Tại Sao Tra Công Còn Chưa Ngược Tôi?

Chương 41



Đến cùng Ân Lâm Sơ cũng không thể nghĩ ra rốt cuộc vì sao cậu bị trừ điểm, cơm tối ăn hai miếng liền lấy lý do không ngon miệng mà rời khỏi phòng ăn.

Sau khi trở lại phòng, cậu im lặng ngồi ngơ ngẩn bên cửa sổ, Hoắc Kiệu nói chuyện với cậu, cậu cũng chỉ ậm ừ vài tiếng thể hiện mình đang nghe.

Buổi tối nằm lên giường, cậu vẫn còn nghĩ về tất cả mọi chuyện xảy ra ban sáng.

Khi đó, cậu theo Triển Bồng Kiệt lên một chiếc taxi, một đường đuổi đằng sau Ân Thần Hiên và Hướng Trường Ca.

Sợ sẽ làm đối phương cảnh giác, Triển Bồng Kiệt chỉ đành chịu đựng hai tên không biết từ đâu chui ra này —- bọn họ như thể đang rảnh rỗi không có việc gì làm nên đến xem náo nhiệt.

Ở một mức độ nào đó, gã nghĩ đúng.

Bộ trưởng Hướng dẫn Ân Thần Hiên vào một cửa hàng quần áo nổi tiếng, trong tiệm đèn đuốc sáng trưng, người vào mấy cửa hàng kiểu này không giàu thì sang, vậy nên bên trong không có nhiều khách hàng lắm.

Năm sáu nhân viên đi theo sau khách hàng, tận tâm phục vụ, bất kể ai xuất hiện trong tiệm đều sẽ bị bọn họ vây quanh, bọn họ cùng Triển Bồng Kiệt căn bản không cách nào vào cửa hàng mà không làm cho đối phương chú ý, chỉ có thể dừng ở bên đường quan sát qua cửa kính taxi.

Trong cửa hàng, một người đàn ông ăn mặc hơi khác so với những người còn lại đang giới thiệu các mẫu đồ mới ra với bộ trưởng Hướng.

Nhưng bộ trưởng Hướng xua tay với anh ta, chỉ vào Ân Thần Hiên bên cạnh, Ân Thần Hiên có chút kinh ngạc, giơ tay chỉ vào mình, bộ trưởng Hướng cười gật gật đầu xác nhận cậu ta không nghe nhầm.

Mặc dù không nghe thấy bọn họ nói gì cũng có thể từ biểu cảm động tác mà suy đoán, Hướng bộ trưởng đang muốn mua quần áo cho Ân Thần Hiên.

Ân Lâm Sơ nhìn Triển Bồng Kiệt bên cạnh đầy thương cảm, cha gã dù có là quan chức ngoại giao, nhưng bản thân gã không có thành tựu gì, làm sao có thể so sánh cùng lão bộ trưởng Hướng đã tận tụy nhiều năm?

Tuy bộ trưởng Hướng có hơi lớn tuổi, ở độ bốn mươi thậm chí có thể làm cha của Ân Thần Hiên, nhưng không thể phủ nhận rằng ông ta rất điển trai.

Thân hình cao lớn cường tráng, những nếp nhăn trên mặt không chỉ là dấu vết của thời gian mà còn là biểu tượng của trí tuệ, vẻ quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành được ông ta thể hiện một cách vô cùng nhuần nhuyễn.

Chỉ dựa vào hai lần gặp này Ân Lâm Sơ cũng có thể cảm nhận được, bộ trưởng Hướng là người rất biết chăm sóc người khác, những người thân cận với ông nhất định có thể được dịu dàng cưng chiều.

Trái lại Triển Bồng Kiệt, chưa làm nên sự nghiệp, không hề giàu có, đến tính cách cũng là một tên tiểu tử non nớt vắt mũi chưa sạch.

Đến cả vóc dáng Ân Lâm Sơ cũng cảm thấy gã không thể so được với bộ trưởng Hướng.

Trong cửa hàng quần áo nam, Ân Thần Hiên thay một bộ quần áo, nhân viên cửa hàng bên cạnh vừa định mở miệng giới thiệu lại bị bộ trưởng Hướng giơ tay ngăn lại, chỉ gật gật đầu, Ân Thần Hiên lại cầm bộ tiếp theo đi vào phòng thay đồ.

Lặp lại như vừa rồi, thay năm bộ, cuối cùng Ân Thần Hiên không nhịn được nữa nói gì đó, bộ trưởng Hướng lại nói một câu với người bên cạnh, ba nhân viên cửa hàng mừng rỡ hớt hải đi ra.

Khi bộ trưởng Hướng và Ân Thần Hiên rời khỏi cửa hàng, nhân viên đưa mấy chiếc túi được đóng gói trang trọng cho tài xế, khom lưng cung tiễn quý khách.

"Mua hết các bộ đã thử"

Ân Lâm Sơ cảm khái nói.

"Vâng, ước chừng khoảng 15 vạn tệ."

Đổng Nhuận Ngôn lập tức đưa ra giá ước tính.

Ân Lâm Sơ lại cảm khái: "Chậc chậc."

"Ngậm miệng đi!"

Triển Bồng Kiệt giận dữ khẽ gầm, nhưng rất nhanh đã bị Ân Lâm Sơ cười híp mắt giữ lại: "Suỵt, bọn họ đến."

Kìm nén lửa giận, Triển Bồng Kiệt bảo tài xế tiếp tục đuổi theo, trong lòng nổi sóng gió, nhìn thẳng về phía trước không nói một lời.

Thật thú vị.

Ân Lâm Sơ tựa lưng vào ghế, nếu bây giờ người ở bên cạnh cậu là Hoắc Kiệu thì tốt rồi.

Chỉ bằng mấy câu quát lúc nãy, cậu chắc chắn có thể được cộng không ít điểm.

Rất nhanh chiếc xe chuyên dụng của bộ trưởng Hướng dừng lại, xung quanh không có nhiều xe lắm, Triển Bồng Kiệt vội vàng bảo tài xế đỗ ở đằng xa, trơ mắt nhìn bọn họ đi vào một trung tâm mua sắm.

Ân Lâm Sơ vui vẻ thúc giục Đổng Nhuận Ngôn xuống xe, quay đầu liếc Triển Bồng Kiệt một cái: "Còn không nhanh lên, mất dấu bây giờ."

Triển Bồng Kiệt thấp giọng mắng từ trên xe: "Tôi đang không biết anh có phận sự gì ở đây đấy!"

"Đó là em trai yêu quý của tôi, một trong hai thành viên gia đình duy nhất của tôi, tất nhiên tôi phải quan tâm đến em ấy."

Nụ cười của Ân Lâm Sơ không đổi, "Nếu Thần Hiên có thể cùng Hướng bộ trưởng trở thành người một nhà, đương nhiên sẽ càng liên quan đến tôi."

Triển Bồng Kiệt nhìn cậu với như thể muốn ăn thịt người, Ân Lâm Sơ không đau không ngứa gọi Đổng Nhuận Ngôn một tiếng rồi vào trong.

Tiến vào trung tâm mua sắm, không thấy bóng dáng bộ trưởng Hướng đâu, Ân Lâm Sơ ngẩng đầu nhìn về phía tầng hai ngay lập tức nhìn thấy mục tiêu.

Triển Bồng Kiệt vừa đuổi kịp, cậu lại xông lên tầng hai.

Hoá ra bộ trưởng Hướng lại đi dạo trung tâm mua sắm? Ông ta không phải vừa mua quần áo cho Ân Thần Hiên sao, vẫn còn mua gì khác nữa à?

Nhìn thấy cả hai bước vào một cửa hàng, Ân Lâm Sơ dừng lại, ánh mắt hoài nghi nhìn Đổng Nhuận Ngôn.

Đổng Nhuận Ngôn hơi thở dốc, bình tĩnh nói: "Đúng vậy, đại thiếu gia ngài không có nhìn nhầm, bộ trưởng Hướng đưa Nhị thiếu gia vào cửa hàng quần áo nữ."

Không nghĩ đến bộ trưởng Hướng thoạt nhìn ôn hoà như vậy, thế mà lại có loại đam mê này... Quả nhiên là không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Xem ra việc Ân Vinh qua đời đã thực sự ảnh hưởng rất nhiều đến mẹ kế và em kế của cậu, thế mà lại khiến họ phải chịu thiệt thòi đến mức này.

Ân Lâm Sơ cảm thấy cậu lúc nãy cảm thán có hơi sớm.

Tầm mắt cậu chuyển sang Triển Bồng Kiệt vừa chạy đến, sắc mặt gã âm trầm nhìn chăm chú vào cửa hàng đồ nữ kia, đến tâm trạng mắng Ân Lâm Sơ cũng không còn.

Hồi ức đột ngột kết thúc, bởi vì sau đó Ân Lâm Sơ nhìn thấy thông báo trừ điểm, vẻ mặt vỡ mộng chạy như bay trở về gặp Hoắc Kiệu.

Đó là người duy nhất cậu có thể tìm, không ai có thể khiến cậu nghĩ đến đầu tiên ngoại trừ Hoắc Kiệu.

Rốt cuộc là sao lại bị trừ điểm!!

"Lâm Sơ."

Giọng nói của Hoắc Kiệu nhẹ nhàng vang lên từ phía sau, lòng bàn tay ấm áp đặt lên vai câu, nhiệt độ của hắn cũng dần dần áp sát lại gần.

Ân Lâm Sơ giật giật khóe miệng: "Anh và Tiêu Ức Cẩm gặp mặt thế nào?"

"Tôi đã nói rõ ràng với cậu ta, tôi sẽ không gặp lại cậu ta, cũng sẽ không có bất kì liên hệ gì khác nữa."

Chuyện lúc trước thế mà lại không có kết quả, Hoắc Kiệu cũng coi như chưa có chuyện gì xảy ra, hắn có thể đoạn tuyệt quan hệ không chút lưu tình.

Lại mất thêm một cái máy kiểm điểm.

Ân Lâm Sơ nhẹ nhàng thở dài một hơi, nhìn trần nhà.

Nhà dột còn gặp mưa, đến muộn còn tắc đường.

Dù thế nào, đó cũng là lựa chọn của Hoắc Kiệu, Ân Lâm Sơ không thích nhiều lời với người khác, nếu hắn đã muốn như vậy, có nói gì nữa cũng vô nghĩa.

"Ngủ đi."

** w@ttp@d AnhLam267

Theo thường lệ, ăn sáng xong Hoắc Kiệu trở lại làm việc, Ân Lâm Sơ rầu rĩ không vui mà ngồi xổm bên cạnh bồn hoa, cây hoa nhỏ trồng trước đó giờ đã lớn đến bắp chân.

Câu được câu không nhổ cỏ, bắt sâu bón phân, cứ như vậy mà quanh quẩn bên luống hoa suốt một ngày.

Cũng không phải là không thể chấp nhận thất bại, mà là không thể chấp nhận thất bại mà không biết lý do.

Điều này làm cho Ân Lâm Sơ hoài nghi về quy tắc, dưới tình huống không có bảo đảm gì, hoàn toàn bị quản chế bằng mấy quy tắc mông lung càng làm cậu tức giận.

Đổng Nhuận Ngôn chưa bao giờ thấy cậu sa sút tinh thần như vậy, tất cả những gì anh có thể làm là âm thầm làm bạn bên cạnh cậu.

Chủ yếu là hỗ trợ chuẩn bị phân bón.

Hoắc Kiệu có việc tạm thời không về được, Ân Lâm Sơ ăn tối với ông bà Hoắc sau đó trở về phòng.

Đứng trước cửa sổ nhìn sắc trời dần tối, Ân Lâm Sơ cảm thấy nội tâm cậu cũng tối tăm hệt như bầu trời lúc này.

[Bạch nguyệt quang sắp rời đi! Cảnh báo, bạch nguyệt quang sắp rời đi! Nếu không thể ngăn cản bạch nguyệt quang rời đi sẽ bị trừ năm điểm, hãy nhanh chóng hành động. Đếm ngược, 59 phút 59 giây.]

Ân Lâm Sơ bật dậy khỏi ghế, vô cùng lo lắng chạy ra khỏi cửa.

Bảng nhắc nhở lại bắt đầu đếm ngược! Cảm giác áp bách này giống như ngày đầu tiên cậu đến thế giới này, đối mặt với một con tàu vũ trụ sắp rơi.

Kinh hoàng hơn một con tàu vũ trụ sắp rơi, chính là bạn đang ở trên con tàu đó.

Ân Lâm Sơ đột nhiên nảy ra một phỏng đoán vô căn cứ nhưng vô cùng có khả năng—- chẳng lẽ vì Hoắc Kiệu và Tiêu Ức Cẩm hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ nên cậu mới bị trừ điểm!

Vội vàng chạy xuống lầu, Ân Lâm Sơ lướt qua người Đổng Nhuận Ngôn: "Nhanh! Lái xe đi, chúng ta đến bến cảng, ngay bây giờ!"

Đổng Nhuận Ngôn phản xạ có điều kiện ném đồ vật trong tay xuống, chạy ra ngoài.

Lên xe, tăng tốc độ lên mức tối đa, Đổng Nhuận Ngôn ngồi trên ghế lái nhìn vẻ mặt lo lắng của Ân Lâm Sơ qua kính chiếu hậu.

Trong lòng thầm nghĩ không xong, nhất định đã xảy ra chuyện gì vô cùng khẩn cấp, nếu không đại thiếu gia sẽ không thất thố như thế.

Xe chạy không ngừng đến bến cảng, thời gian đếm ngược chỉ còn hai mươi phút, nhưng tốc độ xe lại dần chậm lại.

"Làm sao thế?"

"Phía trước đã tới gần cảng, phải giảm tốc độ. Vả lại cũng không đi thêm được bao nhiêu nữa"

Đổng Nhuận Ngôn áy náy nói.

Ân Lâm Sơ không nói nhiều lời, bảo anh dừng xe, trực tiếp xuống xe đi bộ

Thời gian đếm ngược không ngừng, Ân Lâm Sơ không ngừng tìm kiếm bóng dáng Tiêu Ức Cẩm, đến khi còn 10 phút đếm ngược mới tìm thấy Tiêu Ức Cẩm ẩn trong đám người.

Y mang khẩu trang đeo kính râm, bọc mình kín mít, nhưng Ân Lâm Sơ vẫn tìm được y –-- phần lớn là nhờ con gà gào rú màu hồng bên cạnh.

"Tiêu Ức Cẩm."

Tiêu Ức Cẩm đang lâm vào trầm tư sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Ân Lâm Sơ không biết tới từ khi nào, trầm mặc một lát liền thu hồi ánh mắt.

Mạc Kỳ lườm một cái, không thèm để ý.

"Anh định cứ thế rời đi sao? Bỏ chạy như một kẻ thất bại?"

Ân Lâm Sơ dùng phép khích tướng, Tiêu Ức Cẩm quả nhiên quay đầu, chỉ là ánh mắt vẫn bình tĩnh.

"Tôi đúng là đã thua. Nhưng tôi không thua cậu, mà là thua Hoắc Kiệu. "

Trong mắt y hiện lên một tia cô đơn trong chớp mắt, lại ngay lập tức bị giấu đi, "Tôi đã tin lời nói dối của anh ấy, cho rằng anh ấy sẽ thực sự chờ tôi."

Ân Lâm Sơ quả thực không hiểu nổi suy nghĩ trong đầu y: "Thích một người sao lại để hắn phải đợi chờ? Nếu anh cũng thích Hoắc Kiệu, lúc trước vì sao lại rời đi?"

"Bởi vì tôi vẫn còn một chặng đường dài phía trước, cơ hội của tôi đến, vì sao tôi phải buông tay? Chính miệng Hoắc Kiệu nói rằng anh ấy sẽ luôn chờ tôi."

Y cười giễu cợt, "Rồi lại kết hôn với cậu."

Ân Lâm Sơ nhíu mày: "Trong mắt anh những thứ đó quan trọng hơn Hoắc Kiệu?"

Tiêu Ức Cẩm im lặng ngầm thừa nhận, Ân Lâm Sơ vuốt mặt, có hơi tức giận: "Anh lại lần nữa bỏ rơi hắn, thật ra anh căn bản không yêu Hoắc Kiều chút nào, đúng không?"

Tiêu Ức Cẩm im lặng một lúc, sau đó đột nhiên bật cười: "Đúng vậy. Cậu nói xem, một người vẫn luôn vây quanh tôi bỗng nhiên kết hôn với người khác, có phải cậu cảm thấy rất vô lý đúng không? Tình yêu của anh ấy dành cho tôi biến mất dễ dàng như vậy sao? Lúc tôi trở về còn có một chút hứng thú, nhưng bây giờ thì hết rồi. Lúc trước tôi có thể buông bỏ anh ấy, hiện tại đương nhiên vẫn có thể, coi như tặng cho cậu."

"Được, chúc anh thuận buồm xuôi gió, tốt nhất là đừng trở lại nữa."

Ân Lâm Sơ bình tĩnh nói, xoay người rời đi.

Người căn bản không yêu Hoắc Kiệu, không cần giữ lại.

Đồng hồ đếm ngược còn chưa kết thúc đã biến mất, bảng nhắc nhở thông báo trừ điểm chuyển thành màu đỏ, không ngừng nhấp nháy.

"Ồn muốn chết, muốn trừ điểm thì trừ cmn đi!"

Tuy rằng Ân Lâm Sơ nói câu trên vô cùng dứt khoát, nhưng ngay khoảnh khắc quay đầu lại, cậu đã bắt đầu hối hận.

Quay lại chỗ Đổng Nhuận Ngôn dừng xe, Đổng Nhuận Ngôn đang đứng ngoài xe đợi cậu.

Ân Lâm Sơ ảm đạm cười: "Đổng Nhuận Ngôn, bạch nguyệt quang của Hoắc Kiệu chạy mất rồi."

"Lên phi thuyền chạy suốt đêm."

Đổng Nhuận Ngôn không biết nên nói gì an ủi cậu, suy nghĩ hồi lâu mới trầm giọng nói: "Đại thiếu gia, ngài không cần khổ sở như vậy....Cái cũ không đi, cái mới làm sao tới được?"

Vậy cái mới rốt cuộc bao giờ mới tới? Ân Lâm Sơ nhìn điểm của cậu, lòng đau như cắt.
Chương trước Chương tiếp
Loading...