Ta Khóc, Ta Trang

Chương 7: Ta Khóc



Kiều Kiều làm sao có thể nghĩ rằng Khang Dao lại sẵn sàng chủ động đi dự tiệc mừng của Đồng Thiệu, thật sự khiến cô kinh ngạc một hồi. Vào lúc tám giờ tối, khiếp sợ từ người Kiều Kiều tới một người lại một người trong đám người.

Mọi người gặp nhau ở sảnh đón khách của KTV, hiển nhiên không ai ngờ Khang Dao sẽ đến, trên mặt ai cũng không nói gì, chỉ mỉm cười chào hỏi.

Đủ loại ánh mắt trao đổi tín hiệu trong không khí.

Khang Dao phớt lờ những người khác, cùng Kiều Kiều đến quầy bar nhỏ trên tầng hai để gọi hai ly rượu trước.

“Hai ly Mojito.”

Đúng món Kiều Kiều thích, đôi mắt Kiều Kiều hơi cong lên, sự ngạc nhiên và nụ cười của cô ấy hòa quyện vào nhau: "Thời điểm ăn tối, tôi đã muốn hỏi, làm thế nào mà cậu biết tôi thích hương vị nào?"

Ăn uống và gọi rượu đều phù hợp với sở thích của Kiều Kiều, và nó không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Kiều Kiều cùng Khang Dao mới nói chuyện được nửa ngày, khó có thể tưởng tượng rằng Khang Dao đã biết nhanh đến vậy, nhưng phải nói rằng Khang Dao đã để ý đến cô ấy từ rất lâu rồi, Kiều Kiều lại cảm thấy không có khả năng.

Khang Dao nói một cách thản nhiên và như thể đang nói đùa: "Chỉ cần tôi muốn, tôi có thể biết tất cả mọi thứ."

Kiều Kiều cười và hỏi, "Làm sao cậu biết được?"

Khang Dao: “ Tùy thời tra một chút.”

Kiều Kiều càng cười sâu hơn, khuôn mặt nổi bật, nụ cười ngọt ngào và bắt mắt, khi một số bạn học nữ thân thiết nhìn thấy cô ấy, họ muốn đến để chào nhưng không khỏi ngừng bước chân.

Kia không phải là Khang Dao sao? Ngày thường độc lai độc lãng, làm sao Kiều Kiều và Khang Dao có thể ở ở chung không những thế bầu không khí trông còn rất hòa hợp?

Chờ đã, hai người bọn họ…

Thời gian gần đến, các bạn học cũng đến gần đầy đủ.

Đúng chín giờ, Đồng Thiệu, nhân vật chính của lễ chúc mừng, là người đến cuối cùng, cả lớp vây lấy Đồng Thiệu ở trung tâm và trao nhau những lời chào nồng nhiệt.

Đồng Thiệu bị vây quanh bởi mọi người, trông hắn cũng không quá tự hào, hắn gật đầu lia lịa, kém nhiệt tình hơn nhiều so với những người xem.

Khi gặp tiểu Từ tổng trong cuộc phỏng vấn ở Mãn Tinh, Đồng Thiệu đã nghĩ rằng mình không thể trúng tuyển.

Tuy nhiên, sự xuất hiện của Từ Diệu cũng không ảnh hưởng đến cuộc phỏng vấn của hắn.

Sau khi phỏng vấn, người phụ trách đã thương lượng hợp đồng với hắn, không giống như những gì Đồng Thiệu mong đợi, bản hợp đồng này có nghĩa là hắn không phải người có tương lai tươi sáng và được đào tạo tập trung.

Hắn được giao cho một vị quản lý cũ cùng lúc mang theo hơn mười nghệ sĩ, thời gian hợp đồng là ba năm, từ mức thấp nhất leo lên giống hắn còn có rất nhiều người trẻ tuổi khác.

Đồng Thiệu đương nhiên không hài lòng với cách đối xử này, nhưng hắn không đủ tư cách để yêu cầu bất kỳ đặc quyền nào ở Mãn Tinh, và hắn cũng biết rằng cho dù là hợp đồng của thực tập sinh, rất nhiều học sinh trong trường cũng sẽ không dám đăng ký vào Mãn Tinh huống hồ chỉ một sinh viên năm nhất.

Vì vậy, dù không hài lòng nhưng cuối cùng Đồng Thiệu vẫn lựa chọn đồng ý.

Sau khi trải qua kỳ vọng cao mà kết quả thấp, Đồng Thiệu không mấy quan tâm và cũng không muốn ăn mừng gì cả, nhưng cả lớp thậm chí toàn trường đều biết chuyện hắn bị Mãn Tinh ném một cành ô liu, nếu không làm một chút, chỉ sợ mỗi người đều cho rằng hắn phỏng vấn thất bại.

Ngoài ra, bản thân hắn cũng không muốn người khác nhìn thấu tâm tư, còn phải cho Khang Dao biết tin tức hắn được Mãn Tinh ký hợp đồng, cho nên đã đến bữa tiệc tối nay.

Đồng Thiệu nghĩ đến việc sẽ thêm nhiều chướng ngại cho Khang Dao, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân Khang Dao sẽ thực sự đến. Từ nhỏ hắn đã biết rất nhiều về con người của Khang Dao, cho dù là lần đầu tiên nghe thấy Khang Dao nói chuyện vô nghĩa hai ngày trước, hắn cũng không ngờ Khang Dao sẽ xuất hiện vào dịp này.

Khi nhìn thấy Khang Dao, Đồng Thiệu đã nghĩ rằng mình nhìn nhầm. Hắn đi qua đám đông đến trước mặt Khang Dao, kinh ngạc: “ Sao cậu lại tới đây?”

Khang Dao có chút bối rối xấu hổ: "Không hoan nghênh sao? Tôi còn tưởng rằng cậu muốn tôi tới."

Trong tâm tư thầm kín trong lòng của Đồng Thiệu, hắn thực sự hy vọng rằng Khang Dao sẽ đến, nhưng đó là trước khi mà hắn biết rằng Khang Dao sẽ đến.

Con người chính là mâu thuẫn như vậy, và bây giờ khi Khang Dao thực sự đến, hắn ngược lại cảm thấy bực bội, như thể hắn đang bị Khang Dao chế giễu.

Đồng Thiệu nói: "Tôi mời cậu?"

Khang Dao nhìn vào mắt hắn không chút do dự, rất vô tội trả lời: "Cậu mời cả lớp, cả lớp không bao gồm tôi sao? Ồ, tôi bị cậu đuổi ra khỏi lớp?"

"Làm sao đây, hay tôi đi?"

Kỳ thật không có lấy một chữ nghiêm túc, Đồng Thiệu sắc mặt đã tối sầm lại, các bạn học vội vàng đi ra sảnh can ngăn: "Đừng nóng giận, đừng nóng giận, đã chín giờ, phòng riêng chuẩn bị xong."

"Đúng vậy, chúng tôi đang xếp hàng đợi để được hát một bài, đi thôi, đi thôi."

Đồng Thiệu bị vây lấy và kéo đi, Khang Dao cũng hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì, cùng Kiều Kiều đi vào, vào phòng riêng, thậm chí còn tìm một vị trí ngồi đối mặt với Đồng Thiệu để đảm bảo rằng Đồng Thiệu có thể nhìn thấy cậu ngay khi hắn nhìn lên.

Lựa chọn này lập tức có tác dụng, không cần biết những người xung quanh nói hay làm gì, bầu không khí trong phòng riêng có nóng đến mức nào, Đồng Thiệu mặt lạnh lùng ngay cả cười cũng chưa cười lấy một cái.

Kiều Kiều vốn dĩ không muốn Khang Dao đến tham gia tiệc chúc mừng này, vì sợ rằng Khang Dao có tâm trạng không tốt, nhưng bây giờ tình hình thì lại diễn biến theo chiều ngược lại.

Cô không nhịn được cười, khẽ hỏi Khang Dao: "Anh cố ý làm khó Đồng Thiệu?"

Khang Dao mở di động chơi trò chơi, ở trong hoàn cảnh hỗn loạn tinh thần thập phần tập trung: “ Nhàn rỗi thì làm gì?”

Đây là một sự thừa nhận, và trái tim của Kiều Kiều dường như bị kích thích, nhỏ giọng nói: "Trái tim của ngươi thật sự quá tệ."

Khang Dao: "Này liền hỏng rồi? Cậu nên làm quen với nó càng sớm càng tốt."

Khi anh ấy nói điều này, điện thoại di động của Khang Dao đột nhiên nhảy ra một khung chat, Khang Dao "à" một tiếng và rời khỏi trò chơi.

Kiều Kiều: “ Làm sao vậy?”

Khang Dao nhướng mắt, không đầu không đuôi, nhưng trông rất vui vẻ, nói: "Niềm vui bất ngờ, con cá lớn của tôi đây rồi."

Kiều Kiều: "Cái gì?" Đầu to ... cá?

Khang Dao không giải thích mà cười nói, "Tôi đi ra ngoài."

Cùng lúc đó, chiếc KTV Cappuccino phòng VIP đã chào đón ba vị khách.

Lại Tinh Duy đang đội một chiếc mũ nhỏ màu xám tro và miêng thì luôn tao thao bất tuyệt ngay khi anh bước vào phòng.

"Nói cho tôi biết tại sao, không phải cậu nói bận sao? Tại sao cậu lại giả vờ không nghe thấy tôi nói khi tôi kêu cậu tới, rồi khi Du Viêm kêu cậu tới cậu liền tới. Có phải là phân biệt đối xử không?"

"Đây là công bằng sao? A? Từ Cẩu? Con của tôi đều đã bán cho cậu ... Đau! Du Viêm, cậu đang cười cái gì?"

Khuôn mặt của Từ Diệu vẫn không đổi, và anh cũng không muốn trả lời lại Lại Tinh Duy.

Anh đi ra ngoài bởi vì có một số chuyện xảy ra hôm nay ảnh hưởng đến tâm trạng của anh, và lời mời của Du Viêm là một sự tình cờ.

Ở đầu bên kia, Du Viêm cũng bị Lại Tinh Duy lẩm bẩm, anh ta càng cười lớn hơn.

Trong ba người, anh ấy trông gầy nhất, nét mặt cũng lãnh đạm, không đẹp trai như Từ Diệu và Lại Tinh Duy, nhưng lại rất vừa vặn với một bộ vest, giống như một giá treo quần áo di động.

Từ khi Từ Diệu trở lại, đây là lần đầu tiên ba người họ gặp riêng, có rất nhiều điều để nói. Du Viêm hỏi: "Tương lai cậu có ở lại Trung Quốc không? Cậu thật sự định làm ở Mãn Tinh sao? Vậy thì anh và chú Từ hiện tại..."

Cả ba lớn lên cùng nhau và hiểu rõ mối quan hệ gia đình của Từ Diệu. Cha mẹ của Từ Diệu đều là những người có uy tín trong lĩnh vực của họ, nhưng họ đã ly hôn khi anh vẫn còn nhỏ.

Từ Diệu thân thiết với mẹ từ khi còn nhỏ và ghét bỏ vẻ ngoài phong lưu của cha mình. Cộng với những gì đã xảy ra với Yến Lai ở trường trung học, mối quan hệ giữa anh và Từ Cảnh Hành rơi vào tình trạng đóng băng, mấy năm liền không có liên lạc.

Lần này khi Từ Nghiêu trở lại tiếp quản Mãn Tinh, Du Viêm và Lại Tinh Duy đều kinh ngạc một hồi, Từ Diệu cũng không nói nhiều, chỉ nói: "Mãn Tinh nên để tôi kế thừa, tôi kế thừa công việc kinh doanh của gia đình chứ không phải kế thừa di sản, đã đủ cho hắn thể diện.”

Du Viêm không trả lời vấn đề này, nhưng nói: “ Thật tốt, chúng ta có thể gặp nhau thường xuyên hơn trong tương lai.”

Lại Tinh Duy bị phớt lờ, nhịn không được lải nhải: “ Hello? Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”

Từ Diệu lạnh lùng nhìn hắn: “ Cậu nói xong chưa?”

Lại Tinh Duy rụt cổ lại, lập tức đổi một câu hỏi: “ Tôi nhớ ra, buổi chiều tôi gặp cậu, cậu đang làm gì? Tới liền đi, đuổi đều đuổi không kịp.”

Nhắc đến chuyện này, Từ Diệu lại nghĩ đến việc xảy ra tại bãi đậu xe, trong lòng không khỏi buồn bực.

Du Viêm liếc hắn một cái, mở miệng đem câu chuyện đổi lại, hỏi Lại Tinh Duy: “ Cậu không phải muốn hát sao? Tổng giám đốc Mãn Tinh đều đang chờ cậu hát, cậu còn chưa hát.”

Lại Tinh Duy nói rất nhiều, ca hát cũng là mạch bá, nhưng tiếng ca hiển nhiên so với cái giọng nói dong dài của anh ta rõ ràn hay hơn, Từ Diệu và Du Viêm bên tai cũng thanh tịnh không ít.

Từ Diệu hiếm khi bị phân tâm, Du Viêm đột nhiên nói với anh ta, "Tôi nghe nói Yến Lai gần đây có một cuộc triển lãm nghệ thuật ở nước E, cùng thời gian với buổi biểu diễn lớn của Havilla."

Từ Diệu nghiêng đầu nhìn.

Du Viêm hơi khựng lại, không giống như Lại Tinh Duy, hắn đối với chuyện Từ Diệu lúc trước quá thích Yến Lai đều rõ ràng, hai người đột ngột tách ra mấy năm cũng đều biết, hắn thở dài một hơi, giải thích nói: “ Khi đó, tôi còn nhỏ chưa trưởng thành, đều đã qua lâu như vậy, cậu và Yến Lai cũng đều đã trường thành, có chuyện gì cũng có thể nhìn ở một góc độ khác.

Từ Diệu trực tiếp hỏi: “ Cậu muốn nói cái gì?”

Giọng điệu như vậy dường như không thiện chí với sự quan tâm và lòng tốt của bạn bè, nghe còn có vài phần không khách khí.

Du Viêm không dao động, tiếp tục nói: “ Ý của tôi là gì, cậu nếu cậu chưa buông Yến Lai, kỳ thật có thể thử bắt đàu một lần nữa, Yến Lai nói không chừng cũng đã buông xuống từ thúc, hai người…”

Vô duyên vô cớ Du Viêm sẽ không chủ động cùng hắn nói về chủ đề này, Từ Diệu liền đoán được là Lại Tinh Duy đã đem bức ảnh chụp “ Nốt ruồi son” cho Du Viêm xem, như vậy mới có sự việc hiện tại.

Từ Diệu không nghe, đứng lên mở cửa rời đi, cửa đóng sầm lại phát ra tiếng chấn động tương đối lớn, trực tiếp khiến không gian đông cứng, Du Viêm sững sờ, Lại Tinh Duy cũng choáng váng.

Lại Tinh Duy dại ra hỏi Du Viêm: “ Hả??? Cậu cùng hắn nói cái gì?”

Sau đó không nhịn được chậc lưỡi: “ Cẩu mặt lạnh.”

Du Viêm cảm xúc cũng hông bị dao động mà nhìn về phía cửa mà Từ Diệu rời đi, cúi đầu uống rượu, không rõ vì lý do gì, anh ta cười hừ một tiếng.

Từ Diệu rời khỏi phòng thuê, đang định hít thở không khí thì đã đến điểm không vui, thiếu chút nữa trở mặt.

Từ Diệu đột nhiên muốn hút thuốc, hắn không nghiện thuốc lá, hắn bắt gặp người phục vụ đi ngang qua và mua một gói.

Người phục vụ giới thiệu nói: “ Ngoài hành lang cấm hút thuốc, nhưng có ban công nhìn ra ngoài trời ở tầng này, nếu ngài không muốn về phòng riêng thì có thể tới đó.”

Từ Diệu gật đầu, đi theo hướng chỉ dẫn, tới ban công, nơi đó đã có một người đứng.

Trong gió đêm, người mặc áo sơ mi trắng, bị gió thổi nhưng có chút giống như tranh vẽ. Đầu ngón tay hắn lấp lánh, đang cúi đầu hút thuốc, thân hình tao nhã quen thuộc, vừa nghe thanh âm liền quay lại, lộ ra một khuôn mặt khó quên.
Chương trước
Loading...