Ta Với Sư Môn Không Hợp

Chương 38



Edited by Hari.

Sau khi Cừu Vân nói ra lời này, cả gian phòng đều trở nên an tĩnh.

Bên cạnh, biểu tình của vị sư huynh vừa giúp giữ tay hắn hết sức sửng sốt, lúc này mới hậu tri hậu giác nhớ tới chỗ nào không đúng.

Từ từ, đúng vậy, hình như Triệu sư đệ bị gãy là cánh tay trái.

Hắn thần sắc cứng đờ, cúi đầu liền thấy cánh tay gãy của Triệu Ngũ sư đệ còn đang lủng lẳng lỏng lẻo ở kia, còn bị hắn ấn ra hai vết máu.

Cừu Vân hít một hơi thật sâu, hơi hơi mỉm cười.

"Hiện tại, cánh tay bên phải của ta cũng đã gãy."

"Ngươi sao không nói sớm?" Bạch Lang mở to hai mắt, theo bản năng hỏi.

Cừu Vân nói: "Ngươi cho ta cơ hội nói chuyện sao?"

Hắn mới vừa mở miệng liền bị cấm ngôn thuật, còn gọi hai người tới đem hắn giữ chặt, giống như là sợ hắn nói ra mình bị gãy là cánh tay trái.

Cừu Vân cười.

Tốt lắm.

......

Bạch Lang hiện tại là thật không dám nói chuyện. Bầu không khí này thực sự là quá xấu hổ, làm người hít thở không thông, nàng trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng không biết nên nói cái gì mới tốt.

Vì thế khi Triệu sư huynh trước mặt này tức đến nhếch miệng cười, thậm chí mang theo sủng nịch nhìn nàng, nàng trầm mặc một lát, ho nhẹ, vì để áp xuống bầy không khí xấu hổ này, chỉ có thể lại lần nữa đề nghị: "Nếu không, ngươi để cánh tay trái lên đây, ta lại nối lại cho ngươi?"

Nàng ánh mắt chân thành lại xấu hổ thẳng tắp nhìn Cừu Vân, nghĩ đến phương pháp bổ cứu.

Bởi vì Tiểu Bạch Long làm cho mông nứt đến vẫn còn nóng rát, hiện tại hai cánh tay lại đều gãy, Cừu Vân giống như một người tàn tật ngồi ở trên ghế, nghe xong những lời này quay đầu nhìn Bạch Lang.

Ngay sau đó, dưới ánh mắt hoảng sợ của Bạch Lang, tuyệt vọng lộ ra một nụ cười mỉm nhìn còn khủng bố hơn so với khóc:

"Không cần. Ta cảm thấy như vậy rất tốt. Giống như trở về thời điểm mới sinh ra, tự nhiên, bình tĩnh, còn có thời gian suy tư về nhân sinh. Ta đã rất lâu không được an tĩnh như vậy."

"Sư, sư huynh ngươi đừng như vậy, ta sợ."

Bạch Lang lắp bắp nói.

Cừu Vân đạm nhiên lắc đầu.

Ta mẹ nó còn dám tin tưởng ngươi sao?

Hắn trong mắt là tuyệt vọng cùng nhận mệnh, bởi vì hai tay đều đã gãy, hiện tại đến động tác nắm chặt tay cũng không làm được, chỉ là trong lòng nghĩ, tên Bạch Lang này quả nhiên là khắc tinh của hắn.

—— Mệnh hắn rốt cuộc là tạo bao nhiêu nghiệt mới có thể gặp phải nàng?

Chẳng lẽ đây chính là làm ma không có đường tốt sao?

Hắn hiện tại chuyển sang tu Phật liệu có kịp hay không?

Cừu Vân tươi cười mang theo suy nghĩ mơ hồ nhìn không thấu, xuất hiện ở trên gương mặt đại chúng hàm hậu kia thực sự làm cho người nhìn thấy mà hoảng sợ.

"Triệu, Triệu sư đệ sẽ không điên rồi đi?" Vị sư huynh đưa hắn tới cũng bắt đầu nói lắp.

Bạch Lang duỗi tay ở trước mặt Cừu Vân quơ quơ, thấy đối phương không hề phản ứng, đáy lòng lộp bộp một tiếng.

Chính lúc này, vị y tu sư tỷ bên kia vội xong công việc rốt cuộc tới.

"Ai? Tiểu Bạch các ngươi làm gì vậy? Tay đã nối xong sao?"

Nàng đi tới liền thấy Triệu Ngũ đang mỉm cười, còn có Bạch sư muội bỗng nhiên đứng dậy, ánh mắt vô tội.

Một nén nhang thời gian sau.

Hai cánh tay của Cừu Vân rốt cuộc được nối xong.

Y tu sư tỷ vừa nối xương cho hắn, tâm tình cũng là một mảnh phức tạp, không nghĩ tới hôm nay cư nhiên có thể gặp được một người có thể nối sai xương mà sư phụ hay nói.

"Ngươi nhịn một chút, lập tức sẽ tốt rồi." Nàng giữ cánh tay đối phương thuận miệng nói.

Nhưng mà những lời này tựa hồ là khơi dậy ký ức không tốt nào đó của Cừu Vân.

Đồng tử hắn hơi co lại, bỗng nhiên toàn thân kịch liệt run rẩy.

Bạch Lang hoảng hốt nhớ lại, mình thời điểm tháo cánh tay lành lặn của hắn hình như cũng nói như vậy.

Vài người khác cũng nhớ đến, nháy mắt có chút vi diệu.

Ánh mắt mọi người nhìn hắn đã không chỉ là đồng tình, giống như là nhìn thấy một người đáng thương nhất thế gian.

Xui xẻo đến như vậy cũng không người nào có thể đuổi kịp.

Xây nhà xí nhà xí sụp, một cánh tay gãy lại bị nối sai cánh tay khác, hiện tại hình như tinh thần cũng có chút vấn đề.

Thật là quá thảm.

Trương sư huynh đưa hắn đến đây mở miệng: "Tiểu Triệu, ngươi đừng lo lắng, ngươi mấy ngày nay phải chú ý dưỡng thương đi. Số gạch còn lại của ngươi chúng ta sẽ thay ngươi làm. Ngươi an tâm dưỡng cánh tay, để tránh sau này lưu lại di chứng. Phương diện tinh thần cũng thả lỏng chút. Ta biết tận mắt nhìn thấy cánh tay của mình bị gãy chuyện này......"

Hắn vừa nói đến đây, đồng tử Cừu Vân liền co rụt lại.

Trương sư huynh:......

Bạch Lang tâm càng thêm lung lay, thử hỏi:

"Nếu không ta lưu lại chiếu cố ngươi được không? Ta không biết nối xương, nhưng là biết bưng trà đưa nước."

Lần này Cừu Vân không chỉ là đồng tử hơi co lại, còn cả người cũng run lên, giống như là nghe thấy được một chuyện hết sức khủng bố, trong miệng phát ra lời cự tuyệt vừa nghẹn ngào lại cừu hận.

"Không! Buông tha ta!"

Bạch Lang:......

Cuối cùng vẫn là vị y tu sư tỷ kia lên tiếng.

"Nhìn dáng vẻ hắn hẳn là bị thương kích thích đến. Mấy người các ngươi mấy ngày này vẫn là ít đến trước mặt hắn đi, chờ đến khi lành rồi, các ngươi lại qua đây thăm là được."

Nàng dừng một chút, lại nói với Bạch Lang:

"Tiểu Bạch, ngươi cũng không cần áy náy, ai khi mới vừa làm nghề y không ngộ sát qua vài người đâu."

Đây vẫn là lời con người nói sao?

Cừu Vân không thể tin tưởng mở to hai mắt quay đầu.

Nhưng mà vị sư tỷ ôn nhu kia thấy Tiểu Bạch Long một bộ dáng uể oải, lại an ủi vỗ vỗ bả vai Bạch Lang.

Bạch Lang:......

Bạch Lang tuy rằng cũng cảm thấy lời này hình như có gì đó không đúng, nhưng nhìn ánh mắt sư tỷ quan tâm mình, nàng vẫn là ngoan ngoãn gật gật đầu.

"Ta không sao, cảm ơn sư tỷ."

Mới vừa nối xong xương cánh tay, mông vẫn còn nóng rát, Cừu Vân cô độc thê thảm lại bất lực nằm ở trên giường, giống như một cái bắp cải đáng thương, rốt cuộc tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.

......

Bạch Lang khi rời đi còn nói thầm, nàng rõ ràng dựa theo phương pháp của Chấp Sơn chân quân, tại sao lại có thể nối sai chỗ?

Xem ra nàng quả thực không thích hợp đi con đường y tu này.

Mỗi người đều có thiên phú của riêng mình, nàng quả nhiên vẫn là thích hợp tu kiếm đạo vô tình, dùng nhục thể phi thăng!

Khi Bạch Lang trở về, sư tôn đang nằm ở trên giường đọc sách.

Yến Phất Quang đã nhiều ngày không thể động võ, liền cũng không luyện kiếm, mỗi ngày chỉ là nằm ở trên giường lật xem sách, thuận tiện sai Tiểu Bạch Long sau phiên trực trở về đi qua Linh Thực Viên mang chút nho trở về.

Bởi vì cơ duyên lần trước cứu vớt đám thực vật này từ trong cổ độc của đám yêu thú.

Những linh thực kia đối với Bạch Lang đặc biệt hữu hảo, luôn tặng cho nàng loại nho ngọt nhất.

Thời điểm Bạch Lang hái được đầy một giỏ mang về, liền thấy sư tôn bớt chút thời gian từ trên sách thu hồi ánh mắt.

"Sao hôm nay lại về muộn như vậy?"

Yến Phất Quang lấy một quả nho, lại quay đầu nhìn Tiểu Bạch Long liếc mắt một cái.

Bạch Lang đem sự tình phát sinh ban ngày nói một lần, đương nhiên lược qua chuyện mình nối xương sai tay, tra tấn một vị sư huynh một hồi, chỉ là nói Hồi Xuân Đường hôm nay có chút bận, bản thân lưu lại giúp đỡ một lát.

"Sư tôn ngài đang xem cái gì vậy?"

Nàng không đợi sư tôn hỏi tiếp tránh cho chính mình lộ tẩy, liền chủ động dời đi đề tài.

Yến Phất Quang luôn cảm thấy sự tình ở Hồi Xuân Đường hỗ trợ này không có đơn giản như vậy.

Hắn nhướng mày nửa tin nửa ngờ nhìn Tiểu Bạch Long thật lâu, thấy ánh mắt đối phương thanh triệt mềm mại nhìn hắn, trong lòng hơi dừng, không khỏi ho nhẹ, dời đi ánh mắt.

"Đây là Già Ly thánh tăng nhờ người đưa tới đề thi đại khảo ngày kia, hiện tại trên tay vài vị thánh tôn lưu tại Thái Thanh Tông đều có một phần."

"Ngày kia yêu thú đại khảo là liên quan đến đại sự công đức giáo hóa, tuyệt không thể bại lộ, mặc dù là vi sư cũng muốn đọc một phen."

Sau khi được sư tôn nhắc nhở, Bạch Lang lúc này mới nhớ tới chuyện này.

Nga, đúng rồi.

Sau khi những yêu thú tính tình ôn hòa thông qua mấy cái kiểm tra, các yêu thú khác cũng phải tiến hành giáo hóa khảo thí.

Mấy ngày nay vội vàng cùng Ma tộc đấu trí đấu dũng, Bạch Lang lúc này nhớ tới không khỏi hỏi: "Lại nói, đã lâu không nhìn thấy Cổn Cổn. Sư tôn, ngài biết nó hiện tại ở đâu không?"

Yến Phất Quang liếc nàng một cái.

"Thực thiết thú này diện mạo rất là kỳ dị, lại lười biếng. Đại sư huynh ngươi vốn là muốn an bài nó đi phòng bếp vừa chạy việc vặt vừa học tập, nhưng nó lại ăn vụng hết đồ ăn ở nhà ăn. Hiện tại vì trả nợ đã bị phái ra ngoài đi kiếm tiền đi."

...... A?

Bạch Lang sửng sốt một chút, Yến Phất Quang thấy nàng không hiểu, liền duỗi tay ở trên gương phất phất.

Phía trên gương đồng nháy mắt liền xuất hiện cảnh tượng náo nhiệt trước sơn môn của Thái Thanh Sơn.

Cổn Cổn ngồi dưới đất, bên cạnh để một đống cây trúc.

Phía sau xếp hàng đến mấy chục tiểu hài tử của nhà tu sĩ, sờ Cổn Cổn một lần trả mười linh thạch, đút ăn một cây trúc trả hai mươi linh thạch.

Bạch Lang nguyên bản cho rằng Cổn Cổn sẽ sinh khí, ai ngờ hắn nằm uốn éo trên mặt đất, cầm cây trúc cười đặc biệt vui vẻ, khi có người cho thêm chút sữa, thái độ lại càng thêm rõ ràng.

Ở bên ngoài bày quán mấy ngày, Cổn Cổn đã béo một vòng lớn.

Bạch Lang qua hơn nửa ngày mới từ cảnh tượng cay mắt này phục hồi lại tinh thần, trầm mặc hồi lâu, trong khoảng thời gian ngắn cũng không muốn thừa nhận bản thân có một tên bằng hữu như vậy.

Yến Phất Quang thoáng nhìn biểu tình của Bạch Lang, liền biết nàng suy nghĩ cái gì, tâm tình quỷ dị tốt lên một chút.

Hắn ngón tay hơi động, hình ảnh trên gương đồng cũng đã biến mất.

"Nó cũng coi như là vì Thái Thanh Tông làm ra một phen cống hiến. Ngươi mấy ngày nay liền không cần lại đi quấy rầy nó."

Bạch Lang còn không rõ sư tôn dụng tâm hiểm ác, lúc này lập tức gật gật đầu.

"Sư tôn yên tâm, ta sẽ không quấy rầy Cổn Cổn kiếm tiền."

Thấy nàng biểu hiện thập phần nghe lời, Yến Phất Quang tâm tình lại tốt hơn một chút, ngay cả đuôi lông mày đều giãn ra.

"Ngươi có suy nghĩ này là tốt, mấy ngày nay trong tông phải bận việc yêu thú đại khảo, ngươi lại sắp phải độ tâm ma kiếp, vẫn là phải chú ý nhiều một chút. Khi có việc có thể tới tìm vi sư."

Yến Phất Quang khó được ngữ khí không tồi.

Thấy trên mặt sư tôn thả lỏng, Bạch Lang bỗng nhiên lại nghĩ tới cái gì, liền lấy thư từ trong túi Càn Khôn đem ra.

"Đúng rồi, thiếu chút nữa đã quên chuyện này. Sư tôn, đây là thư hôm qua phụ vương ta gửi tới, hình như là cho ngài."

Khi vừa lấy được túi Càn Khôn lại cùng nhị sư huynh nói chuyện, Bạch Lang còn nghĩ là thư viết cho mình, kết quả mặt sau lại thấy viết tên, cư nhiên là cho sư tôn của nàng.

Nàng tuy rằng có chút tò mò trong thư viết cái gì, nhưng vẫn là nghe lời lấy thư đưa cho sư tôn.

Yến Phất Quang sau khi nghe xong nhướng mày.

Cho hắn?

Long tôn Vô Sinh Hải viết thư cho hắn làm cái gì?

Cho dù đáy lòng Yến Phất Quang cùng Bạch Lang đều giống nhau cảm thấy nghi hoặc, nhưng trên mặt vẫn là không có biểu hiện ra, chỉ duy trì mặt mũi của một sư trưởng, buông quả nho trong tay xuống.

"Ngươi đưa cho vi sư đi."

Bạch Lang tò mò nhìn hắn một cái, trình thư lên.

Này thật đúng là tò mò chết rồng rồi.

Rốt cuộc viết cái gì vậy?

Nhìn Bạch Lang ở bên cạnh ánh mắt trông mong nhìn, khuôn mặt tuấn mỹ của Yến Phất Quang hơi dừng, quay đầu lại cùng nàng đối diện.

Khi Bạch Lang phản ứng lại thu hồi toàn bộ ánh mắt, mới chậm rãi mở thư ra.

Thư mở đầu thực khách sáo.

Dùng những từ ngữ chính quy hoa lệ sáo rỗng, sau khi biểu đạt các loại câu thức đối với Phất Quang chân quân cửu ngưỡng đại danh đã lâu, mới đến chính đề.

Long tộc có phương pháp huyết mạch chung đặc thù.

Thời điểm Bạch Lang đột phá Đạp Môn, Bạch Trần liền cảm nhận được.

Hắn lúc ấy đang ở cùng các tộc nhân, liền dùng long huyết truyền thừa vì Bạch Lang tính trước tương lai. Kết quả thế nhưng tâm ma kiếp lần này là hung tượng.

Bạch Trần ở trên thư viết, tuy rằng hắn gửi Hộ Tâm Đan tới, nhưng Bạch Lang tâm ma kiếp lần này vẫn là rất nguy hiểm, bởi vậy hy vọng Phất Quang chân quân ở thời điểm Tiểu Bạch độ tâm ma có thể tự mình tiến vào cảnh trong mơ của nàng giúp nàng độ kiếp.

Hộ Tâm Đan tuy nói kỳ hiệu, nhưng nếu tâm ma kiếp kia thật là hung hiểm đến không lường được, cũng là ngàn vạn không bảo hộ được.

Có Yến Phất Quang một vị đại năng như vậy tự mình đi vào hộ pháp cho Bạch Lang, mới miễn cưỡng có thể giảm đi một ít hung quẻ trên người Bạch Lang.

Đây cũng đúng là ý đồ Bạch Trần viết thư đến.

Vì thế, Vô Sinh Hải thậm chí nguyện ý lấy một gốc cây Vân Sinh Thảo thánh dược chữa thương ngàn vạn năm tuổi làm trao đổi.

Yến Phất Quang khi xem thư, Bạch Lang chỉ có thể trộm dùng dư quang nhìn, nhưng như vậy cũng chỉ có thể nhìn đến một tí tẹo.

Nàng đầu tiên là nhìn thấy sư tôn sắc mặt hơi ngưng trọng, ngay sau đó lại phai nhạt vài phần, vô ý thức nắm chặt tay. Thư kia bị miết chặt.

Bởi vì so với tất cả mọi người đều quen thuộc tâm ma kiếp hơn, cho nên Yến Phất Quang khó tránh khỏi có chút nghi hoặc, dựa theo lời nói của Bạch Trần long tôn, lần này tính ra tâm ma kiếp là kiếp số trình độ hủy diệt cực cao.

Chỉ là...... Tiểu Bạch Long thành niên không bao lâu, chưa lây dính được bao nhiêu nghiệp quả, rốt cuộc là vì sao lại chọc tới ma kiếp lợi hại như vậy?

"Sư tôn, làm sao vậy?"

Thấy cảm xúc của hắn biến hóa lớn như vậy, Bạch Lang không khỏi nhỏ giọng hỏi.

Bên tai truyền đến thanh âm mềm mại đem Yến Phất Quang kéo lại tâm thần, hắn dấu đi thần sắc trong mắt, thực tự nhiên đem thư gấp lại.

"Không có gì, chỉ là nghĩ tới một ít việc khác thôi."

Yến Phất Quang lại ngẩng đầu, thần sắc khôi phục như thường, cũng không đem tin tức từ trong thư của Bạch Trần long tôn nói ra.

Biết trước nguy hiểm, đối với người sắp độ tâm ma cũng không nhất định là chuyện tốt.

Huống chi, còn có hắn ở đây, tự nhiên có thể bảo vệ tiểu long này.

Bạch Lang còn có chút không rõ nguyên do, cho nên vẫn muốn xem một chút, Yến Phất Quang liền đem thư kia đặt ở trên giá cắm nến thiêu hủy.

"Tiểu Bạch, ngươi mấy ngày này liền dọn đến Kinh Vân Các ở đi."

Thấy Bạch Lang chớp chớp mắt, vẫn là không rõ.

Yến Phất Quang thần sắc hơi dừng, nói: "Vi sư đã nhiều ngày một người ở đây có chút tịch mịch, có ngươi ở đây hẳn là cũng có thể giải trừ chút buồn bực."

"Ngày mai liền dọn lại đây đi."

Này nói như thế nào nàng như là món đồ chơi vậy?

Bạch Lang chưa phản ứng lại, còn nói:

"Nhưng sư tôn, ta còn muốn tìm tên Ma tộc kia a."

Yến Phất Quang nhướng mày nhìn nàng: Là Ma tộc bắt ngươi hay là ngươi bắt Ma tộc?

Hắn trong lòng bị Tiểu Bạch Long này làm cho tắt thở, nguyên bản sắc mặt hơi có chút nghiêm túc cũng hiện lên một tia thần sắc cười như không cười.

"Nói như vậy, ngươi cảm thấy đi tìm Ma tộc so với bồi vi sư quan trọng hơn? Đáng thương vi sư cực cực khổ khổ đem ngươi nuôi lớn như vậy, thế nhưng phân lượng ở trong lòng ngươi còn không so được với một tên Ma tộc."

Bạch Lang:......?

Đợi đã, nàng nói chỗ nào không đúng đây.

Lời này của sư tôn rất quen thuộc a.

Nàng mày nhăn lại, ý thức được sự tình cũng không đơn giản, đây quả thực chính là câu lúc trước nàng xem được trong thoại bản a.

Quyển thoại bản kia gọi là gì ta?

——《 Làm thế nào để phán đoán người bên cạnh ngươi có phải đến thời kỳ mãn kinh rồi hay không? 》

Những nhân loại này hình như chính là nói như vậy.

Cho nên...... Sư tôn đây là tới thời kỳ mãn kinh như lời nhân loại nói?

Khó trách một hai không thể không có nàng làm bạn.

Bạch Lang trong lòng hơi ngưng, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Yến Phất Quang bỗng nhiên biến thành có chút vi diệu.

Bất quá không quan hệ, may mắn nàng xem qua một ít thoại bản《 Học thuật lời nói thành công: Cách nói chuyện cải biến vận mệnh, làm thế nào để sống chung hòa bình với người đến thời kỳ mãn kinh 》 thoại bản.

Yến Phất Quang thấy nàng không nói lời nào, liền cười nhạt: "Nếu là vi sư về sau già đi, Tiểu Bạch có phải đến nhìn đều khinh thường nhìn vi sư liếc mắt một cái hay không?"

Trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn ý vị thâm trường, vốn là muốn làm cho Tiểu Bạch Long này lòng mang áy náy.

Ai ngờ sau khi Bạch Lang nghe xong, lại thu lại cảm xúc. Dừng một chút quật cường vừa rồi, thay đổi một cái biểu tình, lời nói thấm thía an ủi nói:

"Sư tôn, ngươi sao có thể nói chính mình già đâu."

"Hành Tương chân quân nhìn tuổi lớn như vậy, đều không có chịu nhận mình già, hiện tại còn đang ở công trường nỗ lực chuyển gạch đó. Ngài tuy rằng so với hắn lớn hơn mấy trăm tuổi, nhưng cũng không thể tự coi nhẹ mình a."

Không phải.

Này liên quan gì đến lão thất phu Hành Tương kia?

Yến Phất Quang nghe nghe cảm thấy có chút không đúng.

Hắn biểu tình bỗng trở nên cổ quái, liền thấy phía dưới Bạch Lang sau khi nói xong những lời này, lại đột nhiên nghiêm túc lên, chân tình thật cảm nói: "Sư tôn, ngài yên tâm. Cho dù ngài về sau mặt có nhăn như da cóc, thì cũng là con cóc ưu tú nhất."

Không chỉ như vậy, còn là con cóc đầu tiên trên đại lục phi thăng đấy.

"Cho nên, già chút cũng đâu có sao đâu? Sao lại có thể không tự tin như vậy?"

Yến Phất Quang:......

Được rồi, hắn rốt cuộc biết ma kiếp của Bạch Lang là do đâu mà tới.

Từ nhỏ đến lớn nói chuyện như vậy, một người đến quan tâm nàng một chút, liền có thể bị sét đánh cháy đen rồi.

Khó trách còn cần đến Hộ Tâm Đan nữa!

Yến Phất Quang siết chặt chén trà, hít một hơi thật sâu, cũng cười: "Ngươi miệng cũng thật ngọt a."
Chương trước Chương tiếp
Loading...