Tam Cô Nương Nhà Nông

Chương 53: Xem trò vui



Diêu Tam Tam thuê một hơi sáu ao cá. Tiết lập xuân, cô vừa lúc khử trùng cho ao, diệt hết cá tạp. Cá cô nuôi là cá trê, cá trê con rất dễ bị các loại cá ăn thịt như cá nheo, cá lóc ăn mất. Xuân về hoa nở, cá trê cũng phải sinh sôi nẩy nở, cá trê mới nở lại càng thêm yếu ớt không chịu nổi một kích, càng dễ trở thành thức ăn cho các loài cá khác.

Cho nên, phải diệt hết cá tạp đi mới được.

Nhưng Diêu Tam Tam chỉ biết là cần khử trùng ao cá, cần diệt sạch cá tạp thôi, còn rốt cuộc phải làm như thế nào, thì cô lại không rõ. Nhìn mặt ngoài, là tháo sạch nước, bắt hết cá tạp đi là được, nhưng còn một số trứng cá trứng trùng thì đã sớm lẫn vào trong nước bùn dưới đáy, thời tiết ấm áp, đã muốn nở rồi.

Hôm nay Diêu Tam Tam tan học, chạy đến đập nước xem người ta nuôi cá. Cô học hỏi một số kĩ năng nuôi cá, cũng học được rất nhiều phương pháp khử trùng ao, sau khi so sánh, quyết định dùng vôi sống để trừ độc. Cái ao trước kia thuê thì bây giờ tạm giữ nguyên thế đã, con năm ao mới thuê, đều phải khử trùng cẩn thận.

Dùng vôi sống khử trùng, trước hết là phải tháo sạch nước trong ao, cứ cách một đoạn lại đào một hố nhỏ dưới đáy ao, bỏ vôi sống vào, thừa dịp vôi sống nóng lên mà tát vào hồ. còn phải cào xới đáy ao, để diệt hết bệnh khuẩn và trứng trùng trứng cá tạp, để đảm bảo khử trùng hoàn toàn.

Đây chính là một công việc dùng lực nặng. Bây giờ Bào Kim Đông có thể làm việc nặng là không có ở nhà, người đầu tiên Diêu Tam Tam nghĩ đến chính là anh rể của cô Dương Bắc Kinh. Dương Bắc Kinh hiển nhiên sẽ không từ chối, mang ủng cao su, mang tạp dề lớn, cầm gáo nước lớn lội xuống ao, vùi đầu làm.

Tất nhiên là Diêu Tiểu Đông không đành lòng để Dương Bắc Kinh làm một mình, cũng mang ủng, lội xuống ao làm chung. Diêu Tam Tam lại ngồi trên bờ, nhìn ao cá mà mất hồn.

“Cái đồ lười, ao cá em thuê, sao em không làm việc?”.

Diêu Tam Tam vừa quay đầu lại, chị ba đã cầm cây cào bước tới. Cô cười nói: “Chị ba, em đang nghĩ. Nếu cá trê trốn mất thì sao? Chị cũng biết, cá trê thích nhất là đào hang, dễ trốn mất lắm”.

“Ừ, tháo nước ra bơm nước vào đều phải bọc lưới sắt”. Diêu Tiểu Cải thả cây cào xuống ao, dùng cào cào bùn, mới một chút đã mệt đến mồ hôi đầm đìa. Diêu Tam Tam cầm một cây xẻng, nhảy xuống ao đi đào hố nhỏ.

Đợi các cô làm xong ao này, sẽ để cho Dương Bắc Kinh và Diêu Tiểu Đông qua tát vôi sống. Diêu Tiểu Đông với Dương Bắc Kinh giờ đã quang minh chính đại tới lui, Dương Bắc Kinh sớm tối không có việc gì là lại chạy đến nhà họ Diêu, hai người cũng càng lúc càng ngọt ngào.

Còn không à, vừa làm việc ăn ý, vừa nhỏ giọng nói chuyện, thì thầm thì thầm, cứ như là có chuyện nói mãi không hết. Cả đôi, đều không phải tuýp người nói nhiều, vậy mà ở chung một chỗ lại cứ thường xuyên nhỏ giọng trò chuyện, có lúc lại anh nhìn em, em nhìn anh, cười tủm tỉm.

Thật ra thì, Dương Bắc Kinh và Diêu Tiểu Đông đang lặng lẽ bàn bạc! Diêu Tiểu Đông vừa bước qua mười chín, nhà họ Dương đã tính toán thời điểm kết hôn rồi, anh hai Dương thậm chí còn muốn cho họ kết hôn trước. Ở nông thôn thì làm như thế cũng không có gì là lạ, chưa đến tuổi kết hôn, cứ cử hành hôn lễ trước, dân quê tán thành hôn lễ, về phần giấy kết hôn, đợi đến khi đủ tuổi bổ sung sau là được.

Thế nhưng, Diêu Tiểu Đông không nghĩ đến việc ấy. Hiện giờ tình trạng trong nhà như vậy, cô rút ra lo cuộc sống gia đình yên ổn của mình, luôn cảm thấy hơi ích kỉ.

“Anh cả là nghĩ như vầy. Cha mẹ anh mất sớm, tụi mình sớm ngày lập thành gia thất, thì anh cả cũng sớm ngày an tâm. Ý của em thế nào?”.

“Hai chúng ta… chờ thêm ít lâu đi? Em vừa đi, thì nhất định cha mẹ sẽ càng thêm nhìn chăm chăm vào Tiểu Cải. Suốt ngày cha mẹ cứ suy nghĩ đến việc tìm đối tượng cho Tiểu Cải, lần trước lại giới thiệu cho nó một người ở vùng khác, Tiểu Cải không đồng ý”. Diêu Tiểu Đông cũng không phản đối việc kết hôn trước thời hạn, tình cảm của cô thì không thành vấn đề, nhưng việc hôn nhân của em gái lại khiến người ta phiền lòng.

“Tiếp tục như vậy, cũng không phải là biện pháp”. Dương Bắc Kinh trầm ngâm nói, “Tiểu Đông, em bàn bạc với cha em một chút, Tiểu Cải giờ này cũng mười tám rồi, cứ chậm trễ cũng không phải là cách hay, nếu không gặp được người thích hợp, thì hãy để cho nó tìm nhà chồng gả ra ngoài đi. Chờ chúng mình kết hôn, sẽ cho đứa con đầu lòng theo họ Diêu, trở thành đời sau của nhà họ Diêu, có được hay không?”.

Giờ cưới còn chưa có cưới, mà đã nói đến chuyện sanh con đẻ cái, Diêu Tiểu Đông đỏ bừng cả mặt, tức giận trừng mắt nhìn Dương Bắc Kinh, nhưng trong lòng cũng đang cân nhắc đề nghị này. Dương Bắc Kinh tình nguyện cho đứa con tương lai theo họ Diêu, coi như là một việc đáng quý ở nông thôn này, anh thật sự muốn giúp Tiểu Cải một phen, anh săn sóc mình và người nhà mình như vậy, Diêu Tiểu Đông không khỏi cảm thấy ấm áp. Thế nhưng đề nghị ấy, liệu Diêu Liên Phát có đồng ý không?

Diêu Tiểu Đông đỏ mặt, cúi đầu ừ một tiếng. Mà ở bên kia, Diêu Tiểu Cải hồn nhiên không biết chị hai và anh rể đang nói về chuyện của cô, cô cào bùn xong, trèo lên bờ, nhìn thấy hai người chị hai đang chụm vào một chỗ nói chuyện thì nghiêng đầu cười cười bước đi.

Diêu Tam Tam leo lên bờ, thở hổn hển nói: “Ui trời, đào bùn thật là mệt muốn chết. Thế mà anh rể làm việc nhanh nhẹn thật”.

“Ở nhà lười biếng, ở bên ngoài siêng năng, việc ở nhà mẹ vợ không khỏi khiến người ta phải phát rầu”. Diêu Tiểu Đông bĩu môi.

Diêu Tam Tam cười hì hì. Dương Bắc Kinh không lười, nhưng mà làm việc nhà họ Diêu, thật sự là đặc biệt ra sức.

Ao cá khử trùng xong, cũng không vội bơm nước, phơi dưới ánh mặt trời mấy ngày đã, ánh nắng mặt trời cũng có thể khử trùng rất tốt. Đợi đến khi thời tiết trở nên ấm áp, thả nước vào, thì mấy cái ao này đã có thể dùng để nuôi cá trê rồi.

--Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại diendanlequydon.com, những nơi khác đều chỉ là ăn cắp--

"Chị ba, chị tư”.

Có người gọi các cô, Tam Tam và Diêu Tiểu Cải đồng thời ngoảnh đầu lại, chỉ thấy Nhị Văn từ xa xa đang chạy về phía này. Qua mấy năm Nhị Văn đã cao lên, số tuổi tăng, nhưng nhìn qua vẫn là bộ dạng quỷ quyệt, lươn lẹo, hơn nữa càng ngày càng láu cá, tham ăn biếng làm. Phải nói Diêu lão nãi cũng thật thú vị, lại cho rằng tính tình láu lỉnh của Nhị Văn là biểu hiện của sự thông minh, ưa thích Nhị Văn nhất trong đám cháu trai, hễ có cơ hội là lại khen ngợi thằng cháu này với người khác.

Diêu Tam Tam cảm thấy, thằng nhóc Nhị Văn này lớn lên tính tình bất chính như vậy, công lao của Diêu lão nãi và thím hai phải hơn một nửa.

“Chị ba, chị tư”. Nhị Văn chạy đến trước mặt, mắt láo liên nhìn Dương Bắc Kinh đang tạt vôi trong ao cá, chào hỏi rất nhiệt tình. “anh, anh cũng tới rồi hả? Công việc này vừa bẩn vừa mệt, lên nghỉ chút đi! Chị hai, chị cũng lên nghỉ ngơi trước đã”. Nhị văn gọi Dương Bắc Kinh là anh, chưa cưới thì chưa gọi là anh rể.

“Vừa bẩn vừa mệt, thì cũng phải có người làm tiếp chứ?” Diêu Tam Tam cười cười nói, “Nhị Văn, nếu không em với chị làm tiếp một lát?”.

“Cái đó… em rất bận rộn”. Nhị Văn vội vàng từ chối, “Em tìm mấy chị là có công chuyện”.

"Chuyện gì?"

“Thì là, ngày mai anh hai em phải xem mắt, không phải ngày mai có phiên chợ sao, người ta giới thiệu cho ảnh một cô gái, nghe nói là rất xinh, ngày mai lên trấn gặp gỡ. D đ lq.đ. Nội mình nói, muốn kêu mấy chị theo xem mắt, tránh cho đi theo toàn là người lớn, bà già, con gái người ta ngượng ngùng. Mình đều là người nhà, mấy chị đi theo chung mới có vẻ thân thiết”.

Nhị Văn cố làm ra vẻ tự nhiên vén vén mấy sợi tóc dài trên trán, còn cười hì hì nhìn Diêu Tiểu Đông nói: “Chị hai, bà nội dặn, trong chúng ta chị là lớn nhất, chị nhất định phải đi theo”.

Đại Văn xem mắt mà bảo tụi cô đi theo? Làm chi chứ? Diêu Tiểu Cải nhướng mày với Diêu Tam Tam, Diêu Tam Tam vừa nghĩ thoáng qua, đã hiểu được. Cái gì mà sợ cô kia ngại ngùng, rõ ràng là sợ xem mắt thành công, không có chỗ ăn cơm ấy mà!

Tính đến quán Dương Bắc Kinh để chiêu đãi đàn gái miễn phí, vừa tiết kiệm tiền vừa có thể lấy thể diện, Diêu lão nãi đúng là tính toán thay Đại Văn rất tốt.

Nói ra thì ấn tượng của Diêu Tam Tam đối với chú hai cũng không tệ lắm, nhưng chuyện này sao lại có cảm giác kì cục như vậy! Dương Bắc Kinh với Diêu Tiểu Đông còn chưa có cưới nhau mà, đến nhà người ta ăn không trả tiền, cứ coi như Dương Bắc Kinh không có ý kiến, thì việc này cũng không thể làm, sẽ khiến người ta chê cười. Với lại, lợi dụng người khác, còn nói được lí do dễ nghe đến thế, lợi dụng người ta còn ra cái vẻ “mày là đồ ngu không biết tao lợi dụng mày”.

Diêu Tam Tam ngẫm nghĩ, rồi nói: “Anh Đại Văn muốn xem mắt hả? Việc tốt à nha! Em xem đó, chuyện ao cá của chị còn đang bề bội gấp gáp quá đi, mọi người ở đây cũng không thể nào đi hết, hù dọa con gái nhà người ta, chừa mấy người ở lại làm việc, em thấy được không?”.

“Cũng được”. Nhị Văn gật đầu, quay sang nói với Diêu Tiểu Đông, “Chị hai, chị thì nhất định phải đi đó, kêu anh đây theo luôn cho náo nhiệt”.

Chờ Nhị Văn đi rồi, Diêu Tam Tam liền cười hì hì nói: “Mấy anh chị, ngày mai ở nhà làm việc cho tốt đi, chuyện ngày mai, để em đi”.

“Em đi? Mai không phải thứ hai à? Em không phải đi học sao?”.

Diêu Tam Tam vỗ vỗ ót, nói: “Không có sao, em xin phép giáo viên là được”.

“Đừng có dính vào, em coi trọng việc học của em là tốt nhất”. Diêu Tiểu Cải nói, “Mắc gì tụi mình phải đi? Nội không kêu mẹ mình, lờ mẹ mình đi, còn không biết xấu hổ kêu chị em mình đi! Không ai đi hết, nói là bận làm việc, không có rảnh”.

Theo như lề lối nông thôn, thì xem mắt trừ người trong nhà, cho dù muốn đi, cũng phải là mấy người lớn như thím, bác đi theo”.

“Không đi thì nội mình lại đến gây chuyện, cha coi trọng cháu trai cỡ nào, em còn không biết hay sao?”. Diêu Tiểu Đông nói.

“Bây giờ cá này khử trùng sắp xong, ngày mai để đó phơi nắng, cũng không trễ nãi việc gì. Tiểu Cải không muốn đi, thì anh với chị hai em đi vậy, nếu xem mắt thành công, thì anh cũng có thể phụ chiêu đãi”.

Diêu Tam Tam thầm than thở trong lòng, Dương Bắc Kinh này là quá ngốc hay là lòng dạ quá tốt đây? Mọi việc đều là có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai, việc này nếu bắt đầu, thì sau này quán ăn nhà họ Dương, coi như sẽ trở thành quán ăn miễn phí dài hạn ngon lành cho mấy đứa cháu nhà họ Diêu.

“Anh, anh đừng có theo góp vui làm gì, hai người còn chưa có lấy nhau mà”. Diêu Tam Tam nói, “Để chị ba đi cũng được, anh với chị hai đừng có đi, anh lo trông nom quán của anh cho tốt đi, có rảnh thì tới làm ao cá tiếp em nè”.

*Mèo Mạnh Mẽ - diễn đàn Lê Quý Đôn*

Qua hôm sau, Diêu Tiểu Cải lên trên trấn trước, rồi mới tụ họp với mấy người Diêu lão nãi, mặt Diêu lão nãi liền sưng sỉa lên. Diêu lão nãi bây giờ không còn mắng Trương Hồng Cúc là người xui xẻo với cả thế giới nữa, trách đứa con trai nhà mình số mệnh không tốt, mạng tuổi già cô đơn. Vậy mà việc đó cũng không thể làm cho bà ưa mấy cô cháu gái hơn được, không thích là không thích. Không có nguyên nhân khác, ai biểu các cô là cháu gái chứ không phải cháu trai chớ?

“Tiểu Cải, chị hai mày đâu?”.

“Chị hai ạ, chị hai ở nhà làm việc rồi, việc nhà nhiều quá”.

“Tao biểu nó tới đây mà? Tại sao nó không tới? Nó có bận rộn đi nữa, thì em nó xem mắt nó cũng không thể chậm trễ chứ”.

“Bà nội, tại sao phải gọi chị hai con tới? Con tới cũng vậy thôi không phải sao? Chị hai tới thì có ảnh hưởng gì đến việc này ạ?”.

Diêu lão nãi bị Diêu Tiểu Cải chặn họng như vậy, hầm hừ xoay sang chỗ khác không để ý đến cô, bà lão lại tính toán trong bụng, coi như Diêu Tiểu Đông không đến đi, chờ xem mắt thành công, lại mang người đến quán ăn nhà họ Dương, bà cũng không tin, nhà họ Dương kia dám nói chữ “không”!

Diêu Đại Văn mười tám tuổi, mặt mũi cũng không tệ, chỉ là phong cách không ổn, nhìn thoáng qua, có vẻ ủy mị mềm yếu. Còn cô gái kia thì nhìn qua tính tình có vẻ mạnh mẽ, không cao không thấp, bộ dạng cũng dễ coi. Người hai bên vừa gặp nhau, rõ ràng Diêu Đại Văn đã coi trọng cô gái kia rồi, hai mắt cứ nhìn người ta chằm chằm, trông thím hai cũng có vẻ thích.

Diêu lão nãi kéo mẹ cô kia, không ngừng lải nhải khen ngợi cháu trai mình – cháu trai tôi đây đàng hoàng lịch sự, cháu trai tôi đây nghe lời hiếu thuận, cháu trai tôi đây làm việc chăm chỉ, cháu trai tôi đây tâm tính phúc hậu…

Không riêng gì Diêu lão nãi, thím hai Diêu cũng ở bên cạnh bè theo khen ngợi, mẹ cô gái kia bị Diêu lão nãi lôi kéo rồi, thì thím hai Diêu bên này khen với cô ta, cũng là cái kiểu lải nhải không ngừng.

Diêu Tiểu Cải lặng lẽ quan sát cô gái kia, trên mặt đã lộ ra chút không kiên nhẫn rồi, Diêu Tiểu Cải nhích xa đám người lủi ra bên ngoài, trong lòng bắt đầu bật cười, chuyện này tám chín phần mười là không thể thành.

“Em là… em gái của cậu kia à?”.

Diêu Tiểu Cải đứng bên cạnh xem trò vui, chợt một người trẻ tuổi cũng rút lui khỏi đám người bắt chuyện với cô. D.đlq.đ. Diêu Tiểu Cải đưa mắt nhìn sang, người này hình như đi cùng đàn gái, chắc là anh em họ gì đó.

“Tôi là em họ của ảnh”. Diêu Tiểu Cải nói.

“Ồ, thì ra là em họ hắn”. người kia nói, “Anh họ của em trông khờ khạo quá”.

"Ừm." Diêu Tiểu Cải đáp qua loa.

“Anh họ em mười tám phải không? Em nhỏ hơn hắn mấy tuổi?”.

Tên này thật lắm chuyện! Diêu Tiểu Cải liếc hắn một cái, không lên tiếng. Người trẻ tuổi kia cười cười nhìn cô, cũng không nói gì thêm nữa, đứng cạnh cô không đi. Diêu Tiểu Cải cảm thấy kì cục, liền bước xa mấy bước, tiếp tục xem Diêu lão nãi biểu diễn.

Hình như cô gái kia chủ động nói với Diêu Đại Văn mấy câu, cũng không biết là nói cái gì, qua ít lâu, đàn gái nói là phải về trước. Người trẻ tuổi kia cười với Diêu Tiểu Cải, rồi cũng đi theo.

“Nói sao? Đàn gái nói sao?”. Đàn gái còn chưa đi xa, thím hai Diêu đã túm lấy người làm mai mà hỏi.

“Mày gấp cái gì!” Diêu lão nãi đẩy thím hai Diêu ra, bắt đầu nổi lên ý muốn thể hiện, kêu người làm mai: “Cô hỏi cô gái kia, tôi hỏi cháu trai tôi một chút, xem hai đứa nó có ưng ý nhau hay không”.

Người làm mai đuổi theo đàn gái, nhà họ Diêu liền đứng đó đợi. Không bao lâu, người làm mai đã trở lại, cười áy náy nói với Diêu lão nãi.

“Là như vầy, cô bé kia nói cảm thấy không thích hợp”.

“Tại sao chứ? Tôi thấy cô ta còn chủ động nói chuyện với Đại Văn nhà tôi kia mà! Cô ta dựa vào cái gì mà không ưng nó?”. Thím hai Diêu gân cổ kêu lên. Diêu lão nãi đánh mạnh vào khuỷa tay thím hai Diêu, quay sang nói với người làm mai.

“Không có gì, vừa vặn cháu trai tôi cũng không ưng cô ta”.

Diêu lão nãi liều mạng giữ mặt mũi, ai biết Đại Văn lại không biết nhìn tình huống, mở miệng hỏi: “Cô ấy nói không hợp thế nào?”.

“Người ta nói… nói cảm thấy người nhà cậu không dễ sống chung, tính tình không hợp”. Người làm mai có chút lúng túng, nguyên văn lời nói của cô gái kia đúng là như vậy, cậu trai này nhìn quá nhu nhược, mẹ và bà nội hắn lại quá mạnh mẽ, vừa nhìn đã thấy không hợp sống chung.

Diêu lão nãi bĩu môi, cứng rắn nói: “Tôi còn cảm thấy con bé đó quá mạnh dạn, không thích hợp với chúng tôi đây. Cô cũng đáp lời lại, rằng cháu trai tôi không có vừa ý nó”.

Chuyện xem mắt của Đại Văn cứ khép lại như thế, xem mắt không xong, tự nhiên cũng không có lí do đến quán nhà họ Dương ăn một bàn tiệc miễn phí. Diêu lão nãi dẫn đoàn người trở về nhà. Vốn tưởng chuyện này cứ thế trôi qua, ai nào ngờ lại nảy sinh rắc rối khác.
Chương trước Chương tiếp
Loading...