mắt —— mặt phẫn nộ.

Giờ phút này đại não hắc báo trống rỗng, trong lòng tràn ngập phẫn nộ, trong nháy mắt kia, cảm giác quen thuộc lại lần nữa trở lại cổ họng, truyền tới cảm giác nong nóng.

"Ngao —— rống!"

Tiếng gầm gừ thật lớn vang lên, tựa hồ mang theo hơi thở hủy thiên diệt địa, một tia chớp màu vàng kim phun ra từ trong miệng báo đen.

Ba người chưa bao giờ ngờ tới con báo bị thương không còn sức chiến đấu kia kỳ thực đã sớm thức tỉnh rồi, cho nên từ lúc bắt đầu, liền chưa từng có bất luận cảnh giác gì với nó.

Chính vì nhất thời sơ ý như vậy, khiến ba người không kịp né tránh, bị tia sáng u lam kia bao phủ, một trận bùm bùm tiếng động vang lên, trong không khí như truyền tới mùi thịt nướng.

Tiếng kêu thảm thiết của ba người kia chỉ giằng co ba giây, liền hoàn toàn biến mất, thi thể cháy đen chậm rãi hiện ra, lộ ra mùi hương thịt nướng.

Quý Vô Tu trừng lớn mắt.

Ba người kia đây là......bị nướng chín?!!

Báo đen khoác lên ánh trăng đỏ máu, chậm rãi đi tới, con ngươi dựng đứng tràn đầy lạnh lẽo, rõ ràng một thân tràn đầy thương tích không hiểu sao lại tràn đầy hơi thở nguy hiểm.

Quý Vô Tu chậm rãi ngẩng đầu, mặt dại ra.

Trên trán báo đen lập lòe ấn ký màu vàng, tản ra ánh sáng âm u.

Nó —— thành công thức tỉnh rồi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...