Tà Minh Chi Giới

Chương 48



Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)

Mộc Thủy Vân chịu đựng tầm mắt hừng hực của người nào đó, cùng với ánh mắt khiếp sợ của mọi người bắn đến, thật sự sắp bị đâm tổn thương, ho nhẹ một tiếng nói: "Tiểu nữ tử có tài cán gì khiến Hầu gia thưởng thức như vậy? Nhưng ta vẫn là ngóng trông tự do, Hầu gia không bằng giúp người đạt thành mong ước, phần ân tình này cũng có thể danh dương thiên cổ."

"Thủy Vân, bổn hầu không muốn danh dương thiên cổ, chỉ muốn tiêu thụ mỹ nhân ân. Hiếu Thành hầu phu nhân, xưng hô này thế nào a, nàng thích không?" Tư Đồ Liên Thành vén áo choàng, bước lên bậc thang.

Nhìn Tư Đồ Liên Thành đi tới, mọi người sốc nặng, lúc nãy còn tưởng rằng vị Hầu gia này muốn ra tay đánh nhau đây, không ngờ là vì cầu mỹ mà tới.

Xem ra nơi này đã không có chuyện gì, các chưởng môn đều đem ánh mắt ám muội bắn lên người Mộc Thủy Vân, Diệp Cổ ho khan một tiếng, mới ai về chỗ nấy, dự định xem một hồi cầu yêu.

Mặt Hoa Ngưng tái nhợt, ai có thể nghĩ tới sự tình diễn biến thành tình trạng này, Hiếu Thành hầu này là từ đâu chạy tới? Vừa hiện thân liền đưa mắt dán vào Thủy Vân, toàn bộ quá trình nàng xem rõ rõ ràng ràng, trái tim kinh hoảng, trước có Kính Vương gia, sau có Hiếu Thành hầu, có còn cho nàng sống không hả?

"A di đà Phật." Nguyên Hải đan hai tay lại, tâm tư cũng không biết chuyển đi nơi nào, toàn bộ tình cảnh, hắn nửa câu nói đều không nói, nhưng Hiếu Thành hầu này cho hắn một "đại hỉ".

"Tư Đồ Liên Thành, ngươi thành công thắp lên lửa giận của bổn vương!" Diệp Cổ động, trong hai lòng bàn tay, hỏa diễm lập tức bộc phát.

Tư Đồ Liên Thành phi thân né tránh, dáng người trôi nổi ở trên bầu trời, lạnh nhạt nói: "Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Ngươi dựa vào cái gì mà ngăn cản ta?"

"Chỉ bằng Kim Mang Hỏa của bổn vương!" Diệp Cổ quát một tiếng, quanh thân khí thế nhiếp thả, cả người giống như hái dương kịch liệt thiêu đốt, chói mắt đến cực hạn.

Thế nhưng cực hạn này chưa từng dừng lại nửa khắc, dưới mắt mọi người, nhằm phía Tư Đồ Liên Thành, dáng vẻ muốn đánh nhau chết sống.

Mộc Thủy Vân quả thật không thể tin tưởng, vì nàng, hai vương giả chí tôn nháo đến mức đó sao?

Ánh mắt Nguyên Hải thâm thúy, xem hai người đánh không thể tách rời, một phát bắt được bả vai Mộc Thủy Vân, dáng người loáng một cái, hình bóng đã biến mất.

"Đừng đánh nữa, Vương gia! Thủy Vân biến mất rồi!"

"Là Nguyên Hải đại sư, là hắn mang Mộc cô nương đi!"

"Cái gì? Nguyên Hải đại sư thật không chân chính a."

Sơn Hà giật mình không thôi, Hoa Ngưng lộ ra lo lắng, sau khi Giang Nam phản ứng lại hận không thể đuổi tới, nhưng không có cách nào tìm kiếm tung tích của Nguyên Hải.

Mọi người giật nảy mình, sao Nguyên Hải nhân cơ hội mang Mộc cô nương đi, đây là đạo lý gì? Chẳng lẽ hắn cũng coi trọng Mộc Thủy Vân?

Phía trên bầu trời hai người đánh nhau một mất một còn vừa nghe lời này, suýt nữa song song phá công, Tư Đồ Liên Thành ngoa đầu đạp không, không dây dưa nữa, loáng một cái đã không gặp.

Diệp Cổ phi thân trở về chỗ, ánh mắt bên trong lộ ra sắc bén, quát lên: "Việc đã đến nước này, bổn vương muốn lập tức trở về hoàng cung!"

Rừng tùng cao sơn lưu thủy, mùi hoa dẫn người hoà vào giấc mộng.

Mặt trời khuất bóng, hào quang nguyệt diệu, bồng bềnh yên tĩnh.

Hai vệt sáng xẹt qua chân trời, thẳng đến núi sông hùng vỹ.

Ban đêm yên tĩnh, giữa sườn núi nơi khói bếp mê nhiễu, một ốc xá nông gia hiện ra.

"Hahaha! Diệu Ngôn, nhìn ta đêm nay đem cái gì về nè." Nam nhân cuồng dã cười to đi vào phòng, một tay nhấc đầu heo rừng, tay khác nắm hai con thỏ béo dài, tối nay có thể nhắm rượu thịt!

Một nữ nhân áo thô đi ra, vui mừng nói: "Kim thiên vận khí làm sao tốt như vậy, cái đầu heo này rất lớn, phỏng chừng có thể ăn bảy tám ngày."

"Ừm, trước tiên đem con thỏ mập này mần thịt, tối nay ăn nó. Đúng rồi, Hinh nhi đâu?" Nam nhân một thân thô y trắng, nhưng không che giấu được vóc người kiên cường cường tráng của hắn, mỗi lần hắn săn thú trở về đều thấy con gái vui cười chạy tới hắn ôm ấp, hôm nay lại rất yên tĩnh.

"Hinh nhi đang chơi sau hậu viện, thiếp đi gọi con bé." Diệu Ngôn nhấc lên ba con dã vật, xốc lên vải mành đi vào.

Nam nhân ngồi ở trên ghế vừa nhấp ngụm trà, nghe được một tiếng rít, lập tức vọt tới hậu viện.

Hắn chỉ thấy Diệu Ngôn hoảng loạn, đầy mặt nước mắt luống cuống nhìn hắn: "Dũng ca, Hinh nhi không gặp!"

"Làm sao không thấy? Nhanh đi ra ngoài tìm!" Trán Vân Dũng nổi lên gân xanh, Diệu Ngôn này mỗi lần đều sơ sẩy như thế, thật sự là...

Phu thê hai người mau mau tìm kiếm khắp nơi, chỉ là bóng đêm giữa trời, nơi đây trừ bọn họ một nhà, không còn ai khác, ban đêm gió lớn, bọn họ đi đâu tìm a!

Ánh trăng thâm thúy lại mê say, hai bóng người phi hành, thản nhiên đạp không, dáng người giống như tiên giả, đi lại như gió.

Tới gần sườn núi, bóng người xoay tròn, vững vàng rơi vào trên sơn đạo, tiếng cười lanh lảnh vang vọng ở núi rừng yên tĩnh: "Thủy Vân đa tạ Nguyên Hải đại sư giải vây, nếu không có ngươi nhanh trí đem ta mang đi, sợ là ta sẽ đối mặt lưỡng nan."

Nguyệt quang vung vãi, lẳng lặng soi sáng hai bóng hình thon dài.

Khuôn mặt nữ tử áo trắng hiển lộ một tia ung dung, gò má sạch sẽ cho người ta cảm giác hòa hợp, Nguyên Hải càng xem càng thất thần.

Mộc Thủy Vân cảm thán, đây là kết quả tốt nhất, chỉ tiếc trước khi đi không có cáo biệt Hoa Ngưng và Giang Nam, Diệp Cổ hẳn phải biết nàng đi đâu, nhưng Hiếu Thành hầu không hẳn có thể buông tha nàng, xem ra chỉ có mau chóng đến Kinh Luân Tự mới thanh thản được.

Nửa ngày không nghe hồi âm, Mộc Thủy Vân nghi hoặc chuyển mắt đã thấy Nguyên Hải bình tĩnh nhìn nàng, ánh mắt đọng nước, trong suốt vô ngần.

Mộc Thủy Vân nhảy dựng, nhưng mơ hồ nghe được một tiếng gào khóc nhỏ bé, thanh âm kia cực kỳ non nớt, rõ ràng là âm thanh hài đồng khóc nỉ non!

Nguyên Hải cũng bị tiếng khóc này thức tỉnh, thấy bóng trắng xoay tròn, là Mộc Thủy Vân vọt lên trên không, tay hơi động, Huyết Phật châu sáng lộng lẫy chiếu vào đáy mắt, sắc đỏ lóe lên, soi chu vi nghìn dặm, ở một chỗ tùng diệp dày đặc, nhìn thấy hài tử kia.

Mộc Thủy Vân đạp không, cả người hướng về chỗ đó, hai bên cây cối cao vót, đứa nhỏ đã ngất đi, trong tay còn cầm lấy một sợi dây thừng, cổ chân một vệt đỏ tươi, hẳn là bị thương.

Núi rừng dã ngoại, khó tránh khỏi sẽ có hộ săn bắn chuẩn bị một ít cạm bẫy, nàng ước chừng bốn năm tuổi, đứa nhỏ nhỏ như vậy sao một mình đi đến trong rừng, điều này làm cho Mộc Thủy Vân sinh khí, cha mẹ nàng có thể nào sơ sẩy như vậy!

Thân thể như chim yến chưa từng đáp xuống đất, nhưng nhẹ nhàng ôm bé gái vào lòng, dáng người bay khỏi trong nháy mắt đó, bầu trời lập tức chụp xuống hai cự võng, bốn phía còn quấn một ít gai cứng sắc bén, rõ ràng là dùng tới đối phó những con dã thú cực kỳ hung mãnh, nếu nàng chậm một bước, tiểu hài này phỏng chừng đã...

Mộc Thủy Vân trở về, trong lòng ôm bé gái từ lâu khóc ngất, ánh mắt ẩn một tia thương tiếc: "Đứa nhỏ này bị thương, chúng ta đêm nay cũng không thể chạy đi."

Thấy dáng dấp Mộc Thủy Vân thương tiếc, trong lòng Nguyên Hải mềm nhũn, vội vàng nói: "Nàng hẳn là hài đồng của hộ săn bắn nào đó trên núi, đợi ta tìm vị trí của nông trại đã."

Một đoàn ánh vàng vọt lên bầu trời, hóa thành làn khói bao trùm toàn bộ sườn núi, hai mắt Nguyên Hải hơi động, thu hồi dò xét, chỉ vào một phương nói: "Tiến về sơn đạo đó có một nông trại, chúng ta mau đi qua."

Hai người loáng một cái, hóa thành hai vệt sáng, thẳng đến nơi khói bếp nồng đậm.

Bóng đêm dày đặc, nhưng nương theo một tiếng lại một tiếng gào khóc.

"Hinh nhi, Hinh nhi của ta a..." Diệu Ngôn ngồi ở ngưỡng cửa, đầy mặt nước mắt, suýt nữa khóc mù hai mắt, nhưng cũng không gọi được bóng dáng hài tử trở về.

"Đừng khóc, việc đã đến nước này, chúng ta tận lực." Vân Dũng ôm nữ nhân khóc suýt ngất, trong lòng cũng một mảnh quặn đau, địa phương nên tìm đều đã tìm, chu vi trăm dặm đều tìm kiếm hết, chính là không có Hinh nhi, bọn họ đêm nay làm sao mà qua nổi a.

Khấu khấu khấu...

Vân Dũng phản ứng lại, vội vã đi ra mở cửa, đã thấy một cô gái ôm ấp Hinh nhi nhà hắn, suýt nữa há hốc mồm: "Hinh nhi!"

Diệu Ngôn nghe được tiếng vang, lập tức chạy tới, nhìn thấy hài tử, nước mắt lại trượt xuống, vội vàng đi tới nhận lấy: "Con gái..."

"Các ngươi làm cha mẹ thì nên coi trọng hài tử, lần này gặp phải chúng ta chính là vạn hạnh." Mộc Thủy Vân bất đắc dĩ lắc đầu, đối với đôi phụ mẫu này có chút trách cứ, lo lắng hài tử, lại làm cho hài tử chạy loạn.

Nguyên Hải cau mày, rõ ràng đã nhận ra Diệu Ngôn chính là nữ nhân lần trước ở đầu cầu Địa Hải thành, nhưng vẫn chưa đem chuyện lần trước nói ra, đan hai tay nói: "A di đà Phật."

"Đa tạ hai vị ân nhân cứu giúp!" Vân Dũng lôi kéo thê tử quỳ gối trước mặt bọn họ, đầu gối chưa đụng tới mặt đất, thân thể hai người lại bị một trận nhu lực đồng thời nâng lên, vẻ mặt kinh ngạc.

"Không cần như vậy, chúng ta chỉ là đi ngang qua mà thôi." Mộc Thủy Vân nhẹ giọng nở nụ cười, nguyệt quang chiếu xuống, dát lên gương mặt xinh đẹp của nàng một tầng hào quang màu bạc.

Vân Dũng sững sờ, càng xem càng ngây ngốc, cõi đời này sao lại có nữ tử xinh đẹp như thế? Toàn thân áo trắng, khí chất như tiên, từ trên trời giáng xuống cứu Hinh nhi nhà hắn, đại ân lần này, hắn thật sự là không cần báo đáp.

"Hai vị ân nhân, hôm nay sắc trời đã tối, các ngươi hãy ở đây nghỉ ngơi một đêm đi. Ta đi chuẩn bị ngay rượu và thức ăn, chiêu đãi các ngươi." Diệu Ngôn cười nói, liền nhìn về phía trượng phu.

Vân Dũng đương nhiên phải lưu lại hai người, báo đáp ân đức: "Đại sư, cô nương, mời đến."

Thấy Mộc Thủy Vân do dự, Nguyên Hải nói nhỏ: "Chúng ta ở tạm một buổi chiều, ngày mai tiếp tục chạy đi cũng có thể."

"Được rồi." Mộc Thủy Vân khẽ mỉm cười, nếu Nguyên Hải đồng ý tá túc, nàng tự nhiên không có ý kiến.

Hai người theo Vân Dũng đi vào phòng, Diệu Ngôn trở về hậu viện chuẩn bị cơm tối.

Vân Dũng rót hai chén trà nóng, đưa tới trước mặt bọn họ, cảm kích nói: "Hôm nay thật sự là nhờ có hai vị ân nhân, nếu không ta cùng thê tử không thiết sống nữa."

"Vô sự, hài tử quá nhỏ, về sau cứ chăm sóc cẩn thận hơn là được." Nguyên Hải đan hai tay, hướng về chén trà nhẹ nhàng lạy ba lần, mới bưng lên uống.

Tự nhiên thấy chương này tếu tếu =))
Chương trước Chương tiếp
Loading...