Ta Là Một Nữ Phụ Tốt Đẹp, Nữ Chính Đừng Đến Gần!
Chương 7-3
"Cứu….hồ ly…của…ta" Nam nhân áo đen cố gắng mấp máy từng chữ nhỏ, câu nói đứt quãng rất khó để nghe, nhưng Thiên Tuyết là người luyện võ, nếu không nghe thấy há chẳng phải rất mất mặt hai vị sư phụ của nàng hay sao.Nhưng khi mỗ nữ của chúng ta nghe xong liền giật mình verison 3, nghi hoặc nhìn nam nhân áo đen lạ mặt. Nàng thấy người hắn cũng bị thương, vậy mà hắn lại bảo nàng cứu con hồ ly của hắn, chẳng lẽ hắn có bệnh nên đầu óc không bình thường.Thấy được một lúc mà người phía trước không có phản ứng, Lãnh Ngạo cố gắng mở mắt, lọt vào mắt hắn là thân hình nhỏ bé của một thiếu nữ, khuôn mặt nàng thanh lệ, nước da trắng ngần được ánh mặt trời bao phủ như trong suốt. Nàng như một tiểu tiên nữ khả ái xuống trần gian chơi, nhưng làm hắn ngạc nhiên chính là đôi mắt của nàng, rất giống, cực kỳ giống, không thể sai được ! Nhưng mỹ mạo của nàng làm hắn phân vân….Thấy nam nhân áo đen nhìn nàng đến ngây người, đôi mắt đầy phức tạp thì trong đầu Thiên Tuyết bật ra một suy nghĩ : Chẳng lẽ hắn biết thân thể này ? Hay tại vì nàng quá xinh đẹp tuyệt trần nên mới làm hắn si mê ? (Mèo : Ảo tưởng sức mạnh level max) Thiên Tuyết có lòng tốt lên tiếng hỏi :- Ấy ấy ơi, ngươi không có sao chứ ? Có cần ta tìm đại phu không ?Nghe thấy tiếng nói của nàng phát ra, Lãnh Ngạo hoàn hồn rồi tự mắng mình trầm luân trong sắc đẹp, trở lại vẻ lạnh lùng thường ngày, giọng nói khàn nhỏ :- Không cần, đưa ta chút thảo dược trị thương, cứu hồ ly của ta.Rồi từ trong lòng hắn xuất hiện một con hồ ly trắng như tuyết, trước trán nó còn có một ấn ký hỏa diễm đầy yêu mị, tứ chi nhỏ bé đáng yêu nhưng đôi mắt phượng đầy kiêu ngạo lại lấn át vẻ đáng yêu ngoan ngoãn nên có. Nhưng làm Thiên Tuyết ngạc nhiên là khắp thân thể con hồ ly tinh đầy vết thương và máu, hình như nàng còn ngửi thấy mùi….Lãnh Ngạo cũng không chú ý ngạc nhiên của Thiên Tuyết, giọng nói càng nhỏ hơn :- Cứu Tuyết Băng…!Thiên Tuyết giật mình rồi ợm ừ đến gần Tuyết Băng, cẩn thận nhấc nó lên, ôm vào lòng xem xét, còn không quên nhìn lại Lãnh Ngạo thì thấy hắn đã ngất đi từ lúc nào. Chết tiệt, ít ra cũng phải để nàng hỏi hắn là hắn muốn chết hay muốn sống chứ ? Nếu hắn chết thì chẳng phải nàng sẽ phải tốn tiền xử lý hậu sự cho hắn sao ?! - Thiên Tuyết đau lòng nghĩ thầm.Nếu bây giờ Lãnh Ngạo mà biết được suy nghĩ này của nàng thì không biết có tức giận đến tỉnh lại không ?Thiên Tuyết đang rối rắm thì cửa phòng mở ra, tiếp theo một bóng dáng đến gần nàng. Lúc đầu nàng còn cảnh giác nhưng khi nhìn thấy bóng dáng thì thở ra một hơi :- Tiểu Mặc Mặc, hù chết ta ! Ngươi giúp ta đi, không biết từ đâu nam nhân này xông vào phòng ta, bảo ta cứu con hồ ly của hắn rồi ngất xỉu ở đây. Ngươi mang nam nhân này đi tìm đại phu đi, ta ở đây cứu con hồ ly này.Bóng dáng đó chính là Ngôn Tử Mặc, từ sáng hắn đã nhờ tiểu nhị gọi nàng dậy, nhưng thấy lâu quá mà hắn còn nghe thấy có tiếng động to trên phòng nàng nên hắn mới lên đây thì thấy tình cảnh này. Ngôn Tử Mặc khó chịu lên tiếng :- Nương, sao không vứt hắn ra ngoài, hắn chết rồi thì cũng chẳng ai tìm chúng ta cả ?- Không được, ta đã nhận lời cứu con hồ ly của hắn, mà nếu hắn chết rồi thì ta lấy đâu ra tiền chữa trị, ta rất nghèo ! - Thiên Tuyết bác bỏ rồi quay vào trong chữa trị cho con hồ ly.Nghe thấy thế thì Ngôn Tử Mặc kêu một tiếng "Huyết" rồi một bóng dáng màu đen xuất hiện, hắn nhỏ giọng phân phó Huyết rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài. Nam nhân này, rất tốt, tự tện xông vào phòng nương hắn, còn bắt nàng cứu sủng vật của hắn (Lăng Ngạo ). Mà nương hắn còn không cho hắn(Ngôn Tử Mặc), mặc kệ hắn(Lăng Ngạo ), vì nàng thiếu tiền, được, hắn sẽ cho nàng rất nhiều tiền, sau này nàng sẽ không phải nghĩ cách kiếm tiền nữa !Trong lúc Ngôn Tử Mặc quyết tâm kiếm tiền cho mình thì trong phòng, Thiên Tuyết đang nghiêm túc chữa trị cho con hồ ly. Lúc đầu nàng còn nghi ngờ nhưng giờ nàng đã chắc chắn 100% rồi, con hồ ly này bị dính Tuyết Hương, đây là một loại độc có mùi hương, làm cơ thể người bị hạ độc sẽ suy yếu dần, trí não theo sự sai bảo của người hạ độc. Nhưng độc này chỉ thân thể âm, hay còn là phụ nữ thì mới có thể hạ độc được, mà độc này còn có mùi hương mà loài hồ ly rất yêu thích.Có lẽ con hồ ly này không may, nhưng ít ra chỉ bị dính bên ngoài, có lẽ người bị hạ độc là nam nhân kia…. Dừng, nàng chỉ cần cứu con hồ ly này thôi, không cần quan tâm đến sống chết của người ngoài. - Thiên Tuyết vừa nghĩ vừa nghiêm túc nhẹ nhàng băng bó từng vết thương trên người Tuyết Băng.Tại vì đang chăm chú nên Thiên Tuyết không thấy, Tuyết Băng đã mở mắt từ bao giờ, đôi mắt không còn kiêu ngạo khinh thường mà đầy phức tạp nhìn nàng băng bó cho nó, đầy linh tính…..--- ------ ------ --------Đột nhiên Mèo có ý tưởng tuôn trào, viết được một phần về nhân vật mới lên sàn - Lãnh Ngạo. Các nàng có muốn Mèo đăng luôn ngay ko, ngoại truyện thôi ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương