Tẩm Quân

Chương 56: Nhốt vào bạo thất



Lúc này, Giang Uyển Nhu đang tập múa trong vườn.

Thân thể của cô ta nhẹ nhàng linh lung, khi múa đúng là rất đẹp, uyển chuyển như một con bươm bướm. Trên ống tay áo màu trắng, nở ra từng đóa hoa sen đẹp đẽ.

Dưới động tác múa mềm mại của cô ta, những đóa hoa sen trở nên vô cùng sống động.

Đúng là trăm hoa đua nở.

Nghe thấy cung nữ nói Hách Liên Bá Thiên đến, trong lúc nhất thời cô ta vô cùng vui sướng.

Vội vàng ngừng múa, đi ra nghênh đón.

Lại thấy người tới có vẻ mặt lãnh lệ như sương, ánh mắt tràn ngập tức giận.

Dù sao cô ta cũng hầu hạ Hách Liên Bá Thiên đã lâu, cô ta biết rất rõ ánh mắt kia của hắn có ý nghĩa gì, nhất thời cả kinh, vội quỳ sụp xuống: “Thần thiếp tham kiến Hoàng Thượng, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

“Giang Uyển Nhu!” Hách Liên Bá Thiên gầm lớn.

Linh Phi cả kinh, đôi mắt ướt to tròn hoảng sợ nhìn Hách Liên Bá Thiên với vẻ không hiểu gì, hắn chưa bao giờ gọi cả họ lẫn tên của cô ta ra như thế.

Từ trước đến giờ, hắn vẫn luôn gọi cô ta là ái phi.

Hôm nay, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?

Giọng nói của hắn tràn ngập phẫn nộ, tràn ngập sát khí, khiến cô ta bắt đầu run rẩy.

“Hoàng… Hoàng Thượng…” Thanh âm run rẩy khẽ thốt ra.

Hách Liên Bá Thiên nghiến răng quát lạnh: “Trẫm vốn tưởng rằng ngươi là nhất thời bị đố kỵ che mắt, mới có thể làm ra chuyện đó, trẫm không muốn truy cứu, nghĩ buông tha cho ngươi một lần, thật không ngờ, ngươi lại không biết hối cải, tái phạm thêm một lần, ngươi làm trẫm quá thất vọng rồi!”

“Hoàng Thượng, thần thiếp không rõ Hoàng Thượng nói đến chuyện gì?” Giang Uyển Nhu cả kinh, mặc dù vẫn chưa rõ ràng lắm chuyện mà hắn nói, nhưng thái độ của Hách Liên Bá Thiên, khiến cô ta cảm nhận được sự sợ hãi mà từ trước đến giờ chưa từng có.

“Ngươi không rõ!” Hách Liên Bá Thiên quát lớn: “Ngươi còn muốn giả vờ cho tới khi nào? Trẫm không thể tưởng được, ngươi diễn kịch lại xuất sắc đến thế!”

Ngữ khí lạnh lùng u tối, ánh mắt vô tình, nhìn chằm chằm vào Giang Uyển Nhu: “Trong hậu cung này, chỉ có Linh Liên Cung là trồng cây trúc đào, chuyện ngươi ghen ghét Lâu Khinh Tuyết, ai ai cũng biết, Lâu Khinh Tuyết trúng độc trúc đào, không phải ngươi ra tay thì còn ai vào đây? Ngươi còn gì muốn nói sao?”

“Cái gì?” Giang Uyển Nhu nghe xong lời Hách Liên Bá Thiên nói, nhất thời có chút ngây ngẩn cả người, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mất, hoang mang kinh hoàng.

Một lúc lâu sau cô ta mới hồi phục tinh thần lại, khóc lớn với Hách Liên Bá Thiên: “Hoàng Thượng, thần thiếp oan uổng, tuy rằng thần thiếp ghen ghét Lâu Khinh Tuyết đoạt đi sủng ái của Hoàng Thượng, nhưng thần thiếp thực sự không hạ độc cô ta, thời gian gần đây, thần thiếp đều chỉ ở trong cung, không đi đâu cả!”

Hách Liên Bá Thiên không thèm liếc tới bộ dạng khóc lóc thảm thương của cô ta, chỉ lạnh lùng nhìn chỗ khác, ra lệnh cho thị vệ đi theo: “Lục soát!”

Các thị vệ chia ra các hướng, lục soát Linh Liên Cung.

Linh Phi Giang Uyển Nhu không dám có bất cứ động tĩnh gì, mặc dù cô ta kiêu ngạo trong hậu cung, nhưng đều là ỷ vào xuất thân và sự sủng ái của Hách Liên Bá Thiên.

Nhưng khi đối mặt với Hách Liên Bá Thiên một cách chân chính, cô ta rất sợ hãi, nhất là lúc này, thoạt nhìn hắn thật không khác gì tử thần.

Cô ta quỳ trên mặt đất, không ngừng run rẩy, không ngừng khóc nấc, nhất thời như mất hết dũng khí lúc bình thường.

Chỉ biết khóc đến tê tâm liệt phế.

“Hoàng Thượng, thần thiếp thật sự không làm, Hoàng Thượng … thần thiếp thật sự là oan uổng … Người ngẫm lại đi, nếu là thần thiếp ra tay, thần thiếp làm sao có thể dùng trúc đào ở đây cho lộ liễu chứ?” Giang Uyển Nhu thử giải thích, nhưng dù sao đi nữa tay cũng đã nhúng chàm.

Vốn tưởng rằng mọi chuyện đã qua, không ngờ lại phát sinh thêm chuyện này, khiến cô ta giải thích mà lo lắng không nguôi.

“Thế nên trẫm mới nói ngươi càng lúc càng lớn gan ! Hành động trắng trợn, không thèm e ngại!” Hách Liên Bá Thiên chỉ đứng đó, thân thể ngang tàng toát lên sự tiêu điều lãnh khốc.

Lúc này, hắn không muốn nói thêm bất cứ lời nào với Giang Uyển Nhu.

Toàn bộ tinh thần tình cảm của hắn đều đang đặt ở chỗ nữ tử tái nhợt kia.

Đều do hắn xử trí không nghiêm, dung túng người này, mới khiến mọi chuyện thành ra thế này.

Ba khắc sau, có 2 thị vệ chạy ra.

Một người cầm trong tay một chén dược thủy nghiền nát.

Hách Liên Bá Thiên cầm chén dược thủy màu hồng phấn chói mắt, kề lên mũi, vừa ngửi thì đúng là mùi trúc đào.

Theo như hắn thấy, thuốc nước này đã được nghiền một thời gian, cũng không phải là mới mẻ gì, màu sắc hơi ngả đậm.

Mắt Hách Liên Bá Thiên tràn ngập thất vọng và phẫn nộ.

Về phần Giang Uyển Nhu, khi nhìn thấy chén dược thủy kia, toàn thân hóa đá, có cảm giác bất lực không biết giải thích như thế nào. Chứng cứ kia quá rõ ràng.

Cô ta há hốc mồm, hóa đá tại chỗ.

“Đây là cái gì, người nói đi?” Hách Liên Bá Thiên quát.

“Ta… Ta… Ta thật sự không biết… Thật sự không biết… Thứ này làm sao có thể xuất hiện trong cung của ta … Đã xảy ra chuyện gì? Hoàng Thượng… Ta bị oan, ta… Thật sự không biết… Trúc đào này…” Giang Uyển Nhu nhất thời có chút rối loạn, thần trí trở nên mờ mịt.

“Tìm được ở đâu ?” Hách Liên Bá Thiên hỏi.

“Hồi Hoàng Thượng, tìm được dưới một tảng đá trong hậu viện!” Thị vệ kia đáp.

“Giấu cũng kĩ đấy!” Hách Liên Bá Thiên cười lạnh, mắt sáng như đuốc, trừng mắt nhìn Giang Uyển Nhu.

“Hoàng Thượng… Ta thật sự không biết … Nhất định là có người ác ý *** hại, nhất định là…” Giang Uyển Nhu khóc nói.

“Có người *** hại, ngươi thử nói xem là ai? Còn chuyện ở Ngọc Hà Hồ, thì là ai làm?” Hách Liên Bá Thiên nheo mắt, hung hăng nói.

Giang Uyển Nhu sụp đổ trong nháy mắt, nhất thời không biết phải làm thế nào mới phải.

Ánh mắt Hách Liên Bá Thiên lạnh lùng đến cực điểm, như phán cô ta vào tội tử hình.

“Người đâu, đem tội phi Giang Uyển Nhu nhốt vào bạo thất, chờ xử trí!” Hách Liên Bá Thiên quát, rồi sau đó xoay người rời đi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...