Ta Ở Thập Niên Văn Làm Pháo Hôi

Chương 3:



Lăng Tiêu nhướng mày, y lạnh nhạt liếc mắt nhìn về phía Lương Nhất đang khuyên giải mọi người bên cạnh, người này tâm trí không tồi, lên kế hoạch cũng rất tỉ mỉ, khi trước việc mang quân tới căn cứ của địch ở phía Tây vốn là việc nguyên chủ bàn giao lại cho hắn, ai ngờ Lương Nhất lại lấy cớ đang điều tra hành động quân địch ở Đông Kinh mà chối bỏ, vậy nên việc này sau đó được bàn giao lại cho Mạc Lâm trung uý.

Trước khi giao nhiệm vụ cho Mạc Lâm, Lương Nhất còn nói với y rằng trong vụ việc lần này nếu có việc gì cần thiết thì cứ nói cho hắn biết, tuy không giúp đỡ được nhiều nhưng sẽ làm hết mình.

Khi nghe thấy lời đấy, Mạc Lâm còn cảm kích hắn một trận.

Chỉ là Mạc Lâm không biết, mục đích của Lương Nhất chỉ có một mà thôi, đó chính là đẩy hắn ta lên làm vật chắn, nếu như lần này thành công, hắn sẽ có thể thuận lợi lật đổ Cố Thừa Duật, đường đường chính chính lên vị trí tổng tư lệnh, còn nếu như thất bại, trách nhiệm cũng không lên đến đầu hắn.

Như vậy, Lương Nhất còn có thể vừa giám sát được hành động của đội ngũ, vừa có thể lấy được tín nhiệm của cả hai bên.

Khoé môi hơi câu lên, Lăng Tiêu càng ngày càng cảm thấy người tên Laure này có ý tứ, nếu nói. Lương Nhất không đơn giản, vậy thì người tên Laure này càng khiến người ta thêm kiêng kị.

Trong chốc lát, Lăng Tiêu bỗng cảm thấy y và hắn là cùng một loại người, giống như địch thủ trời sinh, nhàn nhã ngồi trong góc tối vân vê quân cờ trong tay, lạnh nhạt nhìn thế trận trên bàn cờ.

Lúc này, một giọng nói hùng hồn vang lên:

“Hừ, mặc kệ ngài có nỗi khổ gì, đại tướng, việc này ngài vẫn phải giải thích cho rõ!”

Lăng Tiêu cũng không để ý thái độ của bọn hắn, phải nói rằng năm nay nguyên chủ mới có hai mươi tám tuổi, y nhận chức mới được có ba năm, lực lượng ở Đông Kinh này hắn vẫn không nắm giữ được hoàn toàn, những địa bàn của cha hắn sau khi mất đi cũng đã sớm bị chia năm xẻ bảy, tất nhiên sẽ có nhiều người không phục, muốn lật đổ hắn.

Lăng Tiêu thở dài, hắn dùng vẻ mặt thương dân trách trời mà đặt một tập thư viết tay xuống bàn, mệt mỏi nhấc tay lên xoa xoa huyệt thái dương, hắn mới mở miệng: “các người tự xem đi”

Đám người kia nghi hoặc, nhưng cũng nghe theo lời hắn mà cầm lấy, được một lúc, tổng tham mưu kinh ngạc mà ngẩng đầu lên nhìn Lăng Tiêu: “cái này..đại tướng, ngài rốt cuộc là đã lấy nó ở đâu?”

Bên trong này ghi đầy đủ chi tiết cuộc đàm thoại thông tin từng ngày giờ bí mật quốc gia bị lộ ra, nếu không phải là bọn hắn nhìn thấy bút tích của thư ký đại tướng Laure, bọn họ còn hoài nghi rằng đây là hàng giả, cũng quá là chi tiết rồi.

Nhưng nếu là thật, vậy thì bên trong đây chắc chắn có gian tế!

Đám người hai mặt hoài nghi, ánh mắt đều dồn hết về phía Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu tất nhiên là sẽ không nói cái này là do hệ thống làm, hắn chỉ đạm bạc mở miệng: “ở cục bưu điện, người của chúng ta vô tình chặn được”

“Ngài bắt được người?” Lương Nhất nhướng mày, ánh mắt hoài nghi nhìn Lăng Tiêu.

“Không có, đây chỉ là bản lấy lại từ tay trong người đưa tin, người kia đã sớm chạy”

Lăng Tiêu đứng dậy, hắn đi tới chỗ Lương Nhất, trịnh trọng mà vỗ bả vai hắn: “Lương thượng uý, vụ việc lần này có tìm ra được kẻ bán đứng tổ quốc hay không là nhờ anh cả đấy” nói rồi hắn quay mặt sang nhìn đám người thần sắc vẫn đang nghi hoặc bên cạnh, lạnh giọng nói: “Đợi tới khi tìm ra được gián điệp, những người hôm nay có mặt ở đây mới có thể rời khỏi thành Đông Kinh này”

“Đại tướng..”

Lăng Tiêu lạnh lùng nhìn người đàn ông trung niên vừa mới bước ra: “ông không phục? Hay vẫn phải nói là chột dạ?”

Nói tới câu sau, Lăng Tiêu còn làm như vô tình liếc mắt nhìn toàn bộ đám người trong phòng, đám người đối diện với ánh mắt của hắn lạnh hết cả sống lưng, tức khắc đều cúi đầu xuống, cũng chẳng dám ho he gì, bây giờ kẻ nào mà lên tiếng phản đối thì không khác gì đang chột dạ muốn chạy.

Lăng Tiêu thấy kết quả như vậy thì hài lòng gật đầu, muốn diễn thì phải diễn cho chót, lúc này hắn cũng không muốn đánh rắn động cỏ, từng dẫn hàng vạn quân lính đi đánh chiếm hệ ngân hà, Lăng Tiêu cũng rất biết cách dụng binh.

Để làm một vị tướng giỏi, không phải là chỉ dựa vào sức lực, mà còn phải dựa vào đầu óc.

Trên một bàn cờ, kẻ manh động trước sẽ luôn luôn là người thua, đạo lý này Lăng Tiêu hiểu rõ.

Đợi tới khi giao nhiệm vụ cho Lương Nhất xong rồi Lăng Tiêu mới đạm bạc rời đi.

Gần đây Đông Kinh rất hỗn loạn, người dân bên trong thành thì náo loạn cả lên, giới quý tộc thượng lưu thì không ít lần mở tiệc giao lưu xây dựng mối quan hệ, tuy nói là tiệc tùng, nhưng thật chất là tổ chức mua bán vũ khí, hàng hoá ngầm, thân là tổng tư lệnh, Lăng Tiêu là chắc chắn không thể không đi.

Hắn cũng muốn tới góp chút náo nhiệt.
Chương trước Chương tiếp
Loading...