Ta Là Ma Vương: Dị Giới Sinh Tồn Ký

Chương 12



- Mùi này…ngươi…chủ nhân?

.

.

.

.

.

Hở?

HỞ?!?!?

Ta ngơ ngác nhìn hắn, thấy trong đôi mắt đỏ kia chẳng có vẻ gì là đang trêu đùa ta, vẻ mặt vô cùng chân thật. Ta thấy có chút hoang mang, tình tiết này vốn không hề trong dự đoán, cuối cùng là chuyện gì đang xảy ra?

Mặt anh zai áo đen càng lúc càng gần, còn ta thì do máu lên não quá nhiều, không kịp phân tích dữ liệu nên vẫn ngu ngơ nhìn hắn trong tình trạng hóa đá. Bầu không khí tương đối mờ ám giữa hai chúng ta có lẽ vẫn cứ tiếp diễn, thậm chí đi đến tình huống xấu nhất là ta sẽ mất tờ-rinh nụ hôn đầu tiên nếu không có sự phá đám ngăn cản kịp thời của mỹ nữ tóc đỏ: Một quả cầu lửa đúng nghĩa bay với tốc độ tên lửa về phía chúng ta. Nói chính xác hơn một chút, về phía ta.

Đến giờ phút này ta thật mới thấu hiểu ý nghĩa của câu ‘chạy không được, trốn không xong’, chân thì bị lũ Slime bám dính lấy, lại còn bị dốc ngược lên, bị treo lơ lửng giữa không trung như này, bản thân đúng như cá nằm trên thớt, ta kháo, chẳng lẽ cuộc đời của game thủ đệ nhất- 47 ta lại kết thúc ở cái nơi khỉ ho cò gáy này ư? 47, ngươi mau mau động não, bằng không ngay lập tức liền cháy ra tro!

Làm gì đây? Đu người lên tránh?

Không được, quả cầu lửa lớn như vậy, đu lên cũng tránh không thoát.

Chặt chân?

Không có dụng cụ, mà có cũng không dám.

Dùng siêu năng lực?

Thật tiếc quá, bổn cô nương không có thứ đó.

Chờ đợi kì tích?

Xác suất quá thấp, chờ đến lúc Việt Nam vô địch World Cup đi rồi tính.

Túm cái quần lại, chết là điều không thể tránh khỏi.

Cảm giác được hơi nóng càng ngày càng gần, ta nhắm tịt mắt lại, chờ đợi cái chết.

Quả thật trước khi chết toàn bộ khả năng của con người đều được phát huy lên đến mức tối đa: toàn bộ cảnh vật trước mắt đều được slow-motion, mọi ký ức đẹp đều hiện lên trong trí óc. Ta nhớ về những tháng ngày ngắn ngủi được ở bên nương, một mỹ nữ xinh đẹp ăn vận kiểu cách nhưng rất yêu thương con cái; ca ca cùng tỷ tỷ, những người tuy chưa được nhắc đến nhưng đối với ta rất tốt; còn có Mắt Quả Dưa, nhóc con hay càm ràm nhưng rất chăm chỉ và đáng yêu; người dân trong làng thân thiện dễ mến (dù ta không hay nói chuyện) và cả con cờ-hó Tiểu Hoàng mất dạy của nhà-nào-đấy suốt ngày đi bậy trước cửa nhà khiến ta không nhịn được chửi um lên…..Hu hu hu, nếu biết ngày này đến sớm như vậy, ta nhất định sẽ làm con ngoan trò giỏi, tuyệt không phí phạm 12 chương cuộc đời này.

Cuối cùng, ta xin cảm ơn tác giả vì đã cho ta cơ hội được sống lại, tuy chỉ được sống vỏn vẹn 12 chương, còn chưa kịp đóng góp gì cho thế giới này nhưng như vậy cũng không đủ để ta thỏa mãn. Nhân đây ta cũng xin được chửi thẳng vào tác giả, cái gì mà nữ chính xuyên không bàn tay vàng, hoa đào khắp chốn, tất cả đều là nói láo! Đừng nói đến nam chính, thậm chí đến thằng nam phụ còn đ*o biết xấu đẹp thế nào, ông đây 27 năm F.A mà tay trai còn chưa từng nắm, ông hận ông trời, hận bà tác giả thần kinh không ổn định! Mốt bây giờ là nữ cường, siêu siêu cường, siêu siêu phúc hắc thì cứ ăn theo người ta đi, bày đặt hình mẫu nữ chính mới làm gì, để bà đây phải khổ sở thế này, ta nguyền rủa bà tác giả viết truyện không ai xem! Biết thế ngày đó đã không nhận lời bả làm nữ chính! Nữ chính cái nồi! Căn bản là người qua đường A thì có!
Chương trước Chương tiếp
Loading...