Tàn Dư Đời Người, Tro Tàn Đời Tôi

Chương 42: Chương 6-3



"Xin hỏi có mang bảo hiểm y tế theo không ạ?"

"Vậy cho tôi xin phép thu phí đăng ký."

"Uống thuốc ba lần sau bữa ăn, nếu đang dùng thuốc tây thì uống cách nhau hai giờ."

Tôi đã làm việc ở phòng khám của Lương Mộ Hi được một thời gian, ba câu này thuộc nằm lòng đến mức gần như trở thành phản xạ. Công việc ở phòng khám tất bật, vừa chuẩn bị cho kì thi chuyển trường lại vừa lo bài tập trên lớp, ba bên oanh tạc khiến tôi bận rộn đến mức hầu như không có thời gian nhớ tới Hứa Nhân Ninh.

Tôi đã quyết định ghi danh vào trường Đại học gần nhà dì, đồng thời cũng lên kế hoạch hoãn tốt nghiệp. Dù sao thì đến năm ba mới đến học tại một trường Đại học khác cũng có hơi miễn cưỡng.

Nhưng tôi không có lý do để tiếp tục ở đây.

Tôi chỉ nói với Đàm Nhã Hằng và Lương Mộ Hi về việc mình sẽ rời khỏi nơi này.

Lương Mộ Hi lộ vẻ ngạc nhiên khi nghe kể, nặn ra một nụ cười buồn: "Tuy rất muốn vui vẻ nói với em rằng chị nhất định sẽ ủng hộ em, nhưng đúng là vẫn cảm thấy không nỡ."

"Lương Mộ Hi..."

"Nhưng chắc chắn chị sẽ cổ vũ cho em, chị tin em có thể dễ dàng thi đậu." Chị ta nói.

Nếu thời gian chảy ngược, cho phép tôi chọn lựa có gặp Hứa Nhân Ninh hay không, quả thật tôi vẫn sẽ không mảy may suy nghĩ mà hướng về phía tương lai có chị.

Bởi nếu không gặp chị ấy, tôi cũng sẽ không quen biết những người tốt như Lương Mộ Hi và Hứa Dục Duy. Nếu không quen biết Hứa Nhân Ninh, e rằng tôi sẽ tiếp tục chìm nổi trong mối tình cay đắng dành cho Sở Uy, cũng có thể sẽ không gặp lại dì...

"Vậy chừng nào em nói với chị Phi?" Lương Mộ Hi hỏi.

"Chờ đến khi em xác định mình thi đậu, em không muốn bà hi vọng rồi thất vọng." Thật tình mà nói, tôi không nắm chắc mình thi có đậu hay không.

"Vậy... còn Hứa Nhân Ninh?"

"Chị có thể giữ bí mật giúp em không?" Tôi nghiêm túc nhìn Lương Mộ Hi, "Em chỉ nhờ chị chuyện này thôi, được không?"

Lương Mộ Hi lộ vẻ khó xử nhưng vẫn gật đầu đồng ý, lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

"Chị có thể hỏi lý do không?"

"Thật ra.... em cũng chẳng biết tại sao lại có suy nghĩ này." Tôi cúi đầu nhìn xuống đôi tay đang chắp lại của mình, "Chẳng qua là cảm thấy thế này sẽ tốt hơn."

Đây không phải là quyết định trong một phút bốc đồng của tôi, cũng không phải giận dỗi tuỳ hứng, mà là ý định sau khi đã suy nghĩ kĩ càng.

Thay vì làm đôi bên phải chịu nỗi đau ly biệt, chi bằng ra đi không nói lời nào, có lẽ tổn thương sẽ bớt đi đôi chút.

Tuy rằng tôi không biết Hứa Nhân Ninh có quan tâm hay không.

Khi bước ra khỏi phòng khám và chuẩn bị đóng cửa, tôi thấy một bóng người quen thuộc đứng ngoài đang vung vẩy chiếc túi nilon. Tôi bất ngờ, vội bước đến mở rộng cửa cho Đàm Nhã Hằng, "Sao cậu lại tới đây?"

"Lỡ mua hơi nhiều đồ kho nên mang đến cho cậu ăn tối." Cô ấy nói.

Tôi nói cô ấy ngồi chờ, còn mình đẩy nhanh tiến độ dọn dẹp. Vừa đến chín giờ rưỡi, Lương Mộ Hi xách theo túi ra khỏi phòng khám, gật đầu chào tạm biệt hai chúng tôi.

Sau khi chị ta đi rồi, Đàm Nhã Hằng mới mở miệng nói: "Bác sĩ Lương không sống ở đây à?"

Tôi lắc đầu, "Do chị ấy không ở đây mới vừa vặn có phòng trống cho tớ ngủ lại."

Đàm Nhã Hằng nhìn theo bóng lưng cao gầy mặc áo choàng trắng ngoài phòng khám, tấm tắc: "So với Hứa nữ vương thì nhan sắc của bác sĩ Lương cũng không kém cạnh, mỗi người một vẻ."

Tôi bất lực lườm cô ấy, "Đừng nhìn họ bằng ánh mắt của mấy ông già háo sắc được không?"

"Tớ chưa nói cậu quá phí của trời nhỉ." Đàm Nhã Hằng lập tức đáp lại, "Vịt đến mép rồi còn bay đi được, cậu lợi hại thật."

Đã lâu không nghe lời công kích độc mồm độc miệng của Đàm Nhã Hằng, lúc này tôi vừa tức vừa buồn cười, cúi đầu ăn lảng tránh thế tiến công.

"Nhắc mới nhớ, cũng phải một tháng rồi..." Đàm Nhã Hằng tách đũa, xì xụp ăn mì, "Cậu thật sự không muốn gặp Hứa nữ vương à?"

Tôi lắc đầu.

"Tại sao vậy?"

"Gặp nhau thì có thể làm gì?" Tôi nói mà không ngẩng đầu, "Không có lý do, cũng không cần thiết."

"Vậy nếu như Hứa nữ vương tới tìm cậu thì sao?"

Tay đang cầm đũa của tôi khựng lại, rồi liền cho một miếng sủi cảo thuỷ tinh vào miệng, "Không có nếu như. Mà dù có, chắc tớ cũng không gặp chị ấy."

Đàm Nhã Hằng nói tôi hết thuốc chữa rồi, trông có vẻ nhu nhược nhưng thật ra cứng đầu như trâu, tôi chỉ cười gượng.

Đề tài đổi sang kì thi chuyển trường, Đàm Nhã Hằng chia sẻ với tôi kinh nghiệm thi cử của đàn chị trước đây, đồng thời cũng kể tôi nghe tình hình của Sở Uy dạo này.

Tôi nghe mà như bừng tỉnh, chưa từng nghĩ rằng mình có thể bình thản nghe chuyện về Sở Uy như thế. Đàm Nhã Hằng cũng nói rất dè dặt, rằng bạn trai của cô ấy thường xuyên thay đổi, dường như không có ai lâu bền.

"Đừng trách cậu ấy, cậu ấy chỉ... quá cô đơn thôi." Tôi nói.

Đàm Nhã Hằng bất đồng đáp trả: "Trên đời này có ai không cô đơn, dù có cô đơn thật cũng không nên tổn thương người khác."

Tôi đang định trả lời thì điện thoại trong phòng khám chợt vang lên inh ỏi, tôi đành phải đi tới quầy, vội vàng nhấc máy, "Alo?"

"Lê Thần."

Khi nghe thấy giọng anh Ông, tôi bất giác sững người.

"Xin lỗi, muộn thế này còn gọi làm phiền cô... Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, có thể mời cô tới bệnh viện T một chuyến không?"

"Sao vậy?" Bỗng dưng tôi có... một dự cảm xấu.

"Phó giám đốc vừa lên xe cấp cứu, đang được đưa đến phòng cấp cứu..."

Khoảnh khắc ấy, máu huyết toàn thân tôi như đông cứng.

Tôi hoàn toàn không nghe được những gì anh Ông nói sau đó, cũng không nói được lời nào.

"Xảy ra chuyện gì?" Đàm Nhã Hằng hỏi.

Tôi cúp điện thoại, định thần lại, kể chuyện Hứa Nhân Ninh được đưa đến phòng cấp cứu. Dứt lời, cô ấy giận dữ lôi tôi ra khỏi phòng khám, "Vậy còn chần chừ ở đây làm gì! Tớ đưa cậu đi! Bây giờ thì lên xe cho tớ!"

Tôi ngồi trên yên sau xe máy của Đàm Nhã Hằng, gió lạnh gầm thét như lưỡi dao sắc nhọn xuyên qua da thịt, tôi vô thức rùng mình.

Hoá ra đối với tôi, xa nhau mấy tháng cũng chỉ như một ngày, ngắn ngủi đến mức tưởng chừng tôi chưa bao giờ rời xa chị; chị vừa gặp chuyện, lòng tôi vẫn nóng như lửa đốt.
Chương trước Chương tiếp
Loading...