Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 308: Kết minh (4)



Tinh Hậu cả giận nói :

"Cái tên Yến Hưng Khải này chắc chắn là được chỗ tốt gì của hắn rồi, ta cũng muốn tra xét chuyện này một chút, nếu như quả thực hắn động tay động chân, ta tuyệt đối không tha cho hắn!"

Ta cười nói :

"Mẫu hậu không cần tức giận như vậy, hài nhi cũng chỉ là nghe nói chứ không có căn cứ gì, nếu bây giờ người xuất thủ đối phó Yến Hưng Khải, thì cũng không được tốt cho lắm. "

Tinh Hậu gật đầu nói :

"Trầm Trì vừa mới chết, nếu như ta tiếp tục nhắm vào Yến Hưng Khải, sẽ làm cho nội bộ hoàng tộc bị khủng hoảng. Đám người này tuy rằng vô dụng, thế nhưng lực lượng tôn thất cũng không thể khinh thường, thôi thì đành phải ổn định thế cục một chút. "

Ta đồng ý nói :

"Tuy rằng chúng ta đã nhổ được Trầm Trì, thế nhưng lực lượng của Yến Hưng Khải vẫn còn tương đối cường đại, nếu như mẫu hậu muốn triệt để đánh đổ hắn, vậy thì còn cần thêm một thời gian nữa. "

Tinh Hậu cười lạnh nói :

"Lần này hắn muốn lật ngược thế cờ cũng không dễ dàng gì, ta sẽ từ từ tước bớt quyền lực của hắn, biến hắn trở thành một cái thùng rỗng. "

Ta nhắc nhở nàng nói :

"Chuyện của Yến Nguyên Tịch tới bây giờ vẫn chưa rõ, mậu hậu vin vào điểm này chắc chắn có cơ hội đánh bại Yến Hưng Khải. "

Tinh Hậu thở dài nói :

"Chẳng hiểu tại sao, bây giờ ta đối với tất cả đã mất dần hứng thú, có lẽ ta thực sự đã già rồi. "

Ta thấp giọng nói :

"Mẫu hậu ở trong lòng Dận Không lúc nào cũng là thanh xuân vĩnh trú. "

Tinh Hậu cười nhạt một tiếng nói :

"Đừng nói như vậy để ta vui vẻ. Được rồi, ta nghe nói phụ hoàng ngươi đã đáp ứng truyền chức vị thái tử cho ngươi, xem ra không bao lâu sau ta có thể nhận được tin tốt của ngươi rồi. "

Ta cười khổ lắc đầu nói :

"Phụ hoàng hài nhi lúc nào cũng mộng tưởng trường sinh, người sẽ không bao giờ buông bỏ quyền lực trong tay đâu. "

Tinh Hậu nói :

"Hâm Đức hoàng đế đúng là một lão hồ đồ, có một người thừa kế xuất sắc thế này hắn lại không bồi dưỡng, lẽ nào muốn để Khang quốc tiếp tục thối nát, hủ mục?"

Nàng nhìn thẳng vào hai mắt ta nói :

"Dận Không, ngươi không được nói dối nữa, ngươi có muốn làm hoàng đế không?"

Ta gật đầu nói :

"Ha ha, hài nhi cũng không gạt mẫu hậu, từ lúc nhập Tần hài nhi đã ôm quyết định, một ngày nào đó trở về Đại Khang, hài nhi sẽ trở thành đế vương, được vạn người Đại Khang kính ngưỡng. "

Tinh Hậu mỉm cười nói :

"Sợ rằng trong lòng ngươi không chỉ có ngôi vị hoàng đế Đại Khang, mà là cả thiên hạ!"

Ta im lặng không nói gì, hai mắt nhìn chăm chú vào Tinh Hậu .

Nàng vươn tay, cầm lấy tay của ta, nhẹ giọng nói :

"Ta nói có đúng hay không?"

"Tâm tư của hài nhi thế nào, đúng là không thể gạt được mẫu hậu. "

Tinh Hậu nói :

"Từ khi gặp ngươi ở Hán đô, ta đã hiểu được chí hướng của ngươi, trở thành quốc quân Đại Khang dễ, nhưng trở thành đế vương thống nhất thiên hạ sẽ phải trả một cái giá rất lớn. "

Ta bình tĩnh nói :

"Hài nhi đã chuẩn bị kỹ càng. "

Tinh Hậu nói :

"Khi Nguyên Tông còn nhỏ, ta đã từng kỳ vọng ở nó một ngày nó có thể trở thành đế vương quân lâm thiên hạ, chỉ tiếc là chí hướng của nó không ở đây, cuối cùng lại. .. "

Có lẽ nghĩ tới chuyện Yến Nguyên Tông còn trẻ mất sớm, hai mắt Tinh Hậu lại đỏ lên rơi lệ .

Nàng dừng lại một chút rồi mới nói :

"Hiện giờ ta mới phát hiện, mỗi một người sinh ra ở trên đời, đều có một cách sống riêng, không ai có thể miễn cưỡng. "

Ta gật đầu .

Tinh Hậu nói :

"Ngươi tuy rằng sinh ra trong nghịch cảnh, thế nhưng bằng vào nỗ lực của bản thân mình đi tới vị trí ngày hôm nay. Mặc dù Hâm Đức hoàng đế không truyền vị cho ngươi, nhưng ngươi lại mạnh hơn Nguyên Tông không biết bao nhiêu lần, đây cũng chính là điều mà Hâm Đức hoàng để phòng ngừa ở ngươi. "

Ta thấp giọng nói :

"Mẫu hậu, ai cũng có chí riêng, mọi việc không thể miễn cường. "

Tinh Hậu chán nản nói :

"Chỉ tiếc khi ta hiểu được điều này, thì mọi chuyện đã quá muộn. "

Ta lấy khăn lụa đưa cho nàng, Tinh Hậu lau nước mắt, rồi nói :

"Dận Không, tư tình lúc trước của ngươi và Yến Lâm ta đã sớm biết, ta bảo ngươi đưa Yến Lâm đi xa, lại cho hoàng đế giả mạo đi cùng ngươi là để làm cho Bạch Quỹ phán đoán sai lầm. Thế nhưng ta chưa bao giờ có ý nghĩ là muốn giết ngươi. "

Tinh Hậu nắm thật chặt hai tay ta nói :

"Từ khi tin tức ngươi chết truyền về, trong lòng ta thấy hối hận vô cùng. Ngươi có biết không, khi ta biết tin tức ngươi ở Đông Hô bình an trở về, ta đã mừng rỡ như điên. "

Đây là lần đầu tiên Tinh Hậu chủ động nhắc lại chuyện này .

Ta ôm lấy hai chân nàng, ôn nhu nói :

"Chuyện đã qua lâu rồi, mẫu hậu không cần nhắc lại. "

Mẫu hậu nhẹ giọng nói :

"Từ khi đó ta mới biết được, mình đã thích ngươi. .. "

Trên khuôn mặt của nàng đã hiện lên sự e thẹn, bảo nàng nói ra suy nghĩ yêu thương với ta thì quả thực là một chuyện vô cùng khó khăn. Nhớ tới lần cường bạo để trả thủ nàng, trong lòng ta thực sự cảm thấy xấu hổ .

Tinh Hậu nói :

"Từ khi ngươi từ Đông Hồ trở về, ta đã phát hiện ngươi đã thay đổi rất nhiều, lần hoạn nạn đó đã làm cho ngươi trưởng thành hơn. Ta cũng từng nghĩ là phải giết ngươi tránh cho hậu hoạn sau này, thế nhưng ta không làm sao hạ quyết tâm được, thậm chí ngươi làm chuyện độc ác kia với ta, ta cũng không thể nào hận ngươi cho nổi. "

Ta đứng dậy, đi tới phía sau, ôm nàng vào lòng .

Tinh Hậu ôn nhu nói :

"Ta đã cố quên ngươi, muốn đuổi ngươi ra khỏi thế giới của ta, thế nhưng không nghĩ tới ta và ngươi lại gặp nhau ở Hán đô, nói chung ta không thể nào trốn thoát được đoạn nghiệt duyên này. .. "

Ta hôn lên cái tai trong suốt của nàng . :

Hô hấp của Tinh Hậu trở nên gấp gáp, nàng xoay người lại, tránh khỏi sự khiêu khích của ta, nhẹ giọng nói :

"Dận Không, ngươi có thể đáp ứng ta một việc được không?"

Ta thấy ánh mắt nghiêm chỉnh của nàng, nên không khiêu khích nữa, trịnh trọng nói :

"Mẫu hậu xin cứ phân phó. "

Tinh Hậu ôm cổ ta, tựa trán vào trán của ta :

"Khi ta còn sống, ngươi không thể xuất binh đánh Tần quốc!"

Ta ngơ ngác, không hiểu tại sao Tinh Hậu lại nói câu này .

Tinh Hậu nói :

"Trên đời này không còn thứ gì khiến ta quý trọng nữa. .. Ta chỉ còn có tình cảm với ngươi, ta không muốn mình phải đối mặt với ngươi trên chiến trường. "

Nước mắt của nàng lại rơi xuống như mưa .

Ta ôm nàng vào trong lòng, nói :

"Mẫu hậu, hài nhi đáp ứng người. "

Đôi môi nóng bỏng của Tinh Hậu nhanh chóng áp lên môi ta, hai người lại triền miên trong nụ hôn dài nóng bỏng .

Ta lặp tức bế ngang nàng lên .

Tinh Hậu nhẹ giọng nói :

"Ta muốn ngươi!"

Ta đặt nàng lên trên giường, gần như thô bạo xé quần áo của nàng, hô hấp của nàng trở nên gấp gáp vô cùng, ta tiếp nhập vào trong thân thể mềm mại của nàng. . .

Lúc Yến Hưng Khải đại diện cho Tần quốc ký minh ước với ta, hắn nở nụ cười khổ :

"Huynh đệ, nhiệm vụ lần này hoàn thành viên mãn, chắc là không bao lâu sẽ trở thành thái tử Khang quốc rồi"

Ta cười nhạt nói :

"Chi cần cỏ thể vì Đại Khang giải ưu, thì chức vị thái tử có là cái gì. "

Yến Hưng Khải nói :

"Chuyện như thế nào, trong lòng ta và đệ đều hiểu rõ. "

Ta và hắn ký minh ước, sau đó trao cho nhau, cũng có ý nghĩa là lần kết minh này cũng hoàn thành .

Ta cảm thản nói :

"Lần trước ta ký hòa ước với Đại Tần, người đại diện cho Tần quốc là Trầm Trì - Trầm đại nhân. "

Yến Hưng Khải nói :

"Thế sự tang thương biến ảo vô cùng. Khang Tần từ địch lại hóa thành bạn cùng tiến thoái, trước đây làm gì có ai dám nghĩ tới điều này cơ chứ?"

Ta cố ý nói :

"Tinh thần của đại ca gần đây không được vui vẻ, có phải là có điều gì khó chịu hay không?"

Yến Hưng Khải lắc đầu nói :

"Sức khỏe của ta rất tốt, chỉ cảm thấy hiện trạng của Tần quốc đáng lo mà thôi. "

Ta thở dài nói :

"Thật ra có những lúc, lùi một bước mới dễ sống. "

Yến Hưng Khải chắc chắn là hiểu ý của ta, mỉm cười nói :

"Còn nhớ tới lần nghị hòa trước, đệ đã từng đem sổ sách Điền thị ra trao đổi không?"

Ta đương nhiên là nhớ, lúc thế cục đàm phán rơi vào bế tắc, ta đã mang theo một cuốn sổ Điền thị giả tới Túc vương phủ tìm hắn, biểu thị cõi lòng mình nói với hắn ta không chỉ là một Bình vương mặt trắng .

Yến Hưng Khải nói :

"Hai chúng ta thực sự rất giống nhau. .. "

Ta mỉm cười nói :

"Cho nên chúng ta mới là huynh đệ!"

Yến Hưng Khải nhìn ta một cái, nhàn nhạt gật đầu, lặp lại một lần nữa :

"Huynh đệ. .. "

Việc cung cấp vũ khí rất được Tinh Hậu coi trọng, chuyện này nhanh chóng được chuyển giao lại cho Tây Môn gia tộc. Chú cháu Tây Môn Bá Đống đối với ta cảm kích tới cực điểm, trước khi ta rời đi, đã mở tiệc ở Bách Hoa lâu đãi khách .

Khi ta đi tới Bách Hoa lâu, những người khác đã tới đông đủ, ngoại trừ chú cháu Tây Môn Bá Đống, còn có nghĩa phụ của Mộ Dung Yên Yên là Quản Thư Hành .

Bách Hoa lâu cũng đã nghỉ kinh doanh mấy ngày, ngày mai Mộ Dung Yên Yên cũng đi tới Hán quốc .

Ta nhịn không được cười nói :

"Tây Môn lão bản thật là biết việc buôn bán, một bữa tiệc có thể tiễn hai vị bằng hữu, thực sự là tiện lợi nha!"

Tây Môn Bá Đống cười nói :

"Bình vương điện hạ nói đùa, nhưng mà điện hạ vẫn quên mất một người. "

"A? Lẽ nào Quản tiên sinh cũng phải rời khỏi Tần quốc hay sao?"

Ta hứng thú hỏi thăm .

Quản Thư Hành ha hả cười nói :

"Ta bây giờ là người không có đồng nào, rất may là có con gái ngoan Yên Yên nuôi ta, ta đương nhiên là cùng nó tới Đại Hán. "

Tây Môn Bá Đống nói :

"Điện hạ còn quên mất ta, ngày mai ta phải trở về Tế châu, đơn đặt hàng của quân đội đã được chuyển giao, ta phải nhanh chóng đốc thúc công nhân chế tạo. "

Ta cười nói :

"Xem ra tiền vào Tây Môn gia tộc lại cuồn cuộn, sắp thành thiên hạ đệ nhất phú gia rồi. "

Tây Môn Bá Đống cười nói :

"Tất cả đều nhờ vào Bình vương điện hạ, bằng không chúng ta cũng không có phần phúc khí này. "

Hắn lấy ra một tấm ngân phiếu, đưa lên trước mặt ta, nói :

"Chỉ là tâm ý nho nhỏ, Bình vương điện hạ nhất định phải nhận lấy. "

Ta phá lên cười, đẩy ngân phiếu trả lại hắn nói :

"Khi còn ở Tế châu, lão bản đã từng giúp đỡ ta, ta đâu có hồi báo gì? Ta coi lão bản là bằng hữu, ta mới giúp, lão bản làm như thế này là định nói sau này chúng ta không cần tiếp tục quan hệ nữa, đúng không?"
Chương trước Chương tiếp
Loading...