Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư
Chương 21: Cha nương
Edit: Tương Ly Lúc Dạ Quân Nham đang muốn nổi giận, trên mu bàn tay nhiều thêm một ngọc thủ mềm mại, ngẩng đầu thấy vẻ mặt phu nhân muốn nói lại thôi, cùng ngập đầy nhu tình, tức giận ở đáy lòng trong nháy mắt tản đi hơn phân nửa, lạnh lùng liếc mắt phụ tử Nhị đẹ, chăm chú nhìn ra bên ngoài phòng. “Thành chủ. . . Thành chủ. . . Tiểu thư trở lại, ta đem tiểu thư mang về, ha ha ha ha---” Từ đằng xa chỉ nghe thấy thanh âm Lâm Thất sang sảng, bất quá qua mấy hơi thở, ba người trước mắt bao người tiến vào chính sảnh. “Thất Thất, nữ nhi của nương, con cuối cùng đã trở lại !” Vừa thấy Dạ Thất Thất, thành chủ phu nhân nước mắt như trân châu rơi xuống, không ngừng chảy, bước chân lỗ mãng vọt tới trước Dạ Thất Thất ôm cổ nàng. Dạ Thất Thất đi theo sau lưng Lâm Thất đến phủ thành chủ, còn không đợi nàng có thời gian đánh giá chung quanh một phen, liền bị hắn mang đến phòng này, vừa vào cửa, nàng cảm giác toàn bộ ánh mắt tụ tập trên người mình, không cam lòng, phẫn hận, ghen tị, kích động, cao hứng... Trong đó hai đạo ánh mắt nóng cháy nhất là đôi nam nữ ngồi trên ghế thượng vị, nàng còn chưa kịp quan sát thật tốt bọn họ một phen, cảm giác bên cạnh một bóng dáng mang theo hơi thở dược thảo hướng về chính mình xông tới, trong nháy mắt đem mình ôm thật chặt vào trong ngực! Dạ Thất Thất vốn định đẩy nàng ra, lại nghe thấy nàng ở bên tai mình lộ ra lời nói chân tình, tình cảm của mẫu thân đối với nữ nhi khé đâm vào tâm nàng đau nhói, chẳng biết đã bao lâu, nàng đã từng khát vọng một phần tình thương mẫu tử chân thành tha thiết ôn tình như vậy, thậm chí vì đó đã bỏ ra hy sinh rất lớn, nhưng kết quả cuối cùng lại làm cho trái tim nàng băng giá đến tan vỡ. Chẳng lẽ lão thiên gia thương tiếc nàng, làm cho nàng tại đây một đời có thể vô tư hưởng thụ tình thương của phụ mẫu sao? Giờ khắc này, nơi nào đó ở đáy lòng nàng trở nên mềm nhũn, lật tay ôm lấy nàng, tham lam hưởng thụ giờ khắc ấm áp này! “Nghiệt chướng, quỳ xuống!” Một đạo tiếng hét phẫn nộ vang lên, đáy mắt Dạ Thất Thất lóe qua một đạo thủy quang, buông hai tay ra, chậm rãi đẩy nữ tử ôm lấy nàng ra, trong mắt ánh sáng lăng lệ chợt lóe, ánh mắt lạnh lẽo lạnh lùng quét người vừa quát, giọng điệu trào phúng khinh thường quát khẽ: “Nghiệt chướng nói ai?” “Nghiệt chướng nói ngươi.” Vừa mới dứt lời, sắc mặt mọi người trong sảnh đều thay đổi, đáy mắt Nhị lão gia Dạ Quân Thạch lóe qua một chút tinh quang. Đáy mắt thành chủ Dạ Quân Nham lộ ra vẻ kinh ngạc, trong nháy mắt khôi phục bình thường, ngược lại sắc mặt người mở miệng quát Dạ Thất Thất lại xanh mét. Chủ nhân phủ thành chủ tuy là Dạ Quân Nham, nhưng Dạ gia căn cơ ở Viêm Hỏa Thành, hôm nay chuyện Dạ Thất Thất trở lại, Dạ gia tộc tất cả đều ở trong sảnh, những trưởng lão cổ hủ trong tộc ghét cay ghét đắng Dạ Thất Thất không có thiên phú tu luyện, danh tiếng bừa bãi, mượn cơ hội lần này muốn lập uy, dạy dỗ nàng thật tốt, không ngờ nhất thời nhanh miệng, bị Dạ Thất Thất một câu nói đáp trả. “Dạ Thất Thất trong mắt không có trưởng bối, tự mình rời nhà bại hoại danh tiếng gia tộc, đối với tộc lão bất kính, theo lý dùng gia pháp hầu hạ! Người đến, đem nghiệt chướng này kéo xuống cho ta, ra sức đánh năm mươi đại bản, đưa đi từ đường kiểm điểm ba tháng, răn đe!” Tộc lão Lệ Thanh gầm lên, từng cái tội danh hướng trên đầu Dạ Thất Thất chụp xuống, lúc dư quang quét đến Dạ Quân Nham, đáy mắt lóe qua tia khiêu khích. Ngươi càng đau lòng nữ nhi này, ta càng muốn phạt nàng, ta xem ngươi cứu nàng như thế nào? Tộc lão cùng Nhị lão gia Dạ Quân Thạch ánh mắt giao nhau trong nháy mắt, đáy mắt toát ra ý tứ sâu xa vui vẻ. “Ngu ngốc!” Dạ Thất Thất khóe miệng khẽ giơ lên, lạnh lung đầy giễu cợt. Bất luận Dạ Thất Thất tính cách như thế nào, nàng bây giờ há lại có thể tùy ý để người khác ức hiếp? Thật sự là mấy lão già hồ đồ. “Ngươi. . . Ngươi. . . Nghiệt chướng!” “Đổi câu mới mẻ hơn đi, ngươi nói chỉ một câu ngươi không ngán, nhưng ta lại chán nghe rồi, ngươi là lão hồ đồ sao, trong đầu không có từ gì mới mẻ? Rót ly trà mới ta uống một chút, ta là đại nhân không chấp nhặt tiểu nhân, chỉ điểm ngươi vài câu.” Nói về việc chọc người tức, Dạ Thất Thất chính là được lão phong tử chân truyền, công lực không đủ mà muốn cùng nàng đấu, chậc chậc. . . Nên chuẩn bị quan tài sớm một chút nha. “Thất Thất, không được phép vô lễ, mau xin lỗi tộc lão!” Dạ Quân Nham ngoài miệng quát lớn Dạ Thất Thất, trên mặt lại không chút nào ý tứ trách tội nàng, ngay cả giọng quát lớn nàng cũng đều không nghe ra phân nửa tức giận, rõ ràng là thiên vị nàng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương