Ta Trao Cuộc Đời Mình Cho Bạo Chúa

Chương 57:



Đêm nay, Tả Vệ đại tướng quân tự mình dẫn người vào Hứa Phủ.

Sanh Lang đang quỳ gối với đám tôi tớ bên trong, nước mắt chảy ròng ròng, cũng giống như những người bên ngoài.

Cấm vệ quân cầm đao đằng đằng sát khí, đám người Hứa phủ từ trên xuống dưới giống như dê đợi làm thịt, hai ngón tay Sanh Lang che khuất khóe môi, đề phòng bản thân hắn ta cao hứng để lộ ra vẻ vui mừng. Một kẻ ti tiện như hắn ta lại có thể đùa giỡn Hứa Giang lẫn đại tướng quân Hứa Hoài, thậm chí là đùa giỡn đương kim thiên tử trên tay. Sanh Lang vội vàng cúi đầu khom lưng, hai tay không ngừng run rẩy, người bên cạnh hắn ta nhìn thấy còn tưởng rằng hắn ta đang đau lòng quá độ, lại không biết thật ra hắn ta đang hưng phấn.

Tội mưu phản đủ để cho tử tôn cả nhà Hứa gia bị xử trảm, ngược lại đám tỳ nữ có thể thoát chết, có điều lại bị bán làm nô tỳ cho nhà bình thường, so với làm gia nô cho Hứa Gia lại càng khổ hơn. Cho nên, nhóm tỳ nữ vì sợ hãi không có nơi nương tựa, khóc hết sức thương tâm, trong khi Sanh Lang thì đang tính toán, sau khi thoát thân hắn ta sẽ cầm vô số vàng bạc châu báo đi mua ruộng nương điền trạch, an hưởng cuộc sống thanh nhàn của phú ông nhà giàu, hơn nữa còn có thể dựa vào công trạng lần này mà được ban cho chức quan, nói không chừng tương lai còn có thể lên chức.

Sanh Lang mặc sức tưởng tượng tương lai vinh hoa phú quý, hai vai lại càng run rẩy lợi hại, tiếng khóc xung quanh đột nhiên ngưng bặt, vậy mà hắn ta lại không hề phát giác ra điều gì.

Đám tỳ nữ hoảng sợ nhìn cấm vệ quân đang xông tới, tiếng khóc nghẹn ở cổ họng, hoảng sợ run rẩy.

Trên lưng truyền tới đau nhức kịch liệt, Sanh Lang ngã xuống mặt đất, hắn ta cuống quít giãy dụa, nhưng bàn chân to dùng sức giẫm lên trên lưng lại khiến cho hắn ta không thể động đậy được.

“Tên này là Sanh Lang à?”

“Chính là hắn!” Một giọng nữ tràn đầy oán hận vang lên.

Sanh Lang nhìn sang, chỉ thấy phu nhân của Hứa Giang là Vương Thị đang đứng sau lưng Dư phu nhân, tư thái kính cẩn nghe theo, mà Dư phu nhân thì đang ngồi dựa trên ghế mềm. Vị đại tướng quân cấm vệ quân kia đứng ở bên cạnh bà ấy, vô cùng khách khí.

Có chuyện gì vậy? Phu nhân của tội thần, lại còn là tội mưu phản, đường đường là đại tướng quân cấm vệ quân sao lại có thể khách khí với bà ấy như vậy được?

Hứa Giang sợ tội tự sát, Hứa Hoài vẫn còn đang bị khép tội mưu phản, lẽ ra phải nên bắt giam Dư phu nhân vào ngục mới đúng.

“Dẫn đi!”

Cấm vệ quân đạp một cước thật mạnh vào người Sanh Lang, làm cho hắn ta đau đến nổi thất thanh la lên, cấm vệ quân không hề thương tiếc hắn ta, thô lỗ túm lấy tay hắn ta trói gô lại.

Khóe môi Sanh Lang tràn ra máu, hắn ta liều mạng quay đầu lại nhìn về phía Dư phu nhân lông tóc không hề hao tổn, trong lòng điên cuồng gào thét chất vấn, rốt cuộc đã xảy ra sai lầm ở chỗ nào rồi?

Ngày hôm sau, Tả Vệ đại tướng quân cấm vệ quân tiến cung thỉnh tội. Mặc dù hắn ta đã sử dụng đến trọng hình nhưng cũng không cạy được miệng Sanh Lang, suýt chút nữa còn để cho hắn ta cắn lưỡi tự sát. Bây giờ kẻ này chỉ còn lại một hơi thở, vì để kéo dài mệnh tàn cho Sanh Lang, hắn ta chỉ có thể tạm dừng cực hình, hắn ta có thể khẳng định người này chính là tử sĩ đã được huấn luyện kỹ càng.

“Lan truyền tiếng gió ra đi!”

Tin tức ở Hứa phủ không truyền ra ngoài, người bên ngoài chỉ biết đêm khuya cấm vệ quân tiến vào Hứa phủ, còn lại đều không biết gì.

“Thần tuân chỉ!”

Tiết phủ.

Tiết Thành ngồi bên cạnh hồ nước, từng trận gió lạnh thổi đến, lá cây xào xạc rơi xuống, ông ta nắm chặt áo khoác trên người. Trời đã vào thu, thời tiết càng ngày càng lạnh, ngồi ở mép hồ này cũng không phải mát mẻ dễ chịu gì, nhưng mà trong lòng ông ta nôn nóng, nên mới cố ý đi tới chỗ này tĩnh tâm.

Trong hồ nuôi cá vảy đỏ, cá vảy đỏ kéo cái đuôi đỏ như lửa lắc lư, đây chính là thứ yêu thích nhất của Tiết Thành, ngày thường ông ta còn để cho mấy chục tỳ nữ tới đây tỉ mỉ chăm sóc, cho dù chỉ có một con bị thương, ông ta cũng sẽ nổi giận trách phạt.

Tiết Thành yên lặng rãi mồi, nhưng tinh thần lại không đặt trên đám cá, vì để bình tâm tĩnh khí, đám tỳ nữ không dám tiến lên quấy nhiễu Tiết Thành, lại càng không dám tới đoạt đĩa mồi cá rỗng không trên tay ông ta.

Trời càng lúc càng lạnh, sắc trời từ từ trở nên tối mờ, Tiết Thành lấy lại tinh thần, chống quải trượng đứng dậy, đưa mắt nhìn ra hồ nước, sắc mặt đột nhiên biến đổi, quẳng quải trượng xuống đất.

Trên mặt nước trong hồ, một đám cá vảy đỏ lật ngửa bụng, nổi lềnh bềnh trên nước, hai mắt mở to, cả hồ tràn ngập tử khí. Tiết Thành nhận được tình báo, vốn đang bực bội nay lại nhìn thấy cảnh này, càng bị kích thích hơn nữa.

Hơn một tháng sau, tin báo thắng trận từ Tây Bắc truyền tới, đại tướng quân Hứa Hoài thừa dịp Man Di kiêu ngạo khinh địch, một lần đánh tan đại quân Man Di, chém giết mấy vạn người, bắt giữ hơn mười vương tộc Man Di.

Đi kèm với tin báo thắng trận này còn có mật báo của Hàn Đạo Huy, giám quân phiền vu hãm đại tướng quân Hứa Hoài đã bị chém đầu trước ba quân, trước khi chết hắn ta còn liều mạng chống chế, không thừa nhận đã vu cáo Hứa Hoài, lại càng không chịu khai ra kẻ xúi giục ở đằng sau. Nhưng bọn họ lại tìm được vài thanh bảo đao ở quân trướng của tên giám quân phiền kia, ở chuồng ngựa của hắn ta còn có hai con bảo mã, bảo đao này hình như được xuất từ trong quốc khố, còn bảo mã lại chính là ngựa cống trong cung.

Số người có thể giữ được ngựa cống, sử dụng bảo đao trong quốc khố lác đác không có mấy người, người đứng ở sau bức màn sai sử chắc chắn chỉ ở trong mấy người này.

Thái Hậu đã bị giam lỏng, hơn nữa bà ta cũng không có năng lực lớn như thế. Hoàng đế nhấc bút lông đỏ lên, khoanh một vòng tròn to tướng trên tên của Tiết Thành.

Tiết Thành là đại thần nhiếp chính theo di chiếu của tiên đế, những năm mà hoàng đế còn nhỏ chưa thể tự mình chấp chính, ông ta hoàn toàn có khả năng tư tàng quốc khố, giữ lại ngựa cống, dễ dàng giống như lấy đồ của mình bỏ vào trong túi vậy.

Tin tức Tây Bắc đại thắng vừa mới truyền ra, tin tức tốt đẹp vui vẻ như vậy, long nhan đương nhiên cực kỳ vui mừng, mọi người trong cung ai nấy cũng đều vui mừng hớn hở.

“Nương nương, ngự y báo lại bệnh của Dư phu nhân đã khỏi hẳn rồi.”

“Nương nương, cung nhân trong dịch đình may được hay kiện xiêm y, tiền thưởng đã phát xong rồi.”

Trương Vân Toàn bẩm báo xong, nhìn thấy cặp mắt quý phi nương nương vẫn còn buồn ngủ như cũ, lập tức lui ra, vừa tới hành lang, một cơn gió mạnh thổi ập vào mặt, từng hạt tuyết lạnh như băng đáp xuống trên mặt hắn ta, làm cho hắn ta sợ hãi thốt lên: “Tuyết rơi rồi.”

“Tuyết rơi rồi à?” Tiết Nghiên Tuệ nghe được có tuyết rơi, mệt mỏi nhất thời tan biến, nhanh chân vén màn bước ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy từng hạt tuyết lác đác rơi xuống.

Bầu trời đầy mây xám xịt, ẩm ướt lạnh lẽo, từng hạt tuyết rất nhanh liền biến thành lông ngỗng tuyết.

Tiết Nghiên Tuệ đứng trên hành lang, tràn đầy phấn khởi nhìn tuyết rơi.

Lúc hoàng đế tiến vào, nàng còn ngại nhìn chưa đủ ghiền, đi ra hành lang đứng ở trong sân, đưa tay bắt lấy bông tuyết.

“Ta chơi thêm một lúc nữa rồi sẽ về phòng, đừng có lải nhải nữa.” Tiết Nghiên Tuệ cười nói với cung nhân.

Đám cung nhân đột nhiên nhìn thấy bệ hạ, lập tức quỳ xuống.

Tiết Nghiên Tuệ mỉm cười xoay người.

Tuyết rơi liên miên, ánh mắt hoàng đế không vui bước tới gần. Hắn nhìn thấy Tiết Nghiên Tuệ đứng ở trong tuyết, tóc tai, quần áo đều phủ kín một tầng tuyết, hai tai bị đông lạnh đến mức ửng hồng, giọng điệu lập tức trầm xuống: “Cung nhân trong Thừa Gia Điện hầu hạ nàng kiểu gì vậy?”

“Bệ hạ, đừng trách bọn họ, là thiếp muốn nghịch bông tuyết một chút!” Tiết Nghiên Tuệ vội vàng lên tiếng.

Một câu của nàng thành công dẫn nộ khí của hoàng đế lên trên người mình. Nàng nhìn thấy hắn nhíu mày, mặc dù biểu cảm trên mặt không hề thay đổi vẫn tuấn mĩ như cũ, nhưng lại đặc biệt nghiêm khắc, cực kỳ đáng sợ.

“Lời của ngự y nói nàng quên rồi sao? Mấy ngày trước còn đau đến mức lăn lộn ở trên giường, chẳng lẽ cái này nàng cũng quên rồi à?”

Tiết Nghiên Tuệ vội vàng cầu xin tha thứ, cuống quít gật đầu, cười nói: “Nhớ mà nhớ mà!”

Hoàng đế cởi áo choàng ở trên người xuống, quay người lại khoác lên người của nàng, lực đạo khá mạnh làm cho nàng cảm nhận được hắn đang tức giận, mặc cho nửa gương mặt bị áo choàng phủ lên, nàng cũng không dám đưa tay ra kéo xuống.

“Nếu như còn để bị lạnh, lần kế tiếp sẽ còn đau hơn nhiều nữa, đừng có vừa liền sẹo đã quên dau…” Hắn thật sự là bị nàng chọc tức rồi, vẻ lạnh lùng trầm mặc ngày thường đã biến mất lúc nào không hay, lên tiếng khiển trách nàng, lại còn nói đến thao thao bất tuyệt.

Tiết Nghiên Tuệ nhận lấy áo choàng, nhìn thấy bên ngoài hắn chỉ có một lớp áo lông, thái giám cầm ô đã sớm bị đuổi đi, hai vai hắn bị bông tuyết rơi xuống đóng thành một tầng, vậy mà hắn còn không hề hay biết. Nàng nghe đến mấy lời nghiêm khắc mà hắn nói, trong lòng vừa chát vừa ngọt.

Tiết Nghiên Tuệ vuốt ve bông tuyết trong tay, vòng tay ôm lấy cánh tay của hắn:

“Bệ hạ, nô tỳ biết sai rồi.”

Hoàng đế không hề nhúc nhích.

Nàng không nhục chí, ngược lại còn ôm cánh tay hắn lắc lắc:

“Tung lang, thiếp biết sai rồi.”

Một tiếng Tung lang mềm nhũn làm cho tinh thần của Lý Huyền Tung hoàn toàn tỉnh táo, nhớ tới dáng vẻ kiều mị tận xương của nàng lúc gọi hắn như vậy, khẽ hừ một tiếng, vẻ mặt nghiêm khắc cũng không duy trì được lâu.

Tiết Nghiên Tuệ cười thầm trong lòng.

Trên đầu bất chợt nhẹ hẳn, tầm nhìn trước mặt như được khai thông, hắn kéo áo choàng phủ qua đầu nàng lên, phủi nhẹ lớp tuyết đóng trên hàng mi của nàng, động tác dịu dàng, kề sát tai nàng nói khẽ mấy tiếng làm cho nàng không nhịn được run rẩy: “Tối nay nhớ gọi nhiều thêm vài lần.”

Tiết Nghiên Tuệ bị hắn nắm tay dẫn về trong điện, từ trong gió tuyết bên ngoài bước vào trong cung điện ấm áp như mùa xuân, vậy mà lúc này nàng lại cảm thấy lạnh run.

“Chuẩn bị nước ấm, đi tắm rửa.” Hoàng đế nhíu mày.

Lần tắm nước nóng này trực tiếp tắm tới khi sắc trời hôn ám, trên mặt đất đóng một lớp tuyết thật dày, còn chưa đợi tới khi sắc trời tối hẳn, nàng không biết đã hô hoán lên bao nhiêu lần, hai gò má phấn nộn phiếm hồng, y hệt như hoa anh đào mùa xuân.

Cả người Tiết Nghiên Tuệ mềm oặt, tựa vào trong ngực hắn, tóc dài tán loạn trên da thịt tuyết trắng, cặp mắt sương mù mông lung nửa khép nửa mở.
Chương trước Chương tiếp
Loading...