Tà Y

Chương 9



Trong phòng Thôi Bán Hạ vẫn sáng đèn, từ trước đến giờ nàng luôn có thói quen ngủ trễ.

Trạm Ly Tiêu đi tới cửa, lỗ tai nhạy bén nghe thấy trong phòng có tiếng nước chảy, ánh mắt lóe lên, không cần gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa vào, chỉ là khi bước vào lại ngoan ngoãn hô thêm một tiếng: “Hạ Hạ.”

Tiếng nước róc rách trong nội thất dừng lại, khóe môi cong lên, hắn rảo bước tiến vào: “Hạ Hạ.”

“Đứng lại.” Ngay trước khi Trạm Ly Tiêu bước vào phòng trong thì Thôi Bán Hạ lên tiếng: “Đợi chút, ta đang tắm.”

Hắn đương nhiên biết. Nhìn chằm chằm vào dáng người bạch ngọc mông lung sau tấm bình phong, tròng mắt hắn ánh lên chút lửa nóng, nhưng miệng lai đơn thuần thiện lương nói: “Vậy ta ra phòng ngoài chờ nàng.” Nói là nói vậy, nhưng chân hắn vẫn bất động, trắng trợn nhìn lén.

Thôi Bán Hạ hoàn toàn không hoài nghi lời nói của Trạm Ly Tiêu, nàng đưa lưng về phía bình phong, căn bản không biết kẻ mới nói ra phòng ngoài chờ nàng đang quang minh chính đại đứng ở cửa phòng trong, nhìn nàng tắm.

Thôi Bán Hạ tùy tiện tắm thêm một chút rồi bước ra khỏi bồn, dáng người lung linh xuyên qua tấm màn chắn mỏng manh chui thẳng vào mắt hắn, hắn cơ hồ là ngừng thở, ánh mắt lại càng nóng rực.

Thôi Bán Hạ cau mày, quay đầu nhìn về phía cửa.

Không có ai.

Nàng không khỏi buồn cười với sự đa nghi của mình. Thật là, Trạm Ly Tiêu làm sao có thể nhìn lén! Đứa trẻ đơn thuần ngây thơ cực kỳ, không có khả năng rình coi loại chuyện như thế này.

Tùy ý mặc áo đơn trắng toát, lại khoác thêm ngoại bào, nàng cầm khăn vừa lau tóc vừa đi ra bên ngoài.

Trạm Ly Tiêu ngoan ngoãn ngồi trên ghế uống trà, trông thấy Thôi Bán Hạ lập tức giương lên nụ cười điên đảo chúng sinh, không có một chút cảm giác chột dạ nào của kẻ mới coi lén người ta tắm.

Mỗi lần nhìn thấy Trạm Ly Tiêu, Thôi Bán Hạ cũng không nhịn được than thở trong lòng. Đứa nhỏ này dáng dấp thật tốt, một thân nguyệt sắc như ý, hoa văn hình mây, áo gấm tôn lên khí chất quý giá của hắn, mặt mày tuấn tú, căn bản chính là loại mỹ nam hoa đang thịnh hành mà! Hơn nữa rất xinh đẹp, lại không có một tia hương vị nữ nhân, tin tưởng rằng sau vài năm càng trở nên thành thục, nhất định sẽ càng mê người hơn.

“Sao đột nhiên lại tới tìm ta, có chuyện gì sao?” Thôi Bán Hạ ngồi xuống ghế, rất tự nhiên nhận lấy chén trà Trạm Ly Tiêu rót cho nàng.

Trạm Ly Tiêu đứng dậy đi đến sau lưng nàng, cầm lấy cái khăn, giúp nàng lau tóc.

Lực tay hắn dịu dàng, đồng thời giúp Thôi Bán Hạ xoa bóp da đầu, Thôi Bán Hạ không khỏi thoải mái nheo mắt lại, ánh nến chiếu lên mặt hắn, chiếu ra ngũ quan tỉ mỉ không tỳ vết, không giống với bình thường vào ban ngày.

Vì tính mạng bảo bối của nàng, Thôi Bán Hạ ngoại trừ việc ăn mặc thật đơn giản mộc mạc, thì trên mặt luôn có một tầng trang điểm ngụy trang, làm cho thoạt nhìn như không có tinh thần, lại dùng phấn làm cho mặt tái nhợt một chút… Tóm lại là làm cho khuôn mặt không có ưu điểm gì.

Nhưng hiện giờ nàng vừa tắm xong, hóa trang trên mặt toàn bộ được tẩy sạch, lộ ra dung mạo thanh lệ thoát tục, con mắt vốn ảm đạm giờ lại sáng ngời hữu hồn, giống như là đột nhiên được giao trả lại sinh mệnh, xinh đẹp động lòng người.

Diện mạo thế này ngoại trừ Thôi ngự y thì chỉ có hắn được thấy qua, mà lý do Thôi Bán Hạ đưa ra với Trạm Ly Tiêu lại vô cùng đơn giản: trong hoàng cung, dáng dấp quá đẹp chính là tìm chết, nàng không muốn chết, nàng phải khiêm khiêm tốn tốn mà sống thật lâu.

Trạm Ly Tiêu đón nhận lời giải thích này của Thôi Bán Hạ. Hắn cũng sẽ không hoài nghi lời nói của nàng. Mà lời nàng nói cũng chính là sự thật, trong hoàng cung, quá xinh đẹp cũng không phải là chuyện gì tốt.

Trạm Ly Tiêu dịu dàng lau tóc cho Thôi Bán Hạ, hai người dựa sát vào nhau, từ góc độ của hắn có thể nhìn thấy da thịt bên dưới cổ áo của nàng, giống như cừu con, óng ánh trắng muốt mịn màng.

Không tự giác nuốt nước bọt, yêt hầu dao động, Trạm Ly Tiêu yên lặng dời đi tầm mắt, mới trả lời Thôi Bán Hạ: “Hạ Hạ, ta đắc tội với phụ hoàng.”

“A?” Thôi Bán Hạ đang thoải mái đến muốn ngủ, đột nhiên bị lời nói này lay tỉnh, nàng nhanh chóng quay đầu, kinh ngạc nhìn về phía Trạm Ly Tiêu: “Ngươi làm cái gì?” Sau đó giống như  nghĩ đến vấn đề gì đó, lập tức trợn mắt: “Chẳng lẽ ngươi làm cái gì với Phượng Tình Lam?”

Nàng nhớ phản ứng của đứa nhỏ này khi biết chuyện của hoàng đế với Phượng Tình Lam rất bình tĩnh nha… Nàng nhớ mãi tình cảnh hôm đó, lúc đó nàng đang dạo Ngự Hoa viên với Trạm Ly Tiêu, lại bắt gặp cảnh hoàng đế và Phượng Tình Lam thân thiết, sau đó nàng phải cật lực kiểm soát ý muốn mắng chửi người trong lòng.

Ban ngày ban mặt, hai người có muốn khanh khanh ta ta (giống như chàng chàng thiếp thiếp, ý là âu yếm nhau) thì cũng phải vào trong phòng chứ! Giống như bình thường thảo luận quốc gia đại sự không phải là sẽ bắt đầu khởi động sao? Tại sao cứ nhất định phải ở Ngự Hoa viên – cái nơi người đến người đi này! Quan trọng là, đứa nhỏ đang đứng ngay bên cạnh nàng nha!

Ai biết được phản ứng của Trạm Ly Tiêu cũng thật bĩnh tĩnh quá mức, thái độ của hắn khi phát hiện gian tình của hai nam nhân rất là thong dong, Phượng Tình Lam thậm chí còn tủm tỉm cười nhìn nàng và Trạm Ly Tiêu, nụ cười kia khiến nàng run lên, nghi ngờ hắn sẽ giết người diệt khẩu nha!

Coi như họ Phượng kia không dám động thủ với Trạm Ly Tiêu, nhưng nàng lại rất nguy hiểm đó! Nàng lập tức muốn hét lớn gọi A Công, kêu thần y A Công mau mau tới cứu nàng!

Thế nhưng khi đó, Trạm Ly Tiêu lại yên lặng ngăn ở trước mặt nàng, mặt bình tĩnh mỉm cười với Phượng Tình Lam, còn cung kính kêu một tiếng phụ hoàng cùng thái phó, nàng được che chở phía sau cũng cảm thấy kinh ngạc.

Nàng còn sợ đứa nhỏ này sẽ khóc lớn một trận, không có coi như vẫn còn may, nhưng phản ứng này của hắn không phải cũng quá bình tĩnh đi chứ! Hắn lạnh lung bình tĩnh như thế ngược lại khiến nàng bất an, chỉ sợ hắn đột nhiên bộc phát, dù sao ân sư lại cùng phụ mẫu thân sinh mình tạo thành cái quan hệ tam giác thật sự là làm cho người ta rối rắm.

Hiện tại Trạm Ly Tiêu lại đột nhiên nói ra lời này, không khỏi khiến nàng loạn tưởng, sợ Trạm Ly Tiêu nhất thời kích động nghĩ quẩn trong lòng mà gây họa.

“Ừ.” Trạm Ly Tiêu gật đầu.

Mẹ nó! Thật đúng là như vậy! Thế này xong rồi, Phượng Tình Lam vốn quan trọng như sinh mệnh của hoàng đế, kể cả Trạm Ly Tiêu có là thái tử, thì thế nào? Nàng nghĩ có nên mang theo Trạm Ly Tiêu chạy chết hay không đây… Mẹ kiếp, hiện tại kiếm đâu ra chỗ để dựa vào đây!

Đang lúc Thôi Bán Hạ gấp đến phát cuồng thì Trạm Ly Tiêu lại nhẹ nhàng phun ra một câu: “Ta báo cho thái phó biết chuyện của Nghiên phi.”

Cái gì chuyện của Nghiên phi? Liên quan gì đến Nghiên phi…?

“A?” Thôi Bán Hạ sững sờ ngẩng đầu. Chuyện phát sinh trong triều gần đây nàng cũng có nghe nói, thái hậu hôm nay còn giận đến té xỉu. Thôi Bán Hạ cau mày: “Làm sao ngươi biết chuyện gần đây có liên quan đến Nghiên phi?”

“Mẫu hậu nói cho ta.” Trạm Ly Tiêu thản nhiên đem trách nhiệm đổ lên người mẫu hậu, sau đó lại yếu ớt cúi đầu: “Nghiên phi rất quá đáng, lại dám làm cái chuyện tư thông với địch, hơn nữa biểu tỷ của ta hiện sống chết không rõ, phụ hoàng lại lề mề ngần ngại hoàng nãi nãi mà không dám làm gì Nghiên phi, ta mới không nhịn được mà nói cho thái phó biết chuyện.” Tổng kết lại, hắn cũng rất là bất đắc dĩ thôi!

Trạm Ly Tiêu lại thở dài một hơi: “Thái phó hiện tại nhất định đang cãi cọ với phụ hoàng, phụ hoàng nhất định sẽ tính hết ở trên đầu ta.”

Vị hoàng đế Trạm Thiên Tỳ này rất có thể sẽ làm như vậy, Thôi Bán Hạ cũng tán thành cách nghĩ của Trạm Ly Tiêu. Mặc dù Thiên Tỳ Đế là một minh quân, nhưng những chuyện có liên quan đến Phượng Tình Lam thì chính là bụng dạ hẹp hòi.

“Tương thành ở phía đông gần đây đang náo loạn bởi nạn hạn hán, nghe nói còn có bệnh dịch lan rộng, hơn nữa phía đông còn có mã tặc tự ý làm loạn, ta nghĩ phụ hoàng tuyệt đối sẽ phái ta đi xử lý.” Giọng điệu Trạm Ly Tiêu giống như đứa nhỏ bị lưu đày vô cùng khổ sở.

Thôi Bán Hạ lập tức đau lòng, không thể để Trạm Ly Tiêu phải khổ sở, nàng không chút do dự nói: “Không sao, cùng lắm thì ta đi với ngươi.”

“Thật sao?” Con mắt Trạm Ly Tiêu sáng ngời, trong chốc lát lại nhăn mày, do dự nhìn nàng.

“Nhưng mà… người trong lòng nàng thì phải làm sao?”

“A?” Thôi Bán Hạ sửng sốt: “Cái gì người trong lòng?”

Trạm Ly Tiêu cũng nghi hoặc nhìn nàng: “Là Phan ngự y, hắn nói trong lòng nàng đã có người thương.”

Cái lão đầu phiền toái này!

“Lời nói của Phan lão đầu sao có thể tin, ta ngày ngày đều lượn qua lượn lại trong Thái Y viện, lấy đâu ra người thương?” Còn có, nàng trừ khi học tập y dược ra, còn lại toàn bộ thời gian đều tiêu tốn bên người Trạm Ly Tiêu hắn rồi, lấy đâu ra thời gian kiếm người yêu!

Hơn nữa người yêu dù thế nào cũng không quan trọng bằng nuôi dưỡng chỗ dựa đảm bảo an toàn nha!

A, không có người trong lòng… Trạm Ly Tiêu yên tâm rồi. Gương mặt tuấn tú lập tức lại nâng lên nụ cười rực rỡ, con mắt đen nhánh hẹp dài lấp lánh ánh sáng rạng rỡ.

Thôi Bán Hạ luôn biết bộ dáng Trạm Ly Tiêu rất đẹp mắt, nhưng vẫn bị nụ cười của hắn làm cho giật mình, trái tim đột nhiên hung hăng nhảy loạn vài nhịp, điều này làm cho nàng ngẩn người.

Chuyện gì thế này? Vì sao tim đập lại nhanh như vậy?

Đầu đang đầy nghi hoặc thì bất thình lình nàng bị ôm từ phía sau.

“Hạ Hạ tốt nhất.” Trạm Ly Tiêu ôm nàng thật chặt, vụng trộm ăn đậu hũ của nàng. Hắn say mê thân thể của nàng. Mùi hương trên đó, ngoại trừ hương thơm tươi mát khi vừa tắm xong, còn có nhàn nhạt mùi thuốc.

Không có người trong lòng sao. Ánh mắt Trạm Ly Tiêu thoáng qua một đạo ánh sáng, vậy nên Hạ Hạ vẫn là của hắn, vậy nên hắn vẫn còn có thời gian để làm nàng… yêu hắn.
Chương trước Chương tiếp
Loading...