Tam Quốc Vương Giả

Chương 24: Tái Chiến Hắc Vân Trại ​



Buổi tối, Dương Thiên mang về 352 thôn dân mới chiêu hàng, trong đó tư chất cấp A 10 người, cấp B 23 người, mặt khác còn có một gã NPC cấp S. Hiện nhân khẩu ở Bạch Vân thôn đã biến thành 2432/100. Dương Thiên tiếp tục đưa 34 tên NPC tư chất cấp A, B, toàn bộ đến quân doanh chuyển chức thành binh sĩ.

Đối với đám giác mã, Dương Thiên tuyệt đối không có ý định buông tha. Hắn vốn có dự định chế tạo một tiểu đội toàn cao cấp võ tướng, chuyên bắt những giác mã này. Đồng thời cũng vì đối phó với nguy hiểm sau khi thăng cấp lãnh địa mà làm tốt chuẩn bị.

Hiện tại Bạch Vân thôn có được cao cấp quân doanh, tương đương với có được 12 danh ngạch để chuyển chức võ tướng. Dương Thiên dự định sử dụng toàn bộ danh ngạch. Mà đối tượng áp dụng thì ngoại trừ NPC cấp S Trần Khôi hôm nay vừa lấy được, còn có đám đêm qua vừa mới chuyển chức thành binh sĩ, trong đó có 8 NPC tư chất A.

Nhưng những người này muốn chuyển chức, đoán chừng vẫn phải đợi đến tối mai, vì hiện tại, đội này còn đang luyện cấp, giờ mới cấp ba, cấp bốn, mà Trần Khôi thì khỏi phải nói, tân binh trắng nõn a!

Về phần muốn chuyển chức thành cao cấp võ tướng, không có thời gian bốn, năm ngày là không làm được.

Mà bốn năm ngày thời gian, Dương Thiên đương nhiên có thể chờ.

Đang chuẩn bị logout, bỗng nhiên Vương lão vẻ mặt hưng phấn chạy tới, nói: “Chúa công! Vừa rồi lại có một vị sơ cấp tạo thuyền sư gia nhập Bạch Vân thôn chúng ta, hơn nữa còn là tư chất cấp A. Lão phu đã an bài nhân thủ bắt đầu tu kiến ụ tàu sơ cấp rồi, như vậy mỗi ngày có thể tạo thêm 6 thuyền đánh cá sơ cấp, đối với nguy cơ lương thực cũng có chút tác dụng.”

“Chỉ là sơ cấp ụ tàu a!” Dương Thiên nhìn trung cấp ụ tàu đã quen, đối với sơ cấp ụ tàu có chút không ưa. Nhưng thứ này cũng không cưỡng cầu được, có còn hơn không a!

Lão Vương tự nhiên có thể nhìn ra lo lắng của Dương Thiên, thở dài nói: “Chúa công cũng không cần lo lắng, xe đến trước núi ắt có đường! Hiện tại thôn chúng ta đã có 70 chiếc thuyền đánh cá trung cấp, hơn nữa sau này mỗi ngày còn có thể gia tăng 12 chiếc thuyền đánh cá trung cấp và 6 thuyền đánh cá sơ cấp. Chỉ cần nhân khẩu không gia tăng đột biến thì chỉ khoảng bảy tám ngày sau, chúng ta chỉ cần dựa vào đánh cá cũng có thể thoải mái nuôi sống thôn dân rồi.”

Dương Thiên cười khổ nói: “Nếu như chúng ta không thể có được lượng lớn nhân khẩu, vậy trong thời gian ngắn không có khả năng tiến hành thăng cấp lãnh địa, vì chúng ta không có thực lực đồng thời phải đối mặt với uy hiếp của mấy nơi trú quân trung cấp. Bởi vậy, nhân khẩu gia tăng là việc cấp bách. Về phần nguy cơ lương thực, chúng ta vẫn phải nghĩ phương pháp khác! Hiện tại quả dại chỉ đủ cho 2000 người hái trong năm ngày, mà thôn chúng ta hiện có gần 1500 người dựa vào quả dại mà sống, đây không phải chuyện cứ tiết kiệm một chút là có thể vượt qua, chỉ là không biết Thiên Hà thôn có dư nhiều lương thực hay không, sáng nay ta cũng quên hỏi việc này! Nếu thật sự không còn cách nào, cũng chỉ có thể đánh nơi trú quân chứa quái hình người cỡ trung. Khai hoang, tuyệt đối lúc nào cũng có vật tư phong phú”.

Vương lão suy nghĩ một chút, nói: “Chúa công! Không bằng như vậy đi, người mỗi ngày vẫn chiêu hàng giặc cỏ, nhưng không đem về thôn. Đợi đến lúc lổ hổng lương thực cơ bản lấp đầy mới đem những người này mang về cũng không muộn!”

“Mặc dù lời Vương lão cũng có đạo lý riêng, nhưng như vậy lại dễ dàng xảy ra vấn đề. Những giặc cỏ mới chiêu hàng này độ trung thành quá thấp, nếu để cho bọn hắn ở lại Giặc cỏ doanh quá lâu, đoán chừng chúng sẽ lại làm phản trở lại. Ta tối đa cũng chỉ có thể cam đoan bọn chúng không xảy ra tình trạng phản loạn trong vòng một ngày. Một khi phát sinh tình huống phản loạn, kế hoạch của chúng ta rất dễ bị đối phương biết được. Như vậy quá không có lợi. Hơn nữa coi như bọn hắn không làm phản, vậy đến khi tích lũy được một vạn người, vậy đối phương cũng sẽ phát hiện ra có vấn đề ”. Dương Thiên giải thích nói.

Vương lão im lặng....

Rạng sáng hôm sau, sơ cấp nội công của Dương Thiên rốt cục tăng lên. Trong thế giới hiện thực, hiện tại hắn đã có thể cảm giác được rõ ràng nội lực trong người đang vận hành! Chỉ là muốn trong thực chiến phát huy tác dụng, vẫn còn khoảng cách lớn.

Nhưng nghĩ đến Đại Ngưu, rõ ràng học sau mình mấy ngày mà hiện tại đã đạt đến ngũ giai, trong nội tâm Dương Thiên lại bắt đầu than vãn thế đạo bất công. Ai bảo chính mình không tư chất cấp SSS tốt như vậy đây?

Một lần nữa trở lại trò chơi, Dương Thiên chợt nhớ tới Hắc Vân trại đã bị đánh xong hơn bảy tám ngày rồi, đoán chừng đã đổi mới hoàn thành a! Hơn nữa hiện tại mình cũng đã có hơn 200 lính, loại sơn trại chỉ có hơn 300 nhân khẩu này vẫn có thể xử lý.

Nghĩ đến đó, Dương Thiên lập tức bắt đầu bắt tay vào làm chuẩn bị. Căn cứ kinh nghiệm lần trước, sơn trại loại này cũng sẽ xuất hiện Cung tiễn thủ, nhưng tỉ lệ không lớn, bởi vậy để giảm bớt tổn thất, toàn đội quân mình cũng đều được trang bị mộc cung. Đầu tiên lúc chính diện giao phong, tận lực tiêu diệt lực lượng địch nhân. Về phần đám Cung tiễn thủ của đối phương sẽ giao cho hai võ tướng giải quyết. Mặc dù có chút vô sỉ, nhưng chiến đấu quy mô nhỏ, không thể nghi ngờ là rất hữu hiệu.

Binh lính tứ giai đỉnh phong hiện đã có gần 200 người, đứng ở cửa thôn chờ xuất phát. Về phần Giặc cỏ doanh, Dương Thiên để Đại Ngưu lưu lại, nhân số Giặc cỏ doanh hiện đều bảo trì khoảng 8000 người, một ngày không giết, đoán chừng hôm sau sẽ đến công thôn, rất nguy hiểm a.

Mà Dương Thiên bản thân đang cưỡi thớt chiến mã duy nhất, đây cũng là để khi chiến đấu kết thúc, có thể nhanh chóng trở lại chiêu hàng giặc cỏ.

Giờ lành, tháng tốt, đại đội nhân mã bắt đầu xuất phát.

Lần này không cần như lần trước, giống mấy con ruồi bay loạn bốn phía, không đến ba giờ, toàn bộ đội nhân mã đã đến địa điểm cách sơn trại không xa.

Sơn trại thoạt nhìn so với mấy ngày trước cũng không có nhiều thay đổi.

Dương Thiên nói với trung cấp võ tướng Tôn Miễu bên cạnh: “Một hồi nữa chiến đấu, ngươi trước dùng cung tiễn, xử lý hai tên gia hỏa trên cái tháp canh kia. Sau đó đợi đối phương lao tới, ngươi ưu tiên công kích Cung tiễn thủ của đối phương.... Ô Ma! Ngươi chỉ huy binh lính kết trận, để cho lục giai binh đứng đầu, nhân mã còn lại đứng ở phía sau, đến lúc đó ngươi xem tình huống cụ thể, chỉ huy bọn hắn tiến hành công kích!”

“Tuân mệnh chúa công!” Hai người cùng lên tiếng đáp.

Đợi Ô Ma điều chỉnh tốt trận hình, Dương Thiên ra hiệu, Tôn Miễu lắp hai mũi tên lên dây cung, nhắm ngay đám người trên tháp canh....

“A!......” Chỉ nghe thấy hai tiếng kêu thảm thiết, hai tên Cung tiễn thủ trên trạm gác cúi gập, trên ngực cắm một mũi tên. Tôn Miễu vẫn chỉ là trung cấp võ tướng, các hạng vũ kỹ so với Đại Ngưu vẫn còn chênh lệch rất lớn, bởi vậy cũng không cách nào làm được một mũi tên phong hầu!

Mà hai tiếng kêu thảm thiết đã đánh thức toàn bộ người trong sơn trại!

“Địch tập kích! Nhanh!.... Đi lấy vũ khí....” Toàn bộ sơn trại bắt đầu nhốn nháo, loạn thành một đoàn.

Bởi vì không rõ ràng lắm tình huống bên ngoài, những người kia cũng không có lập tức lao tới, mà là trước tiên, ở bên trong tập kết. Ngay cả hai thương binh đứng ở cửa ra vào cũng đều lui lại.

Dương Thiên ở bên ngoài, lẳng lặng chờ đối phương đi ra. Nhưng cả nửa ngày sau, bên trong đến một điểm phản ứng cũng không có.

Xem ra trại chủ lần này so với Ô Ma còn thông minh hơn nhiều, đoán chừng là võ tướng loại mưu trí, kế sách ôm cây đợi thỏ là không thể thực hiện được rồi.

Bất quá, coi như hiện tại đối phương ý định dùng hàng rào xung quanh để thủ, Dương Thiên cũng không hề lo lắng. Đây chỉ là hàng rào, Cung tiễn thủ không thể lên trên, bởi vậy Cung tiễn thủ thủ thành cũng không được gia tăng tầm bắn. Mà trong tay Dương Thiên còn có rất nhiều ngũ binh và lục giai binh, tầm bắn so với tứ giai binh xa hơn 10% đến 20%, cái hàng rào bé tẹo này cũng không thể ngăn được. Mà qua khe hở của hàng rào, người ở phía ngoài đều có thể nhìn thấy toàn bộ tình huống bên trong rất rõ ràng, cũng không cần lo lắng đối phương chơi trò bịp bợm.
Chương trước Chương tiếp
Loading...