Tâm Linh Vũ Trụ

Chương 19: Thiên đường hóa địa ngục



Tàn canh, đêm muộn, Erik một mình len lỏi qua những lùm cây, tìm đường về đến thung lũng. Dù đã gạt phăng tất cả những chuyện kỳ ảo, nghe, nhìn, nhưng bản thân cậu không sao kiểm soát nổi tâm trí mình. Đầu cậu đau như búa bổ, bởi quá nhiều những tiếng nói vang vọng bên trong.

“Chẳng cần,” cậu gắt gỏng rồi cầm hòn đá chọi thẳng xuống hồ nước, như thể muốn vứt bỏ hết những phiền nhiễu đi, và chỉ mong chờ đến ngày mai, để có thể trở về với thực tại, bên những bãi rác quen thuộc.

“Ầm,”

Một tiếng nổ lớn làm rung chuyển cả mặt đất, khi hòn đá vừa chạm hồ nước. Erik hoảng hồn, ôm đầu rồi ngẩng nhìn cả một vùng thung lủng rực lửa, mịt mùng khói bụi. Tiếng đàn bà, trẻ con la hét, hòa cùng tiếng đạn bom, tạo ra những âm thanh hãi hùng, trong rừng rậm. Đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì vừa diễn ra, thì đột nhiên cậu thấy đau nhói đằng sau gáy, rồi cả bầu trời cùng lúc tối sầm lại.

Một cuộc tập kích bất ngờ, diễn ra và kết thúc trong chóng vánh, với sự chênh lệch quá lớn về quân số, và vũ trang. Hơn trăm người của Đội Tuần Đêm, dù đã phát hiện ra kẻ địch từ hơn mười dặm, nhưng họ chẳng làm được gì hơn ngoài những nỗ lực kháng cự yếu ớt trong tuyệt vọng.

Đám lính nhảy dù, cùng với tốc độ của những phi thuyền bay, chỉ trong tích tắc đã oanh tạc cả một vùng thung lũng thành bình địa, bộ binh theo sau, có hàng ngàn tên, với những vũ khí tối tân, và Robot chiến đấu hiện đại, đã quét sạch mọi bóng người mà chúng nhìn thấy trên đường hành quân siết chặt vòng vây. Chỉ còn lại một nhóm hơn ba mươi người sống xót, bị quây lại, ngồi co cụm, bất lực run rẩy.

Dưới ánh đèn pha thẳng vào mắt, Lucas chỉ huy Đội Tuần Đêm, áo quần lấm lem, mặt đầy những vệt máu khô, và bùn đất vương vãi, đang bị trói chặt vào cây thập tự giá, đầu anh ta gụp xuống, tóc tai rũ rượi, hơi thở yếu ớt.

“Tạt nước cho hắn tỉnh,” Viên chỉ huy ra lệnh. Một tên lính xối ào cả gáo nước vào mặt Lucas, anh ta thở hổn hểnh, nheo một mắt sưng bầm như quả trứng, nhìn thẳng mặt tên chỉ huy.

“Mày còn chờ đợi gì nữa, thằng khốn,” Lucas nói. “Làm nốt việc của mày đi.”

“Muốn chết sao,” Viên Chỉ Huy nhếch mép. “Quá nhẹ nhàng với mày rồi, tao hỏi lần cuối, lão già đang trốn ở đâu.”

“Phụt,” Lucas nghiến răng, phun một miệng máu vào mặt tên chỉ huy, gắt lên: “Móc mắt mày ra, mà gắn vào đít mà tìm, thằng chó săn.”

“Con mẹ nó,” Viên Chỉ Huy quẹt mặt, cay nghiệt. “Giải lũ khốn đó lên đây,” hắn ra lệnh, một Viên Tiểu Đội trưởng giáp xanh rời đi, và chưa đầy năm phút sau hắn cùng với tám tên khác, áp giải một nhóm người tả tơi, nhợt nhạt, tay trói chặt phía trước, theo một hàng nối dài, tiến đến. Tên Chỉ Huy nhìn họ, như nhìn những con thú hoang, rồi chỉ tay vào Lucas nói lớn:

“Nhìn chỉ huy của tụi mày đi, hắn chẳng phải đã tuyên thệ sẽ bảo vệ tụi mày cho đến chết sao, bây giờ thì thế nào? Đến chuyện chết hắn cũng chẳng thể tự quyết định được, thì bảo vệ chúng mày bằng răng à!”

Hắn khểnh cười, đi qua lại mấy bước chân, rồi ra vẻ nhân từ, lại nói: “Bây giờ, tao cho tụi mày thêm một cơ hội. Đứa nào chịu khai ra, chổ lão già ẩn nấp, tao sẽ tha mạng cho đứa đó, chẳng những thế còn báo cáo lên cấp trên trọng thưởng. Đứa nào đồng ý, thì có thể đứng lên.”

Một bà cụ tóc đã bạc phơ, mặt lấm lem bùn sình, chỉ nhìn thấy được đôi mắt trắng bệch, mệt nhọc đứng dậy.

“Mày xuống địa ngục mà hỏi, quân lang sói!”

“Bằng,”

Viên chỉ huy một phát súng nhắm thẳng vào đôi mắt, bà cụ ngã rật như một khúc cây khô, hắn mở trừng mắt, quát lên: “Còn đứa nào, muốn làm anh hùng nữa không?”

“Thằng khốn,” Lucas gồng người, thép gai trói chặt, siết vào làm cổ tay y ứa cả máu, nhỏ giọt đỏ ửng cả nền đất.

“Mày nôn à,” Tên Chỉ Huy nói. “Chưa đến lượt mày, cảnh hay còn chưa cho mày xem cơ mà,” hắn quát lớn, “Đem hai con bé dưới kia lên cho tao,”

Nghe lệnh, một tên lính cắt phăng dây thừng, đưa hai cô gái, một thiếu nữ, một trẻ nhỏ chưa đến mười hai, áp giải rồi ném họ lăn lóc lên phía trước.

“Cởi hết đồ tụi nó ra,” Tên Chỉ Huy ra lệnh. Hai cô gái bất lực kháng cự, vải vóc trên người bị xé toang, ôm nhau khóc thét. “Tụi mày, thằng nào muốn hưởng thụ cứ thỏa thích, chơi đến khi hai con đỉ này tắt thở trước mặt hắn cho tao.”

“Đủ rồi,” trong bóng tối một giọng nói xen vào.

“Kitaro, ngươi cũng hứng thú với đàn bà sao,” Viên Chỉ Huy nói. “Nếu ngươi thấy thích, ta tặng hai ả này cho ngươi, cần gì phải căng thẳng với nhau.”

“Xoẹt,”

Kẻ Lang Thang rút kiếm chớp nhá, kề thẳng lên cổ viên chỉ huy, “Chém, giết, tùy ngươi, nhưng đừng làm trò đồi bại trước mặt ta. Nếu không cái mạng của ngươi e là khó giữ.”

“Ha ha ha,” Viên Chỉ Huy cười lớn, “Đừng ra vẻ cao đẹp ở đây, ngươi chẳng phải cũng là một kẻ giết người kiếm sống sao. Đám người này, có hận cũng không nên hận ta, phải hận ngươi mới đúng, chẳng phải nhờ ngươi họ mới có kết cục này sao. Ta đang giúp ngươi giệt trừ hậu hoạn, còn không cảm ơn ta lại động đến gươm dao.”

“Câm mồm,” Kẻ Lang Thang gắt lên. “Các ngươi dựa vào khí giới, quân số mà thắng trận, còn ta dựa vào chính mình. Ngươi vốn không có tư cách so sánh với ta.”

“Được, cứ cho là ngươi giỏi,” Viên Chỉ Huy cười khểnh. “Để coi kiếm của ngươi lợi hại, hay súng của ta nhanh hơn.”

Lời vừa xong, viên chỉ huy dẫm chân, đóng mặt nạ giáp sắt, chỉ chừa lại đôi mắt điện tử đỏ chói, rồi rút súng. Còn kẻ lang thang thì cầm trên tay lựu đạn khói, chuẩn bị tư thế nhất kiếm đoạt mạng.

“Chỉ huy,” một tên lính gọi lớn. Cả hai kẻ đang chuẩn bị lấy mạng nhau, khựng lại. “Tôi bắt được tên này, đang thập thò trên sườn đồi.”

“Erik, cậu…” Kayin trong bộ dạng tàn tạ thốt lên. Đôi mắt đen bầm, sưng húp của Lucas cũng đột nhiên mở to ra, ông ta như một người đã chết, chẳng còn cảm giác gì, nhưng bắt gặp cậu thì vẻ mặt bỗng nhiên tái nhợt, lộ rõ vẻ lo sợ cùng cực.

Viên Chỉ Huy, đang tư thế sẵn sàng tấn công Kẻ Lang Thang, thì nghiêng đầu nhìn Lucas, rồi đứng hẳn lên, tiến đến chổ chàng thanh niên đang bất động với hai tay bị còng sau lưng, rồi ném trước mặt các cô gái đang lỏa lồ tay che lấy thân thể. Hắn tiến đến dùng chân xoay đầu cậu để ngó qua gương mặt, rồi gặng hỏi:

“Lucas, tại ngươi sao lại lo lắng cho tên này nhiều như vậy,” Hắn phì cười, lại nói: “Không, Lucas, không, ngươi chẳng lo lắng gì cho hắn đâu, ta biết rõ. Thứ ngươi thực sự lo lắng, đang nằm trong hộp sọ tên này, có phải không?”

“Ha ha ha,” hắn cười lớn, ra lệnh: “Tụi mày, đánh thức thằng này dậy cho tao!”

Cả một nhóm tù binh tàn tạ bên dưới, tưởng chừng như người đã chết, đột nhiên lại hừng hực đứng cả dậy, rực lửa căm phẩn, đôi mắt đỏ ngầu trừng lên, nhìn cậu thanh niên lạ, vừa xuất hiện chưa đến một ngày, mà tai họa đã ập đến. Tất cả bọn họ đều chỉ có một người duy nhất để hoài nghi, cho việc bị lộ nơi ẩn náu bí mật sâu trong rừng già, sau suốt mấy mươi năm qua sống yên bình. Với họ, sẽ chẳng có một ai khác phản bội lại dân tộc mình, ngoại trừ một kẻ lạ mặt như hắn.

Còn Kayin, và Lucas nhìn cậu trẻ, chỉ lo lắng cho một người khác, có lẽ đó là sự an toàn của Melisa.
Chương trước Chương tiếp
Loading...