Ta Thật Sự Không Mở Hắc Điếm

Chương 18:



Hệ thống: “Không thể.”

“Được rồi, trừ đi.” Lục Kiến Vi mặc cả không có kết quả chỉ có thể lựa chọn chấp nhận.

Cái này cũng giống thăng cấp trong game, mỗi một cấp đều yêu cầu điểm kinh nghiệm cố định, cho dù thăng lên cấp hai thì vẫn phải khấu trừ điểm kinh nghiệm.

Sau khi khấu trừ 21 vạn, tài khoản khách điếm còn thừa 412 bạc, 653 đồng. Gia đình bần cùng rốt cuộc có khởi sắc. Nàng cần phải kết giao bằng hữu với Kim Đao thương hành mới được.

“Đúng rồi.” Hệ thống bỗng nhiên ngượng ngùng nói: “Khách điếm đã có tiểu nhị, ngươi cũng không cần gánh trách nhiệm làm tiểu nhị nữa, chúng ta có phải không cần chia phần trăm nữa không? Ngươi là chưởng quầy, tiền công sẽ lấy từ tài khoản khách điếm.”

Lục Kiến Vi đau lòng nói: “Tiểu Khách, chúng ta cần thiết phân rạch ròi vậy sao?”

Hệ thống giải thích: “Hiện tại khách điếm đã đi vào quỹ đạo, cho dù là khách điếm nào cũng sẽ không chia cho nhân viên nhiều như vậy.”

“Nhưng tin tức khách điếm hiển thị tất cả người đều là ta mà.”

“Không sai, nhưng đây là quy định cứng nhắc của hệ thống.” Hệ thống kiên quyết thuyết phục nàng: “Vì tránh cho ký chủ lạm dụng chức quyền tiêu xài vô độ, dẫn tới tài khoản khách điếm không có tiền không thể tiếp tục kinh doanh.”

Lục Kiến Vi suy nghĩ, hệ thống nói không phải không có đạo lý.

Đây bản chất là hệ thống kinh doanh khách điếm, nếu không phân biệt công tư thì ký chủ rất có khả năng sẽ trực tiếp tiêu phí toàn bộ tài sản mua kỹ năng nhằm nâng cao thực lực bản thân, dẫn tới khách điếm hết tiền không thể đảm bảo kinh doanh bình thường.

Nhưng hệ thống lại không thể không mở thương thành. Chỉ dựa vào đạo cụ phòng ngự và đạo cụ công kích bảo hộ khách điếm cũng không phải kế lâu dài, ký chủ cũng cần trang bị thực lực nhất định.

Lục Kiến Vi không có khả năng cả đời đều trốn trong khách điếm.

Nàng chấp nhận quy định của hệ thống.

“Ta đồng ý, nhưng ta có một vấn đề nhất định phải hỏi.”

“Ngươi hỏi đi.”

“Một ngàn lượng tạ lỗi là cho ta, có nên khấu trừ khỏi tài khoản khách điếm không?”

Hệ thống: “... Nhưng cao thủ là đạo cụ của hệ thống, không phải ngươi.”

“Được thôi.” Lục Kiến Vi không còn kiên nhẫn: “Vậy hiện tại chúng ta nói cho rõ, về sau nếu có người đưa ta lễ vật hoặc tạ lỗi, toàn bộ tài sản đều thuộc về ta.”

“Không được.” Hệ thống không thể không nhắc nhở nàng: “Đạo cụ thăng cấp yêu cầu một số tiền lớn, chỉ dựa vào tiền thuê phòng thì không thể thăng cấp.”

Lên tới cấp năm cần một trăm vạn đồng, cũng chính là một ngàn bạc, hơn nữa yêu cầu chỉ có thể xuất từ tài khoản khách điếm.

Lục Kiến Vi cười nói: “Nếu chúng ta dùng đạo cụ đe dọa khách nhân, vậy tiền phạt sung vào của công, còn ngoài ra đều thuộc về ta.”

Hệ thống: “…… Được.”

“Hiện tại ta có tiền, có thể thăng cấp bản đồ rồi chứ?”

Hệ thống: “Có thể. Muốn thăng cấp bao nhiêu?”

Lục Kiến Vi hào khí vạn trượng: “Toàn bộ bản đồ Khải triều.”

“Được, bản đồ đã thăng cấp, khấu trừ 5200 đồng, tài khoản cá nhân còn 409 bạc, 520 đồng.”

Nếu đem bản đồ xem thành hình tròn, 5200 chính là bán kính, khấu trừ 5200 đồng chứng tỏ khoảng cách đông tây hoặc nam bắc của Khải triều ước chừng là 5200 km.

Nàng nắm mũi tên chọn vào hướng ngoại ô Vọng Nguyệt Thành hai mươi dặm, quả nhiên thấy phạm vi năm dặm quanh thành có mấy thôn xóm.

Nhưng kỳ quái chính là phạm vi mười dặm khách điếm một mảnh hoang dã, thế nhưng mấy dặm ngoài thành lại sinh cơ dào dạt, còn có vài ngọn núi nhỏ.

Vì sao chỉ có nơi này hoang vắng như vậy?

Lục Kiến Vi tắt bản đồ, nhìn lướt qua Bất Vấn Lưu Niên còn thiếu một ngàn lượng hơn, thở dài thườn thượt. Nàng thích khinh công đã lâu, rất muốn sớm ngày có thể trải nghiệm cảm giác băng tường vượt nóc tiêu sái phiêu dật.

Phòng cho khách lầu hai.

Triệu Giang cố gắng ghìm nhịp tim đập bình bịch, hốt hoảng uống một ngụm nước mát.

Hắn may mắn từng gặp qua người bạn võ sư bên người thiếu đông gia, võ sư kia cấp sáu, là giang hồ đệ nhất đao khách uy danh hiển hách, nhưng nội kình dường như thua xa thần bí cao nhân lúc nãy.

Trừ phi tiền bối tọa trấn khách điếm không chỉ cấp sáu?

Triệu Giang ngẩng đầu nhìn lên, phỏng chừng cao thủ thần bí đang ở lầu ba.

Nếu như vừa rồi hắn lấy thượng phòng thì có phải có thể cùng tuyệt đỉnh cao thủ làm hàng xóm rồi không? Đương nhiên Triệu Giang cũng chỉ suy nghĩ chứ không có lá gan này.

Dầm mưa lại cộng thêm chưa ăn cơm tối, hiện tại hắn vừa đói vừa lạnh, nhưng lại không dám hỏi tiểu nhị khách điếm nước ấm và đồ ăn nóng.

Tên kia là võ sư cấp bốn đó!

Bảo võ sư cấp bốn bưng trà đổ nước cho hắn, Triệu Giang chán sống rồi sao?

Triệu Giang khổ sở chịu đựng một đêm, sáng sớm hôm sau liền cuống quít chào từ biệt, mang theo một đám hán tử uể oải không có tinh thần đi thẳng hướng Vọng Nguyệt Thành.

Bọn họ thảm, có người so với bọn họ còn thảm hơn.

Võ sư cấp bốn của thương đội tối hôm qua dầm mưa một đêm, may mà rạng sáng mưa tạnh, trời bắt đầu hửng nắng có thể sưởi ấm, bằng không hậu quả thật không dám nghĩ.
Chương trước Chương tiếp
Loading...