Tái Sinh Chi Từ

Chương 26



Lôi lão cũng không có thời gian dò tìm suy nghĩ của cậu, lão nhất thời nóng nảy: “Sao lại nhìn không được chứ, vật này ở trong nhà tôi đã mấy thập niên qua, tuyệt đối là đồ cổ a!”

Tương Hãn mỉm cười nói rằng: “Ông đừng có gấp, ông còn vật khác không, chỉ cần vật đó là đồ cổ thật thì vật gì cũng được.”

Lôi lão kinh nghi bất định nhìn hắn, mắt thấy sinh ý này thực sự không được, lúc này mới vội vội vàng vàng đi tìm trong phòng.

Từ Cửu Chiếu nhìn tới nhìn lui, cũng không biết có cái gì không đúng, trong lòng cậu nghi hoặc không thôi, ánh mắt không tự chủ hướng đến trên mặt của Tương Hãn.

Tương Hãn thấy cậu đang tròn mắt hoang mang nhìn mình, trong lòng không khỏi vui vẻ, tiến tới thấp giọng nói rằng: “Lát nữa đi ra ngoài sẽ nói cho cậu biết.”

Hắn chợt lại gần, cơ thể mang theo khí tức ấm áp phả vào mặt, trên mặt Từ Cửu Chiếu liền nóng lên, không được tự nhiên lui về phía sau một bước nhỏ: “Ừm.”

Động tác Lôi lão có phần cấp bách, lúc tìm kiếm chạm ngã một hộp kẹo, năm mới chưa qua được mấy tháng, bên trong đại khái là đồ ăn còn dư lại, rơi đầy trên đất.

Tương Hãn lông mày cau lại, nói rằng: “Không cần nóng nảy đâu, ông cứ từ từ tìm. Để tôi giúp ông thu dọn, ông trước cứ đi tìm đồ đi.”

Lôi lão quay đầu lại nhìn hắn một cái, gật đầu nói: “Vậy cũng được, tôi đi tới nhà lớn tìm một chút, tôi nhớ vẫn còn một cái dọc tẩu [1] cổ.”

“Cứ thong thả.” Từ Cửu Chiếu ngồi xổm xuống, nhặt từng món trên mặt đất. Tương Hãn cũng ngồi xuống, Từ Cửu Chiếu nghiêng đầu nhìn Lôi lão đã đi ra ngoài, thấp giọng nói rằng: “Bây giờ anh có thể nói cho tôi biết được rồi, vật kia không đúng chỗ nào sao?”

Tương Hãn nâng mắt lên nhìn cậu một cái, vừa cười vừa nói: “Cậu nói cho tôi nghe cậu thấy thế nào trước đi.”

Từ Cửu Chiếu suy tư một chút nói rằng: “Tôn tượng đúng là bằng đồng mạ vàng, kiểu dáng đúng là kiểu dáng phổ biến đời Minh, tỉ lệ cũng không có cái gì không đúng.”

Tương Hãn ừ một tiếng, nói rằng: “Cậu đây là nhìn ở góc độ bên ngoài, quan trọng nhất là cậu bỏ quên một điểm. Vật này mới được làm giả gần đây, nên bên trên có một lớp sáng bóng, nếu là đồ Minh triều lưu truyền, bên ngoài cũng phải có một lớp oxy hóa chứ? Cậu nói thử xem.” Tương Hãn đem vốc hạt dưa cuối cùng bỏ vào, đậy nắp lại, hai cái tay xem xét hình dáng của hộp kẹo này.

Từ Cửu Chiếu lúc này mới chợt hiểu, thì ra cậu bỏ quên điều này.

Lúc ở Minh triều, cậu luôn là theo bản năng dùng ánh mắt phán đoán, trái lại bỏ quên chuyện nếu một vật lưu truyền đã mấy trăm năm, làm sao có một tầng huỳnh quang như vậy, đáng lẽ nên có phản ứng ô-xy hoá chứ.

Từ Cửu Chiếu ảo não cắn môi, thấp giọng nói: “Tại tôi không nhìn kỹ vật cổ đó, chỉ là… “

Tương Hãn khóe miệng kéo lên nói rằng: “Biết cậu là nghệ thuật gia, nhìn sự vật tự nhiên là nhìn theo quan điểm mỹ thuật rồi.”

Đây là châm chọc cậu sao? Từ Cửu Chiếu bất mãn trừng mắt nhìn hắn.

Tương Hãn cười ha ha nói: “Không đùa cậu nữa, do cậu ít thấy qua thôi, nếu thấy nhiều dĩ nhiên là sẽ có kinh nghiệm hơn. Hơn nữa, nếu pho tượng đồng mạ vàng này quả thật là đồ cổ, ông ta làm sao có thể thoải mái yên tâm đi ra ngoài như vậy chứ?” Hắn đem hộp kẹo để ở một bên trên bàn, mà pho tượng bảo bối của Lôi lão cứ như vậy bị đặt ở đây, cất cũng không cất, thu cũng không thu.

Từ Cửu Chiếu rũ mắt, rốt cuộc là vẫn cần có tay nghề giám định a, trước đây cậu cũng nhìn qua không ít đồ cổ, sao bây giờ lại không phân biệt được chứ. Mà lúc này cậu đã quên một chuyện là từ hồi trước tới giờ cậu chỉ toàn xem qua đồ gốm sứ mà thôi.

“Cậu xem, cái này được không?” Lôi lão mang theo gió lạnh cất bước đi vào.

Tương Hãn để hộp kẹo cầm trong tay qua một bên, đeo bao tay tiếp nhận dọc tẩu cổ của Lôi lão.

Lôi lão nhìn Tương Hãn có vẻ kén chọn, ngượng ngùng nói: “Món đồ này thực sự là đồ cổ đó, tôi lúc nhỏ có thấy ông nội dùng qua.”

Tương Hãn cầm dọc tẩu nhìn qua ở mọi góc độ, dọc tẩu này bề ngoài hơi bẩn. Thế nhưng trừ cái đó ra, thật đúng là một vật cổ.

Cần hút thoạt nhìn là màu đen, nhưng thật ra là được làm bằng bạc nguyên chất, bên trên dùng kháp ti pháp lang [2] trang trí, phương pháp này sử dụng cách ẩn họa tiết dưới lớp men, sau đó đưa vào lò nung đốt nhiều lần mới ra được sản phẩm. Bên trên men trang trí còn có chữ viết “Ý túc nhưng sướng tự u tình”, phía dưới có hai chữ “Giáp Tuất”. Miệng tẩu được mài nhẵn, thoạt nhìn là được làm bằng ngọc bích, nhưng do không biết cách bảo dưỡng, một bên thì sáng loáng, một bên thì bám đầy bụi khói.

Theo nhận định ban đầu của Tương Hãn, đây là một dọc tẩu được chế tạo vào thời Gia Khánh năm thứ mười chín (niên hiệu của vua Nhân Tông thời nhà Thanh, Trung Quốc, 1796-1820) .

Trên mặt của Tương Hãn thực sự không nhìn ra nửa điểm thần sắc vừa lòng, điều này làm cho Lôi lão cũng cảm thấy ngượng ngùng. Lão cũng biết gia vật này không tốt, tuy rằng là vật cổ không giả, thế nhưng cũng phải nhìn có tốt hay không, giữ gìn như thế nào.

Tương Hãn miễn cưỡng nói rằng: “Vật này đúng là vật cổ, thế nhưng nó cũng quá bẩn thỉu rồi, không chỉnh lý lại là không có biện pháp bán cho người khác đâu.”

Lôi lão trong lòng vui vẻ, vội vàng nói: “Các người đều là người làm ăn lớn, đến lúc đó tu bổ lại một tí, mua đi bán lại thế nào cũng có lãi mà.”

Tương Hãn từ chối cho ý kiến, giương mắt nói rằng: “Muỗi nhỏ cũng là thịt, ông cho một cái giá đi.”

Đây là ý tứ muốn giao dịch đây mà. Lôi lão cao hứng nở nụ cười, sau đó suy nghĩ phải ra giá bao nhiêu thì cảm thấy khó khăn.

Nhiều hơn, không dám nói; ít đi, lại sợ thua thiệt.

Do dự mãi, Lôi lão vươn tay: “5000.”

Tương Hãn không vội vàng cũng không hoảng hốt nói: “2000. Khi về còn phải chỉnh sửa lại, tôi còn chưa bán ra được với giá 5000 đâu.”

Cái trán Lôi lão bắt đầu đổ mồ hôi, lý sự cố gắng nói: “Thứ này như thế nào đi nữa thì chế tác thoạt nhìn cũng không tệ lắm. Hàng thủ công sẽ không chỉ có giá 2000 đâu.”

Tương Hãn đung đưa dọc tẩu trong tay nói rằng: “Chế tác tuy không kém, nhưng cũng phải nhìn phẩm cấp chứ. Vật này cũng không phải là tác phẩm sưu tầm lưu truyền xuống, mà là làm vật dụng sử dụng hàng ngày sau đó mới lưu lại. Hư hại rất nhiều, giá trị đương nhiên là phải giảm xuống rồi.”

Lôi lão biết Tương Hãn nói có lý, thế nhưng trong bụng không cam lòng nhả ra như vậy, cắn răng nói rằng: “Như vậy đi, tôi nhường một bước, 4000.”

Lông mày Tương Hãn nhướng lên, bình tĩnh nhìn Lôi lão.

Lôi lão nhất thời áp lực tăng lên, Tương Hãn chậm rãi hít thở, ở trong gian phòng an tĩnh này, tiếng hít thở kia cũng đủ khiến cho thần kinh người khác căng thẳng.

Ánh mắt Tương Hãn quét một vòng trong phòng nói rằng: “3500, ngoài ra tôi còn muốn 2 thứ khác trong căn phòng này.”

Lôi lão ngoài ý muốn, mắt dạo qua một vòng trong phòng, còn có cái gì có thể vào mắt vị lão bản này a?

Tương Hãn giơ tay lên, chỉ về phía cái bàn đặt tôn tượng: “Tôi muốn cái bàn đó, nó cũng là đồ cổ từ thời dân quốc. Mặc dù có hư hại, thế nhưng vật liệu làm ra không tồi, mang về tu bổ một chút là có thể bán được.”

Đây chính là vui mừng ngoài ý muốn, Lôi lão nhìn thoáng qua cái bàn sơn màu đen, thật không nghĩ tới một vật sắp bị chẻ ra làm củi đốt lại có giá trị như vậy.

“Vậy được, bán cho cậu… ” Lôi lão suy nghĩ một lát rồi nói rằng: “Bán cho cậu 800 đó.”

Tương Hãn thờ ơ gật gật đầu nói: “Hai năm qua thị trường đồ cổ cũng tương đối nóng, cái giá tiền này chí ít còn kiếm được nhiều hơn so với dọc tẩu.”

Lôi lão toét miệng cười, sau đó nhìn Tương Hãn nói rằng: “Cậu nói còn có một vật nữa, là vật nào thế?”

Tương Hãn tựa hồ rất do dự, thần sắc ghét bỏ, sau đó nói: “Hộp kẹo kia cũng là vật cổ, chỉ có điều cái đó bán ra kém hơn, tôi mua giá 200, ông cũng không nên cảm thấy ít a.” Bạn đang

Lôi lão nhìn cái hộp kẹo được sơn màu đen càng lộ ra vẻ bẩn thỉu, nhìn không ra hình dạng gì, vật này đúng là đồ cổ, lão đã dùng từ lúc nhỏ cho đến bây giờ.

“Được rồi, 200+800+3500… ” Lôi lão ở bên kia tính toán, bên này Tương Hãn đã trực tiếp đưa ra con số: “Tổng cộng là 4500. Trên người tôi cũng không có mang nhiều tiền mặt như vậy, ông có tài khoản ngân hàng không?”

Lôi lão gật đầu như băm tỏi, nói rằng: “Có có.” Sau đó lão vô cùng lưu loát nói ra một chuỗi chữ số.

Tương Hãn gật đầu, sau đó gọi điện thoại, chẳng bao lâu sau, trên người Lôi lão vang lên một hồi tin nhắn.

Từ Cửu Chiếu kinh ngạc nhìn Lôi lão từ trong túi áo lấy ra một cái điện thoại di động, mở tin nhắn nhìn một chút, vui vẻ ra mặt nói: “Nhận được rồi.”

Tương Hãn nói rằng: “Vậy được rồi, cái bàn này ngày hôm nay chúng tôi không mang đi được nên sẽ để nó ở đây một đêm, sáng mai tôi sẽ kêu xe sang đây chở về.”

Lôi lão gật đầu, sau khi Tương Hãn giao dịch hoàn thành, cũng không đợi thêm nữa. Lôi lão lấy một túi ny lon màu đen cỡ lớn, đem dọc tẩu và hộp kẹo bỏ vào đưa cho Tương Hãn, Tương Hãn cầm lấy rồi cùng Từ Cửu Chiếu ly khai Lôi gia.

Sau khi đi ra, thấy khuôn mặt Từ Cửu Chiếu phức tạp, Tương Hãn kỳ quái hỏi cậu: “Cậu làm sao vậy?”

Từ Cửu Chiếu từ từ nói rằng: “Tôi không nghĩ tới ông lão kia lại có thể nhớ được số tài khoản.”

Đến bây giờ cậu cũng không thể nhớ được số tài khoản ngân hàng của mình, Từ Cửu Chiếu đối với chữ số không quá nhạy cảm, cậu cũng chỉ nhớ được số chứng minh thư và số điện thoại di động của cậu mà thôi.

Tương Hãn cười ha ha nói rằng: “Không chừng trong đầu lão ta còn thuộc rất nhiều số tài khoản ấy chứ, chưa tới thời điểm mấu chốt sẽ không để lộ ra ngoài đâu.”

Từ Cửu Chiếu kỳ quái nhìn hắn, Tương Hãn thần bí cười cười, đợi đến khi hai người đi cũng đủ xa rồi, hắn mới thấp giọng nói rằng: “Không lẽ cậu cho rằng lời nói của ông ta là thật sao? Lão nhân gia này, kỹ xảo biểu diễn có thể so với cấp bậc ảnh đế luôn rồi!”

Từ Cửu Chiếu ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn, lời này là có ý gì?
Chương trước Chương tiếp
Loading...