Ta Là Thất Vĩ Hồ
Chương 40: Thanh Hồn
Tuy rằng không nhớ có quan hệ gì với Vương vào năm trăm năm trước, nhưng ta bất chợt hiểu được, cảm giác không được tự nhiên từ lần đầu tiên mắt nhìn thấy hắn không phải tự dưng mà có. Nhưng ta không dám hỏi chuyện trước kia, hắn thấy ta không hỏi, cũng chẳng mở miệng.Hai người chúng ta cứ im ắng như thế, bất chợt hắn nói: “ngươi có biết tại sao phụ thân ngươi đưa ngươi vào đây không?”Vấn đề này làm ta hoang mang vài ngày, vội hỏi lại: “Vì sao?”Trên mặt hắn khôi phục thần sắc dĩ vãng, lại mang theo ý cười thản nhiên: “Bởi vì chỉ có nơi này mới dấu diếm được khí tức của ngươi, làm cho người Minh La giới không thể tìm được ngươi.”Ta lắp bắp kinh hãi, làm thế nào mà chuyện của ta và Minh La giới phụ thân lại biết? Nghĩ đến ngày thúc công cùng phụ thân nói chuyện sau khi thúc công trở về, chẳng lẽ lúc đó sao? Ta âm thầm phỉ nhổ thúc công, rõ ràng kêu ta đừng nói, thế mà chính thúc công đi nói, lần sau thấy thúc công nhất định phải thóa mạ ông ấy một phen.“Linh thú đan trên người ngươi còn không có thành hình, nếu ngươi ở bên ngoài, có thể đã bị bắt về Minh La giới rồi, cho dù là Hồ tộc cũng không thể bảo vệ ngươi.”Ta cảm thấy đối với người cha đã lạnh lùng với ta từ lần đầu tiên gặp mặt ấy tốt đẹp hơn một tí, cảm thấy cũng bớt sợ hãi Vương hơn, cười cười nói: “Cám ơn.”Bạch Dạ mỉm cười: “Nhưng cả đời ngươi không thể ở đây mãi được.”“Có biện pháp nào có thể có được linh thú đan, và không bị bắt tới Minh La giới không?”“Là ai chiếm giữ linh thú đan của ngươi?”Ta suy nghĩ, nói: “Nghe người khác gọi hắn là Hồn đại nhân, hình như là người Minh vương tín nhiệm nhất.”Bạch Dạ trầm tư, nói lẩm bẩm: “Người Minh vương tín nhiệm nhất, Hồn đại nhân…”. Hắn hỏi: “Có phải gọi là Hồn Yêu không?”Ta lắc đầu: “Chỉ biết là Hồn đại nhân thôi.”“Là một ông già?”“Không phải, là một người trẻ tuổi.”Bạch Dạ nhíu mày, tựa hồ hoang mang cái gì: “Cho dù là Hồn Yêu, cũng chẳng phải là thật, lão già đó đã chết vào mấy trăm năm trước. Người trẻ tuổi… Minh vương tín nhiệm nhất.” Bỗng nhiên hắn cười: “Lâu lắm không đi Minh La giới, xem ra đã xảy ra rất nhiều sự tình.”Ta kinh ngạc nhìn hắn: “Ngài có thể đi Minh La giới?”Hắn cười cười: “Không sự việc gì có thể làm khó ta.” Hắn liếc mắt đánh giá ta, nói: “Sắc mặt của ngươi tốt hơn nhiều rồi.”Ta cúi đầu soi mình dưới đất, quả nhiên sắc mặt thật hồng nhuận, hơn nữa tự nhiên ăn nói đi lại đều có khí lực, không mỏi mệt giống như trước kia vậy.“Nếu khôi phục khí lực, vậy đi Minh La giới chơi đi.”Ta trừng lớn con ngươi: “Nếu quyết định đi luôn từ đầu, vì cái gì bây giờ mới nói?”Hắn thản nhiên liếc ta, khóe miệng vẫn đang cười (ta nghĩ hắn cười sắp rút gân rồi): “Ngươi sống chết, chẳng liên quan tới ta. Ta giúp ngươi lấy lại linh thú đan, chẳng qua là muốn xác định ngươi có đáng giá ta làm vậy hay không.”“Hiện tại ngài xác định được?”“Mới xác định được, thần tử (ý nói Tiểu Thất là con dân của ổng) ngươi, ít nhất còn đáng giá ta cứu.”Nghe được cách hắn dùng từ, cơ thể ta hoàn toàn lạnh như băng, chuyện bạch ngọc hắn sớm biết được, chẳng qua là muốn ta tự khai, nếu ta có dấu diếm cái gì, hắn không chỉ đuổi ta ra, mà còn không quản ta sống hay chết.Cái loại cảm giác bị thử này, phi thường không tốt! Nếu muốn ta lựa chọn giữa hắn và Hồn, ta tình nguyện bị Hồn trói ở trong nhà hắn, ít nhất hắn giận là giận, cười là cười, muốn giét ta cũng tuyệt đối không cười vui vẻ trước mặt ta.Ta vô cùng bất an theo sau hắn, ra khỏi mây mù, không ngờ nhìn thấy con đường ngọc lưu ly kia.Từ cửa linh lực đi ra, lập tức ngửi được một mùi cỏ xanh, người cũng cảm giác thoải mái hơn, nhưng vừa quay đầu nhìn thấy Bạch dạ, lại mất hết cả tinh thần.Chờ Vương mở ra con đường thông tới Minh La giới, đi vào, đột nhiên chóp mũi vờn quanh mùi ẩm thấp, cực không thoải mái. Nghĩ đến sắp nhìn thấy vị Hồn sát khí đằng đằng kia, lòng ta chẳng khẩn trương, cũng không sợ hãi, đến nỗi chính ta còn thấy kinh ngạc vì cảm giác như thế.“Ngươi có biết đường đi như thế nào không?”Vương đột nhiên hỏi ta, ta lắc đầu, ngày ấy đi đến đây rất mê mang, ta cũng không nhớ rõ là thế nào mà lại tới được đó nữa, ta đảo đảo nhãn châu, hỏi: “Ngài có thể kêu địa tinh tới không? Hỏi chúng nó đường nào tới chỗ Hồn đại nhân là được.’’Hắn không trả lời, đầu ngón tay vừa động, đã có ba con địa tinh ăn đau lăn lộn trên mặt đất, hắn liếc liếc, nói: “ Dẫn đường, đi tìm Hồn đại nhân.”Ta mơ hồ thấy địa tinh bị một sợi tơ nhỏ trói buộc, siết vào thịt, sấn ra màu đỏ, ta vội kéo tay áo hắn: “Chúng nó bị đau, buông chúng nó đi.”Bạch Dạ chưa động, sợi tơ này đã văng ra, địa tinh được cởi trói, lập tức run rẩy co quắp vào cùng một chỗ, cũng không dám chạy trốn. Ta thấy chúng nó sợ hãi không nhỏ, bị thương cũng quá lợi hại, lấy ra một lọ thuốc dán đưa cho chúng: “ trước hết các ngươi bôi cái này đi, từ từ rồi dẫn đường sau.”Nhóm địa tinh nhìm chằm chằm cái bình thuốc màu lam này, duỗi tay ra cầm mà như muốn cướp vậy, nhưng không dùng, run rẩy đi phía trước vài bước, ý bảo chúng ta theo sau.Đi theo địa tinh hồi lâu, xuyên qua phố xá náo nhiệt kia, cái mũi vừa động, lại ngửi được mùi hương diên vĩ hấp dẫn, thiếu chút nữa là không nhịn được bị dẫn dắt mất.Đi đến đại môn kia, đã có thể ngửi được hơi thở của Hồn, lòng hơi dâng lên chút khẩn trương, nhìn thoáng qua Vương, vẻ mặt hắn có chút kì quái, tựa hồ hoang mang gì đó.Đại môn mở to, một tiểu đồng chẳng hỏi cái gì, liền dẫn chúng ta đi vào, tới đại sảnh, nhìn đến quần áo hắc y kia, ta nhịn không được nhìn hắn thêm một cái, quả nhiên khuôn mặt kia vẫn y chang khối băng, liếc ta một cái, cơ hồ sát khí sắp phóng ra.Có lẽ là vì ở cạnh Vương, lá gan cũng lớn lên, quay lại trừng với mắt hắn.Bạch Dạ liếc mắt đánh giá mọi nơi, cười cười: “Ta là vua Nam Hải, Bạch Dạ, không biết xưng hô với ngươi thế nào?”Hắn chậm rãi nói: “Thanh Hồn.”Bạch Dạ như có chút đăm chiêu gật gật đầu: “ Trước kia nơi này là chỗ ở của Hồn Yêu, chúng ta cũng coi như quen biết, không biết ngươi có quan hệ như thế nào với hắn?”Thanh Hồn nhìn hắn, nhưng không nói chuyện, tựa hồ rất khinh thường trả lời. Bạch Dạ cười cười, cũng không để ý, nói: “Hôm nay ta đến cũng không phải muốn gây sự, ta đến là để hiệp nghị giải quyết chuyện linh thú đan của con hồ ly này.”“Hả? Hiệp nghị?” Thanh Hồn liếc hắn, có chút châm chọc, “Mười này nay hơi thở của nàng biệt tăm biệt tích, ta còn nghĩ nàng chết ở cái ống cống nào ấy chứ. Hiện tại xem nàng còn sống tốt đẹp như thế, ngươi đã có bản lĩnh làm cho nàng biến mất, sao không làm như vậy luôn, còn hiệp nghị cái gì.”Nghe thấy lời hắn nói, ta nhịn không được lại trừng lớn mắt với hắn. Bạch Dạ cười nói: “chuyện thần tử Nam Hải, tuy rằng ta không thể giúp đỡ từng chuyện, nhưng là linh thú đan đối với từng con linh thú mà nói, thật sự không phải là chuyện nhỏ. Ta tiền tư tưởng hậu (nghĩ trước lo sau), vẫn cảm thấy được, có thể cùng ngươi thương lượng ra một biện pháp có lợi cho đôi bên, với ngươi với ta đều không có chỗ hại.”Thanh Hồn tà mắt liếc hắn: “Nga? Kia xin hỏi Nam Hải vương nghĩ ra phương pháp gì hay vậy?”“Theo ta được biết, linh thú đan trên người tiểu hồ ly chỉ có một nửa, nửa còn lại trên người ngươi. Không bằng như vầy, nàng ở lại chỗ này của ngươi, thẳng đến khi toàn toàn lấy lại linh thú đan, mà sau khi nàng khôi phục sau, ngươi không trừng phạt nàng cái gì, nàng cũng không ở lại nơi này, hai người các ngươi, coi như chưa bao giờ gặp mặt, cũng không nhớ lại chuyện không thoải mái này.”“Nếu ta không đáp ứng thì sao?”Bạch Dạ thở dài: “ Ta đây đành phải đem nàng dấu ở một nơi bí mật vậy, cho vận mệnh các ngươi tương liên, nếu ngày nào đó nàng không vui, ngươi cũng chỉ có thể thương tâm theo. Nếu nàng không cẩn thận bị thương, ngươi cũng chỉ biết chịu đựng cho qua.” Hắn nhìn nhìn ta, tựa hồ trong mắt thở dài thật lớn: “Đối với con bổn hồ ly này, ngươi phải thật sự luôn luôn lo lắng cho mình đi là vừa.”Nhịn không được, Thanh Hồn cười trào phúng, nói: “Cho dù sau đó ta giết nàng, ngươi có năng lực thì sao? Vì một con hồ ly mà khai chiến với chúng ta?”Bạch Dạ cười cười: “Cho nên bây giờ ta mới ước định với ngươi, là người Minh vương tín nhiệm nhất, sẽ không phải hạng nói không giữ lời.”Thanh Hồn hừ lạnh một tiếng, nói: “Nếu sau khi nàng lấy lại linh thú đan không lập tức biến mất trước mặt ta, ta sẽ giết nàng.”Bạch Dạ cười, không nói gì nữa. Thanh Hồn đã xoay người rời đi, ta hỏi: “Ta lưu lại, vậy còn ngươi?”Hắn ách nhiên thất tiếu (bỗng cười khanh khách): “Đương nhiên là trở về”. Hắn kề sát mặt ta, nói nhỏ vào tai: “Nếu có chuyện, có thể nhờ địa tinh, ngươi vừa cứu chúng nó, cho dù chúng nó có chết, cũng sẽ giúp ngươi.”Ta trừng to mắt, tựa hồ hiểu được cái gì, bỗng dưng hỏi: “Vừa rồi là ngài có ý làm vậy hả? Chính là vì để cho địa tinh thiếu ta một cái nhân tình?”“Suỵt”. Trong mắt Bạch Dạ mang theo ý cười: “Có phải hay không đều tốt, thời gian vừa đến, ta sẽ tới đón ngươi. Về phần phụ thân ngươi, ta sẽ lo liệu ổn thỏa.”Ta vuốt tóc, không rõ dụng ý của Vương, con người hắn ta cũng nhìn không thấu. Ta lắc đầu, nhìn bóng hắn rời đi, trong lòng lại nhẹ nhàng thở ra. Đang chuẩn bị đi nơi khác thì Thanh Hồn đi ra, nhìn thấy trên tay hắn cầm bát, lòng lại lạnh như băng, xoay người muốn chạy trốn.“ Ngươi muốn để ta lại phong ấn linh lực ngươi, cho ngươi một cái xích chân?”Sau lưng truyền đến thanh âm lạnh lùng, cơ thể ta cứng đờ, cho dù ta nghĩ trốn, cũng đánh không lại hắn, hơn nữa biện pháp tốt nhất bây giờ chính là ta ngoan ngoãn uống hết thứ này, sớm chút trở về. Ta chậm rãi xoay người, bình tĩnh đối mặt dáng vẻ trào phúng của hắn.Hắn duỗi tay ra, ánh đỏ của bát kia đã chiếu vào mắt ta: “Uống đi.”“Biến thành huyết châu cho ta.”Hắn cười lạnh một tiếng: “Biến thành huyết châu cho ngươi?”Ta hít thở yếu ớt: “giúp ta biến thành huyết châu.”Nói vừa xong, huyết châu kia đã biến ảo thành năm sáu viên hạt châu đỏ tươi, ta hơi há mồm, lập tức chúng nó nhảy thẳng vào miệng ta, trôi tới dạ dày, máu trào lên, một cỗ mùi máu tanh vọt tới. Ta nhịn không được ho một trận, lúc lâu sau mới bình phục.“Ngươi không được phép rời đi ngôi nhà này, nếu để ta phái người tìm ngươi, tìm được rồi ta sẽ lập tức bóp chết ngươi.”“Nga.”“Không được chạm vào hoa diên vĩ, nếu chết một gốc cây, ta dùng ngươi bón hoa.”“Nga”. Ta nhìn hắn, thấy hắn vẫn trưng cái mặt lạnh lẽo đó, nghĩ đến hắn thật sự muốn bóp chết ta, chẳng khác nào hắn bóp chính mình, nghĩ đến cảnh tượng kia, ta xì cười. Cười đến nỗi hắn chẳng biết tại sao, hung hăng trừng ta một cái, phất tay áo mà đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương