Tầm Thần Tuyệt Lộ

Chương 75: Khổ Hạnh Nhập Thánh, Chúng Sinh Tiềm Tu



...

“Đồ của Địa Linh Sơn Thánh?”

Lạc Thạch nghe thấy thế liền khựng lại, hơi buông lỏng sức tập trung, nên lập tức bị một thân trúc vụt trúng. Gã nhịn đau, đưa tay bám lấy nó, lợi dụng lực đàn hồi lao vút đi, rơi ra bên ngoài Trúc Lâm, lăn mấy vòng rồi mới ổn định được cơ thể.

Sau khi Thổ Nạp, gã tống xuất hơi dài trọc khí, cẩn thận sờ soạng vết thương, chắc chắn không có gì đáng ngại thì thở phào, ‘xao nhãng’, quả thực quá nguy hiểm, nếu đó mà là trảm đao, vậy gã coi như đã xong đời.

“Phải, Pháp Khí phẩm cấp cực cao, gắn liền với tên tuổi Thái Nhất Sơn, bên cạnh cái công pháp mang tên Khổ Hạnh kia, đều góp phần rất lớn giúp y trở thành vị Thần bảo hộ Nam Cương....”

Nặc lão vuốt râu, chậm rãi lên tiếng bắt đầu giảng giải, Lạc Thạch theo thói quen, chui vào Quang Hoàn, chăm chú lắng nghe.

Bảo Toạ Liên Hoa Đài vốn là một gốc sen tầm thường nhất, sinh trưởng phổ biến ở vùng này, thế nhưng nó vô tình mọc tại nơi Địa Linh Sơn Thánh tham ngộ Khổ Hạnh, lặng lẽ trải qua quá trình tu hành cùng nhau, nó thừa hưởng chút lợi lộc mà dần tiến hoá thành Khổ Tận Liên Hoa đầu tiên trong truyền thuyết.

Thái Nhất Sơn nhận thấy đoá sen kỳ lạ, nở rộ đúng vào ngày y lĩnh hội công pháp, thậm chí bền bỉ đồng hành với mình suốt chừng ấy năm tháng đằng đẵng, nên đã coi nó như người thân. Tạo hoá ban cho Khổ Tận Liên Hoa số mệnh cũng thật tốt, không những khai trí hoá Linh, khiến thọ mệnh tăng lên khủng khiếp, nó còn ‘học lỏm’ luôn ‘Khổ Hạnh Nhập Thánh, Chúng Sinh Tiềm Tu’ của vị ân nhân trước mặt.

Khổ Hạnh trong Chúng Sinh bị hai người họ mạnh mẽ hấp thu, ngày Nhất Sơn đăng Thánh, siêu việt thân tộc thì cũng là ngày Liên Hoa đạt được Nhân Hoán, tiến một bước lớn trên con đường tu luyện. Nhưng nó từng vượt qua vạn năm khắc nghiệt, hút đi vô số nhân sinh bĩ cực, đồng dạng phải nếm trải cả những bi ai đó, nên nó tự đặt tên Khổ Tận, tình nguyện ở bên cạnh người nọ, báo đáp công ơn điểm hoá.

Rồi Mạt Vận Yêu Vương xua Tâm Vẫn Si Phong và bè lũ thuộc hạ tấn công Nam Cương, nhiều giống loài yếu ớt như Dã Thú, Man Thú, hay thậm chí bình dân bách tính lâm vào tuyệt diệt. Viễn Trình Thám Bức dù mang Huyết Thống Thần Thú, nhưng lại bị ảnh hưởng nặng nề nhất, bởi môi trường sống dựa trên ba yếu tố Thổ - Phong - Thuỷ ô nhiễm nghiêm trọng.

Khổ Tận Liên Hoa đốt cháy Tinh Hồn, kích phát ra tiêm năng tận cùng, thành công tiễu trừ Khổ Lai - một trong Bát Ương. Chỉ có điều, nó đồng thời mất đi lý trí, nên cứ thế hấp thu hoàn toàn các tạp chất khác, vô tình cứu cả họ Thám Bức.

Thất Độ trôi qua, Liên Hoa hy sinh, thân xác biến thành Pháp Khí Bảo Toạ Đài, mãn nguyện như ý, một đời trả nghĩa.

Viễn Trình Thám Bức sau đó như đã biết, chịu ân Sơn Thuỷ Nhị Thượng Thánh, và đặc biệt là Khổ Tận Liên Hoa, nên mới phát Nguyên Danh Độc Thệ, bằng mọi giá phải tìm cách mang Tinh Hồn Liên Hoa trở về.

“Cái gì? Tinh Hồn nó còn chưa tan biến?” Lạc Thạch ngạc nhiên, thấp giọng thắc mắc.

“Chuyện đó, kể cũng thật khó hiểu... Công pháp Khổ Hạnh do Địa Linh Sơn Thánh sáng tạo, bất ngờ lại có thêm tác dụng kỳ lạ, gọi là ‘Cam Lai’...”

Nặc lão vuốt râu, giọng hưng phấn không hề giấu giếm.

Khả năng này, vượt lên trên thường thức, bảo hộ Tinh Hồn một lần duy nhất tránh khỏi hôi phi yên diệt nếu thọ nguyên chưa tận, bất quá sẽ bị lạc trong Luân Hồi, vĩnh bất siêu sinh.

“Lão phu đoan chắc, ký ức loài của Điền Hữu hẳn phải lưu giữ thông tin về Khổ Tận Liên Hoa. Giá này, đáng lắm! Khư khư khư...”

“Tiền bối đang để mắt tới Cam Lai kia?”

“Không chỉ Cam Lai, mà toàn bộ những thứ liên quan tới Địa Linh Sơn Thánh đều là trân tàng, ngoài pháp khí Bảo Toạ Liên Hoa Đài, công pháp Khổ Tận Tiềm Tu của y tuyệt đối xứng danh cực phẩm. Như thế nào? Tiểu tử ngươi có hứng thú rồi chứ?”

Thu hoạch càng lớn, nguy hiểm càng cao, Lạc Thạch đương nhiên hiểu, đồ tốt nào dễ đến tay. Im lặng suy ngẫm hồi lâu, gã bặm môi, đoạn thận trọng trả lời.

“Vậy theo tiền bối, chúng ta nên bắt đầu từ đâu đây?”

...

Lạc Dược Trai đã hoạt động lại bình thường được hơn một tháng, nên vô cùng bận rộn.

Chợ thôn sáng nay họp buổi đầu tiên sau năm mới, vẫn chỉ từng đó gương mặt là đủ rảnh rang để tham gia.

Mại Ngầu lẫm lũi đẩy xe, Niên, Ngoan, Khải ngồi trên, Phấn Phấn tung tăng chạy phía trước, còn gã lẽo đẽo theo Phiên bà bà.

“Phấn Phấn chạy chậm thôi kẻo ngã. Biết thế ta cho Kỷ Kỷ thay ngươi, Bàn bảo mẫu đỡ mệt a...” Phiên bà bà vừa hò hét vừa lắc đầu, nhưng thái độ thì hoàn toàn dễ chịu.

Cô bé Lạc Phấn thêm tuổi mới vẫn béo mụp trắng trẻo, nhưng tính khí càng ngày càng hiếu động, lúc nào cũng đòi dẫn đường, Lạc Kỷ khép kín ngại giao tiếp, đương nhiên sẽ nhường suất đi chợ.

Gã hít một hơi sâu đầy khoan khoái, vị xuân thì dân dã căng tràn hai buồng phổi, mắt lơ đễnh ngó người ngợm tấp nập ngược xuôi, bụng thầm nghĩ lâu lâu đổi cảnh, thăm thú tìm hiểu nhân sinh, cũng có cái thú riêng của nó.

“Lạy ông đi qua, mà lạy bà đi lại.

Kiếp trước ăn cướp, nên kiếp này ăn mày.

Trời cao đầy ải, mệnh khổ liên miên.

Chân tay còn nguyên, đụng đâu hỏng đó.

Mặt mũi méo mó, nhìn chẳng cảm tình.

Ngồi đây một mình, ngươi khóc vì ai...”

Tiếng bọn trẻ con lanh lảnh đọc vè, lập tức thu hút ánh mắt tò mò của mọi người. Gã nhìn sang, chỉ thấy năm sáu đứa nhỏ, lớn nhất chắc tầm mười tuổi, đang nắm áo nhau lượn quanh một kẻ ăn mặc tơi tả, dường như lâu ngày chưa tắm giặt, ruồi nhặng bâu đầy, tóc tai bù xù cứng đờ bám bụi, được túm vội bằng mấy cọng rơm khô. Đầu gục xuống nên không ai nhìn rõ mặt, mà thật ra cũng chẳng có ai bận tâm xem hắn tròn méo ra sao, bởi mùi thối inh ỏi cả góc đường khiến người khác phải ái ngại vòng qua.

Tay khất cái nọ ôm khư khư bọc vải dài, rách nát xỉn màu, được gác lên một bên vai, má hắn dựa vào trông vô cùng thân thiết. Mặc cho lũ nhóc trêu đùa, hắn vẫn câm lặng như hến, chỉ khi có đứa hiếu kỳ toan sờ vào bọc vải, hắn mới phản ứng, càng ghì chặt hơn.

“Mấy lần họp chợ thôn gần đây, chưa từng thấy tên ăn mày này bao giờ...”

Lạc Niên lên tiếng đầu tiên, từ khi mới được nhận nuôi, nó đã kiêm luôn việc ghi chép sổ sách chi tiêu mua sắm trong Trai, kinh nghiệm đi chợ đương nhiên nhiều hơn hẳn đám còn lại, những kẻ đặc biệt dị hợm như cái tên điên điên khùng khùng kia, sao nó có thể không nhớ?

“Hành khất đâu chẳng có, mấy đứa đừng để ý tới họ...” Phiên bà bà nhẹ giọng nói nhỏ, đoạn hướng cửa chợ đi tiếp.

Chỉ là, đám ranh con càng lúc càng quá đáng, đọc vè chạy quanh tên ăn mày, hết bứt tóc, rồi tò mò sờ bọc vải, khiến hắn cứ khép nép ghì chặt vật trong tay, mặt vẫn cúi thấp, miệng không kêu lấy nửa lời.

Thằng bé lớn nhất, y phục trên người nhìn thoáng qua đã biết đắt tiền, đang thích thú cầm đầu trò vui cười ha ha, thậm chí còn đá vỡ chiếc bát sứt mẻ của hắn. Ánh mắt mọi người xung quanh thấp thoáng tia ái ngại, nhưng bọn họ đều cố tình lờ đi, thở dài lắc đầu.

“Con cháu nhà ai mà mất dạy vậy? Mấy thằng ôn này!”

Giữa đống thanh âm xì xào huyên náo chợ thôn, chất giọng trầm thấp như chuông đồng ngay lập tức thu lấy sự chú mục, đám đông quay lại, trông thấy Mại Ngầu lực lưỡng nổi bật, đầu trọc lóc, thái độ lạnh nhạt không chút biểu tình.

Phiên bà bà cũng ngạc nhiên, cái tên cậy mồm chẳng có nổi một chữ này, hôm nay sao nói dài vậy.

Vài kẻ nhận ra nhóm gia nhân Lạc Dược Trai thì thái độ trở nên thích thú, thậm chí cố nán lại xem tuồng.

“Hỏng rồi, Lạc Dược Trai lo chuyện bao đồng rồi...”

“Con cháu nhà Trắc Bảo Lâu, chậc chậc, trò vui đây...”

“Sợ gì? Bắt nạt dân đen hay ho cái rắm?”

...

Góc cổng chợ huyên náo ồn ã, lời bàn tán râm ran vừa đủ để lọt vào tai Phiên bà bà. Mại Ngầu ngơ ngác ngó quanh, dáng vẻ bặm trợn của hắn làm ai cũng phải lảng tránh giao tiếp ánh mắt.

“À, hoá ra là Trắc Bảo Lâu, vậy thì Bàn bảo mẫu ta rất sẵn lòng lo chuyện bao đồng a...” Bà bà đằng hắng, bỏ qua Mại Ngầu, vừa tiến tới gần tên ăn mày và mấy đứa kia vừa sẵng giọng nói lớn.

“Mụ béo, ngươi biết Trắc Bảo Lâu mà vẫn cả gan?”

Thằng nhóc cầm đầu liếc xéo một cái, đoạn mở mồm cự cãi, ỷ thế chua ngoa.

“Yên Tam Khôi Bàn bảo mẫu ta còn chẳng ngại, mấy đứa ranh các ngươi, đáng ăn đòn...”

...

Lạc Thạch trốn sau Mại Ngầu nãy giờ, lặng lẽ quan sát.

“To chuyện...” Gã thấp giọng lẩm bẩm.

Vừa rồi, Lạc Thạch trông thấy cảnh chó cậy gần nhà bắt nạt người khác, trong lòng bỗng khó chịu. Phương pháp giả giọng trước đây từng được Lạc Tiên hướng dẫn ở Bất Trị Khu không số, nay tự nhiên mang ra áp dụng, thêm vào khả năng điều khiển cơ bắp toàn thân thông qua Quán Mạch, o ép dây thanh đới nơi cổ dày lên, nên thử một lần liền thành công mô phỏng âm trầm thấp của Mại Ngầu.

“Thạch đầu tử, ngươi biết kiếm thêm công ăn việc làm đấy...” Nặc lão vuốt râu, đoạn đánh mắt nhìn sang phía khất cái nọ, khẽ chau mày “Tên này...?”

...

“Mụ béo, ngươi nói gì? Tam Khôi biểu ca không thể dẹp nổi cái thôn quê mùa này à?” Thằng nhỏ chống nạnh, ngữ khí vô cùng ngông nghênh, theo lời nó, quả thực có quan hệ khá sâu với Trắc Bảo Lâu.

“Lão khọm đó còn là biểu ca ngươi?” Phiên bà bà bực mình, hễ chuyện gì liên quan đến Yên Tam Khôi, là máu nóng lại trào lên. “Tốt! Quá tốt! Trước tiên đánh mông ngươi!”

Bà bà xắn tay áo, hằm hằm bước đến, dáng dấp to béo đồ sộ, mặt đất dưới chân tối sầm, trông rất có sức doạ dẫm.

Cả bọn bị hù sợ, mỗi đứa rẽ một hướng, lẩn vào trong đám người, còn thằng nhỏ đầu têu vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhưng trông nó không có vẻ gì là đang chôn chân bất lực.

Phiên bà bà vươn tay toan chụp lấy vai nó, thì bất ngờ chỉ tóm hụt vào không khí. Bà bà chưng hửng, lại liên tiếp vồ tới, nhưng toàn bộ đều không thể đắc thủ.

Thanh âm ồn ào huyên náo xung quan dần lắng xuống, đã hơn mười mấy cái nhịp thở, ấy vậy mà Bàn bảo mẫu chưa chạm nổi chéo áo tiểu hài tử kia.

“Hửm?”

Lạc Thạch giật mình, mắt trái dần hằn lên vi mạnh dị văn mờ mịt, đồng thời thấp giọng lẩm bẩm.

“Gốc liễu? Hoá ra là Thân Pháp? Thằng nhóc này biết võ công?”

Nó điềm tĩnh né thoát, thần thái gương mặt lạnh tanh vô cảm, đám người vây quanh xem kịch vui mắt tròn mắt dẹt, chênh lệch thể trạng lớn như thế, đáng lẽ phải thấy cảnh tụt quần đánh mông, nước mắt đầm đìa rồi mới đúng.

“Ngươi xem kìa Thạch đầu tử, chân thằng bé kia chỉ di chuyển một bước rồi thu về, tốc độ lại đặc biệt nhanh, nửa thân trên vô cùng linh hoạt, nên mới xuất hiện cái ảo giác lão bàn nương tóm xuyên qua vai nó. Căn cơ võ học rất vững vàng a...”

Nặc lão vuốt râu, chầm chậm giải thích.

Lạc Thạch cũng gật gù đã hiểu, bằng con mắt trái trời phú, kích hoạt thêm cả thị trường động năng, từng chi tiết nhỏ nhặt nhất đều bị gã ‘bắt lấy’ rõ mồn một.

“Kỳ quái...” Gã nhíu mày, như nhìn ra điều gì, đoạn thì thào.

“Dừng tay! Lão bàn nương to gan lớn mật, mau dừng tay!”

Đám đông nghe tiếng tri hô thì lập tức nhốn nháo tách đôi, nhường một lối đi, năm sáu tráng đinh mặc đồng phục Trắc Bảo Lâu, thái độ hằm hằm gạt trái đẩy phải, ép lui vòng người, đoạn chỉ mặt Phiên bà bà, quát to.

“Bà béo thối tha, mụ có biết vị tiểu thiếu gia này là ai không? Y mà tổn thương một cọng lông, mụ nghĩ Lạc Dược Siêu gánh nổi sao?”

Máu nóng dồn lên, đã chẳng thể đắc thủ thì chớ, giờ lũ chó săn lại kéo tới sủa hùa, Phiên bà bà đỏ mặt tía tai, chống nạnh thở dốc, xong nhận thấy tình hình bất ổn, liền lui về bên cạnh Mại Ngầu, nhưng vẫn không quên cứng giọng ném xuống một câu.

“Quản đám tiểu yêu nhà các ngươi đi, bọn chúng ở bên ngoài trêu chọc người khác, bắt nạt kẻ điên khùng. Lão khọm Yên Tam Khôi muốn che trời hay sao? Kể cả nó có là ai, Gia chủ nhà ta bẩm tấu Thành chủ đại nhân, liệu nhà các ngươi làm gì được ta? Cắn ta chắc?!”

Lời qua tiếng lại huyên náo một góc cổng chợ, thôn dân vốn chẳng mấy ưa Trắc Bảo Lâu kệch cỡm bắt đầu lên tiếng đàm tiếu, thậm chí có kẻ ủng hộ Lạc Dược Trai ra mặt, theo đám người đồng thanh chỉ trích.

Mấy tên tráng hán còn đương bối rối chưa biết cách xử lý, căng thẳng lườm quanh, thì thằng nhóc kia hừ lạnh một tiếng, quay lưng nhàn nhã bỏ đi, đoạn tự nói với bản thân, bất quá đủ to để Phiên bà bà nghe được.

“Hừ! Mất cả hứng! Lạc Dược Trai phải không? Lưu gia bổn công tử nhớ rồi!”

Màn kịch kết thúc, chợ thôn vẫn hoạt động tấp nập như vốn dĩ, Phiên bà bà trân trối ngó theo, trong lòng ngậm cục tức khó thể nào nuốt trôi.

“Kệ nó! Chúng ta đi chợ thôi kẻo muộn!”

Chợ thôn mới đầu năm, nhưng thị phi đã có, ở cái chốn tạp nham này, âu cũng là điều dễ hiểu.
Chương trước Chương tiếp
Loading...