Tại Sao Anh Lại Trở Về?
Chương 10: Bộc bạch
Trong lúc đang về nhà Lưu Nguyệt mãi chú tâm suy nghĩ đến mọi việc hôm nay gần như không nói chuyện với Bạch Lương. Cô nàng suy nghĩ: Thật may mắn là trong phòng đèn khá mờ không thấy rõ nếu không gương mặt đỏ chót của mình bị mọi người nhìn thấy hết rồi, mình thấy hôm nay hình như Bạch Lương cố tình đứng trước nhà của mình không hiểu là có âm mưu gì không ; cộng thêm lúc mình phát biểu mọi người đều lắng nghe nhưng không chú ý đến những từ chi tiết chỉ có duy nhất Bạch Lương là để ý đến thật nguy hiểm ; nếu cứ tiếp tục như vậy mình sợ sẽ bị bạn ấy phát hiện ra tâm tư của mình mất hay là mình chuyển lớp khác học vậy thì tránh được nhưng ít chí cũng phải hết khóa học này còn rất lâu mới kết thúc. Lưu Nguyệt thở dài rồi suy nghĩ tiếp: mình đã làm mọi cách rồi sau Bạch Lương cứ không chịu hiểu vậy không lẽ bắt buộc mình phải nói ra hết sao? ; như vậy cũng không được nếu mình nói ra hết thì sau này sẽ rất khó khăn. Lúc Lưu Nguyệt đang bối rối thì Bạch Lương chạy xe đến một cửa hàng tiện lợi gần nhà Lưu Nguyệt. Bên trong rất ít khách cũng chỉ có 2 nhân viên Bạch Lương nói:- Lưu Nguyệt mình có chuyện muốn nói với bạn, chúng ta vào đây uống nước nhé? (Bạch Lương)Lưu Nguyệt chợt tỉnh liền thấy mình ở cửa hàng tiện lợi gần nhà tuy không nghe thấy lời nói của Bạch Lương nhưng cũng không phản đối liền xuống xe rồi đi vào ngồi một chỗ. Bạch Lương mua 2 lon nước ngọt rồi ngồi đối diện Lưu Nguyệt. Cô nàng rất bình tĩnh hỏi:- Bạn có chuyện gì muốn nói vậy (Lưu Nguyệt)Anh chàng Bạch Lương lúng túng hỏi:- Hồi nãy mình không cố ý.... ôm eo Lưu Nguyệt... cho mình xin lỗi (Bạch Lương)Lưu Nguyệt cố gắng giữ bình tĩnh không nghĩ đến cảnh ôm hồi nãy rồi đáp- Không có gì đâu, nếu hồi nãy bạn không đỡ lấy chắc gì mình bị té rất có thể mình sẽ bị bông gân rồi mình phải cảm ơn bạn mới đúng sao lại trách bạn được (Lưu Nguyệt)- Nếu thế thì tốt quá rồi (Bạch Lương)Bạch Lương thở phào nhẹ cả người lúc nãy tình huống khá nhạy cảm cứ sợ Lưu Nguyệt để ý đến chuyện anh chàng đã ôm cô nàng khá lâu mà giận. Bây giờ khi nghe được lời nói của Lưu Nguyệt anh chàng không còn lo ngại nữa - Bạch Lương, mình... à không nếu bạn chỉ để hỏi lúc nãy giờ chúng ta nên về thôi (Lưu Nguyệt)- Lưu Nguyệt có chuyện gì cứ hỏi sao phải bỏ nữa chừng (Bạch Lương)- Không mình nghĩ lại rồi không có gì đâu (Lưu Nguyệt)- Hoàng Lưu Nguyệt nếu bạn xem mình là bạn bè thì hãy thẳng thắng chia sẻ với mình sao lại túng lúng nói nửa chừng như thế (Bạch Lương)- Mình.....( Lưu Nguyệt)- Mình biết Lưu Nguyệt có chuyện muốn hỏi mình nhưng sao lại cứ im lặng vậy (Bạch Lương)Lưu Nguyệt im lặng 1 hồi lâu rồi nói:- Mình muốn hỏi bạn có phải bạn cố ý về đây để trêu chọc mình không? (Lưu Nguyệt)Bạch Lương sửng sốt với câu hỏi Lưu Nguyệt nói. Anh chàng nào có muốn trêu chọc cô nàng lạnh lùng này chứ - Lưu Nguyệt có phải có hiểu lầm gì không? (Bạch Lương)- Vậy mình hỏi bạn tại sao bạn lại về Việt Nam? ( Lưu Nguyệt)- Mình về đây để xử lí 1 số chuyện cũng có ý định thăm bạn bè nữa (Bạch Lương)- Nếu thế bạn có rất nhiều trường để lựa chọn tại sao lại chọn trường Sao Mai ( Lưu Nguyệt)Lưu Nguyệt nghĩ đi nghĩ lại không hề hiểu vì sao Bạch Lương chọn trường không chuyên này. Bất chợt Lưu Nguyệt nói:- Không, mình không nghĩ được lí do nào để bạn vào học trường Sao Mai. Mình chỉ có thể nghĩ thực tế bạn đang thử lòng kiên nhẫn của mình (Lưu Nguyệt)Bạch Lương càng thấy sốc hơn khi nghe Lưu Nguyệt nói:- Lúc trước mình có viết 1 câu hỏi vào 1 tờ giấy rồi đưa cho bạn, mình nghĩ khả năng bạn sẽ từ chối mình rất cao nhưng mình chấp nhận điều đó. Nhưng mà bạn không làm như vậy bạn đã để bạn kế bên xem xong rồi đùa cợt với tấm giấy mình đưa. Mình đã đợi câu trả lời của bạn rất nhiều. (Lưu Nguyệt)- Lúc đó.... ( Bạch Lương)Lưu Nguyệt không nhịn được đã rơi lệ trước mặt của Bạch Lương- Kết quả bạn không hề viết câu trả lời cho mình và nghỉ học. Bạch Lương bạn có từng nghĩ cách đùa giỡn của bạn sẽ làm cho người khác cảm thấy tổn thương không? Nhìn nét mặt của bạn chắc hẳn bạn cũng không nhớ mình đã viết gì trong tấm giấy đó. ( Lưu Nguyệt)Lưu Nguyệt vừa rơi lệ vừa tiếp tục nói:- Bỏ đi dù sao bây giờ với mình nó chẳng còn gì nữa, mình xem như đó là 1 câu lời của bạn. Mình chỉ hy vọng bạn đừng đùa giỡn với mình như hồi trước, nó chỉ khiến mình cảm thấy rất ghét bạn hơn thôi (Lưu Nguyệt)Bạch Lương sốc nặng, không biết nói thêm được gì. Còn Lưu Nguyệt cố gắng kiềm chế nước mắt không chảy ra nữa - Đến đây là đủ rồi mình không muốn bị trêu chọc theo cách của bạn nữa Bạch Lương, Bạn hãy tìm kiếm 1 người khác thích hợp hơn. Bạn không cần đưa mình về nhà, minh tự đi được. Bye bạn (Lưu Nguyệt)Khi Bạch Lương hết sốc thì đã thấy Lưu Nguyệt bước ra khỏi cửa tự đi bộ về nhà. Bạch Lương không có can đảm gọi Lưu Nguyệt chỉ biết chạy xe theo phía sau cho đến khi cô nàng đi vào nhà. Anh chàng vừa chạy xe về nhà vừa suy nghĩ: Thì ra đây là lí do cô ấy đã có thái độ lạnh lùng đối với mình ngay từ đầu ; Lưu Nguyệt có lẽ đã phải tổn thương rất nhiều khi mình đối xử với cô ấy như vậy ; Mà khoan lúc đó mình hình như có cười khi cô ấy viết chữ gì trên tấm giấy sao mình không nhớ nhỉ? ; mình phải về nhà kiếm lại mới được. Về đến nhà Bạch Lương lục lội tìm kiếm khắp nơi không thấy tấm giấy đó ở đâu hết. Đặc biệt những chỗ cất quan trọng đều không thấy, anh chàng bắt đầu nóng nảy nhưng không biết làm gì hơn đành bó tay.Trong khi đó, Lưu Nguyệt chạy nhanh về phòng không để cho ba mẹ nhìn thấy mình khóc và thấy hối hận khi mình đã nói hết ra cho Bạch Lương biết. Cô nàng đứng ngồi không yên nhưng không biết phải làm sao liền lấy điện thoại gọi cho 1 người bạn tên là Doãn Phương Linh để tâm sự - Alo, có chuyện gì mà gọi cho mình vào giờ này vậy ( Phương Linh)- Linh ơi, tôi nói hết rồi ( Lưu Nguyệt)- Hử? Nói hết chuyện gì? (Phương Linh)- Thì chuyện anh chàng hồi đó tôi đơn phương thích người ta đã viết giấy hỏi đó ( Lưu Nguyệt)- À, nhớ rồi! (Phương Linh)- Tôi lỡ nói toẹt ra hết cảm giác của mình rồi giờ không rút lại được nữa (Lưu Nguyệt)- Vậy, anh chàng có phản ứng gì không? (Phương Linh)- Không có tôi nói hết 1 mạch thấy khó chịu quá nên đã đi luôn rồi ở lại xấu hổ thêm à (Lưu Nguyệt)- Trời, mai đi học pà tính sao, lỡ như cứ giáp mặt nhau hoài biết làm sao cho được (Phương Linh)- Tôi cũng đang nghĩ nè, hix hix tôi bế tắt quá pà ơi (Lưu Nguyệt)- Mai pà cứ tỏ vẻ bình thường không có gì xảy ra để tránh mấy bạn trong lớp hỏi rồi coi thái độ của anh chàng thế nào rồi tính (Phương Linh) - Ừh, phải làm như thế vậy. Chúc pà ngủ ngon (Lưu Nguyệt)
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương