Tán Gái Sư Phạm
Chương 34:
– Đẹp quá, anh cảm ơn em nhé! Anh sẽ giữ nó cẩn thận. Ừm… anh được ra viện rồi. Nhưng hôm nào anh khỏi, anh sẽ qua thăm em, em đồng ý không?Nó gật đầu, đôi mắt rũ xuống, tôi biết nó đang buồn. Rút bàn tay đang nắm lấy tay Vy, tôi đặt lên vai em, an ủi:– Nghe lời anh nhé? Đừng buồn. Anh sẽ qua thăm em sớm thôi… em ở lại điều trị cho khỏi bệnh, lúc nào buồn thì gọi cho anh nhé? Khi nào em được ra viện, anh sẽ dẫn em đi chơi nhiều chỗ, vậy chịu không?Nó gật đầu. Con bé vẫn không muốn nói gì với tôi cả. Ngước mắt lên nhìn tôi, nhìn sang Vy, nó lại nhìn sang tôi, đôi mắt như muốn nói một điều gì đấy, tôi không hiểu. Nhưng sau đó nó chạy đi… tôi và Vy đứng nhìn theo nó một lúc lâu nữa.– Mình đi thôi em – tôi quay sang Vy.Có lẽ từ một góc nào đó, con bé đang đứng nhìn chúng tôi và nó đang rất buồn… tôi chỉ hi vọng con bé sẽ hiểu được những gì tôi nói.Về được đến nhà, tôi khập khiễng cái chân lên phòng. Cảm giác ở nhà mình vẫn là tuyệt nhất.Vy ở dưới phụ giúp mẹ tôi nấu buổi tối, lúc đầu định đi ăn ở nhà hàng, nhưng tôi thích về nhà hơn vì dù sao hôm nay cũng là ngày đầu tiên trở về. Có không khí gia đình vẫn là nhấtTôi thay quần áo, rửa qua chút rồi lên giường nằm nghỉ ngơi. Cái giường thân yêu tuy nó không được sạch sẽ và thơm tho như phòng con gái nhưng dù sao thì còn tốt gấp mấy lần so với giường bệnh viện.Đang nằm thiu thiu chuẩn bị ngủ thì có tiếng gõ cửa phòng khẽ khẽ, tiếng em gọi:– Anh ơi, xuống ăn tối nào.Cảm giác nghe như vợ gọi chồng xuống ăn cơm ấy các thím ợ… nghe vui tai quá. Tôi tỉnh rồi nhưng vẫn giả vờ nằm như không nghe thấy gì. Em gõ cửa lại lần nữa vẫn không thấy tôi nói gì, em mở cửa bước vào. Thấy tôi nằm nhắm mặt, em mắng:– Cứ tưởng lên phòng làm gì ai dè lên phòng nằm ngủ thế này đây.Em ngồi xuống bên mép giường lay lay vai tôi:– Anh Khánh… anh Khánh…Tôi vờ vịt ư ử xoay người một chút rồi lại tiếp tục ngủ giống như cả tuần nay không được ngủ ấy.– Anh à… – em tiếp tục lay người tôi– Ừ? – tôi vẫn chưa chịu mở mắt ra– Dậy ăn cơm tối nào… bố mẹ đang chờ dưới nhà rồi… ngủ gì mà khiếp thế? Ăn xong rồi lên ngủ.– Buồn ngủ lắm, để anh ngủ thêm đi – tôi nhõng nhẽo.– Thôi, dậy ăn cơm… không em về đây, để người ta một mình, quá đáng…– Ơ – tôi bật dậy như tôm – Dậy, anh dậy đây.Tôi cười toe toét, em nó lườm tôi một phát dài cả cây số. Tôi chìa tay ra, cười xuề xòa:– Đỡ anh dậy đi.– Lại bắt đầu rồi đấy, tự dậy đi, đi được lên tận tầng 2 rồi còn giả bộ nữa hả? Xuống nhanh đấy, cả nhà còn chờ. Cho anh 5 phút, nhớ chưa?Em giương mặt thách thức. Hờ… Chưa kịp nói thêm câu nào thì em chạy xuống nhà trước. Tôi ngồi tiu nghỉu, nghệt cả cái mẹt ra.Người đâu mà đáng ghét, thôi tự bò xuống nhà một mình vậy.Bữa cơm đạm bạc, đãi khách nhưng không có nhiều món, chắc cả tuần nay mẹ bận đi vào đi ra trong bệnh viện nên không đi chợ được thường xuyên. Cả buổi tối ngồi nói chuyện rất vui vẻ, không có chuyện gì ra chuyện gì nhưng mà lâu lắm rồi mới cảm thấy được cái không khí gia đình ấm áp và hạnh phúc đến như vậy. Và điều làm tôi vui nhất là chuyện mẹ tôi nhờ em.– Ngày mai con có bận gì không Vy? – mẹ tôi hỏi.– Dạ, cháu học sáng, chiều cháu rảnh ạ.– Vậy, ngày mai con học về rồi qua đây nấu cơm cho Khánh dùm bác một buổi trưa được không? Ngày mai có cuộc họp cổ đông quan trọng, phải ở lại công ty cả ngày. Nó đang bị như vậy nữa, phải ăn uống đảm bảo mới lấy lại sức được.Tôi nuốt nước bọt cái ực. Vy ngớ người ra một lúc…– Dạ? Ơ… vâng ạ – em đồng ý trong một trạng thái như đang bị ép buộc ấy.– Con ăn mỳ cũng được mà mẹ – ý kiến của mẹ, tôi thích lắm, nhưng mà làm thế làm phiền em chết đi được. Ép buộc nhau quá đáng.– Thì nếu Vy bận thì để bác nhờ cô hàng xóm cũng được, làm thế cũng phiền cháu thật – quay sang tôi mẹ bảo – Tôi chả tin tưởng, an tâm gì anh cả đâu. Có bao giờ biết tự lo cho sức khỏe của bản thân đâu. Có lớn mà không có khôn, như anh, con cái nhà người ta làm được ối việc, đằng này anh ăn rồi chỉ biết phá hoại thôi.Em nó bụm miệng cười. Cười cái gì mà cười, hay lắm mà cười. Mẹ đáng ghét thật đấy, nói xấu con trước mặt người quan trọng, tạo ấn tượng tốt không được mẹ lại cứ ném đá vào bùm bùm thế.– Mẹ nói thế người ta chê con, con ế không lấy được vợ mẹ đừng có than nhá.– Ma nó thèm lấy anh.– Để mai cháu qua cũng được bác ạ – em gắp thêm một con tôm bỏ vào bát tôi rồi mỉm cười duyên dáng.Á, yêu em chết đi được ấy. Muốn quay qua ôm một cái hôn phát vào má thôi. Nhất là tối nay chắc phải qua phòng mẹ nói là con yêu mẹ nhiều nhiều hơn cả quả Đất này mới được. Tối nay mẹ chính là thiên thần. Vừa yêu con, vừa hiểu con số 1. Huraaaa… nhất mẹ đấy.Bữa cơm kết thúc muộn hơn so với thường ngày. Giúp mẹ rửa bát xong, em xin phép đi về không muộn. Hôm nay chân bị què không đưa em về được. Buồn ngớ ngẩn hết cả người. Bố tôi đề nghị đưa em về nhưng em từ chối, em đi xe bus. Chắc chắn là em từ chối rồi, từ chối là chuyện bình thường còn nhận lời mới là chuyện lạ đấy.Nằm lăn lóc bên này bên kia, cứ ngồi nghĩ mãi tới viễn cảnh ngày mai em qua đây, nấu cơm cho mình ăn, chỉ 2 mình thôi, không ai khác… lòng cứ lâng lâng. Cái cảm giác này gọi một cách chính xác là thăng hoa. Ủ uôi… hạnh phúc đến mức mà cả tối cứ ngồi cười một mình. Cầm mấy cuốn truyện tranh lên đọc mà chả thấy chữ đâu, chỉ toàn thấy hình bóng của em hiện ra trong trang sách, em cứ như ma ấy. Nói thế nào cũng không thể kể ra hết được cái sung sướng của tôi lúc này. Bác nào có người yêu thì chắc hẳn phải hiểuLôi điện thoại ra ngắm nghía lại bức hình của em… thế mà ôm cái điện thoại ngủ lúc nào không hay. Đời cơ bản là vui.… Bạn đang đọc truyện Tán gái sư phạm tại nguồn: http://truyensextv.me/tan-gai-su-pham/Tôi ngồi xem em nấu nướng, tay em làm thoăn thoắt, xào nấu, rồi rửa, hấp, luộc. Giống như nhà chuẩn bị có tiệc tới nơi ấy. Lâu lâu em cứ nhìn về phía tôi cười ngượng ngịu, e thẹn như kiểu con gái mới về làm dâu ấy. Tôi hạnh phúc, cứ ngồi nhìn em làm mà cười tít mắt.Hơi nóng của bếp làm má em ửng hồng lên, nhìn em xinh quá, cứ muốn ngồi ngắm mãi, ghi mãi cái khoảnh khắc này trong đầu thôi.Bỗng nhiên em xoay người ra sau, bàn tay vấp phải chiếc bát đặt trên kệ bếp vỡ tan tành. Em hoảng hốt cúi xuống nhặt, tôi chạy ra giúp em một tay. Mảnh vỡ của bát ghim vào tay em chảy máu, tôi lo lắng sợ em đau, cầm lấy ngón tay cho vào miệng (theo cái cách mà trong phim Hàn xẻng thường làm ợ) để cầm máu. Bốn mắt giao nhau, em ngượng ngùng nhưng không lãng tránh, tôi nhìn em đắm đuối… chân tay vụng về… tim gan cứ đập tưng tưng… chẳng nhẽ, ngay bây giờ sẽ có điều kỳ diệu xảy ra sao?Can đảm thử đi… không được thì thôi – tôi nghĩ tới điều ấy.Và trong giây phút của khoảnh khắc như hai trái tim đang giao thoa cùng chung nhịp đập… ánh mắt nhìn nhau đắm đuối… tôi thả ngón tay của em trong miệng, nuốt nước bọt cái ực, từ từ tiến sát gần tới khuôn mặt của em, hai mí mắt từ từ khép lại. Cho đến khi cảm thấy hơi thở em nóng hổi phả vào mặt, mùi son môi ngòn ngọt vị trái cây từ môi em thì…– Khánh, Khánh ơi…Ặc ặc… Tôi mở mắt ra, khuôn mặt yêu quý của em biến mất, thay vào đó là bộ mặt của bố tôi đang chằm chằm nhìn tôi.– Dậy đi con, dậy ăn sáng bố đưa tới trường không muộn giờ làm của bố.Ông nội nhà bố ấy. Đang mơ đẹp. Trời đất ơi… lòng tôi đang gào thét, nếu như em không phải là giấc mơ.– Bố gọi đúng lúc quá đấy – hứ, tôi lầu bầu.– Định lúc nào mới dậy nữa? Anh đi học một mình được hả? Nghỉ học cả tuần rồi, lên trường đi chứ.– Đang mơ đẹp, đến đoạn gay cấn nhất bố lại thức, chán bố ghê.– Mơ với chả mộng, thế lúc nào đến đoạn gay cấn anh nhớ bảo bố, bố có ở trong giấc mơ của anh đâu biết anh mơ đến đoạn nào mà thức? Dậy, làm nhanh cho bố.Hờ… tiếc của chưa. Xém chút nữa thôi mà. Aaaa… lê cái bộ mặt khó coi vào nhà vệ sinh tự kỷ vậy.Ông già đèo đến trường, may mà đường đến công ty đi qua trường tôi, chứ nếu mà ngược hướng chút nữa vất vả biết bao nhiêu.Lâu lắm không lên lớp, thấy cái chân bó nguyên cả cục bột trắng xóa của tôi, tụi nó chọc quá trời luôn. Tôi tự nhiên cứ thích ngồi cười hiền lành, chả khoái gato với tụi này nữa. Thiệt chứ chả lợi lộc gì cả. Hứng lên nó bế xuống tầng 1 nó quẳng đấy chả cho cây nạng cũng nên ấy chứ.Ngồi cả buổi học mà cứ lơ tơ mơ như kiểu đang ngồi máy bay giấy đi dạo trên những đám mây ấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương