Tân Thế Giới

Chương 7: Cửu Long Thành Trại 2



Xuất chiêu rồi, thanh Thiết Bảng trong tay Hầu Vương xoáy mạnh quanh người tạo thành một cơn lốc nhỏ. Bất kì vật nào chạm phải cơn lốc này đều bị hủy hoại mạnh, cây cối xung quanh dạt cả sang một bên, đất đá cuốn bụi mù mịt, bàn tay của nam nhân nọ chạm sượt phải lập tức cảm thấy đau rát, nếu trúng chiêu ắt hẳn bị thương. Nhưng nam nhân bí ẩn nọ lại càng tỏ ra thích thú hơn :

- Ha ha, thú vị lắm ! – Sau đó anh ta vận công rồi hét lớn : - Thiết Long Thể.

Lúc này lộ rõ chân thân anh ta quả nhiên thực là một cao thủ khí cấp 5, thi triển tuyệt học của bản thân, anh ta dễ dàng dùng tay không bắt lấy rồi nắm chặt thanh Thiết Bảng khiến Hầu Vương kinh ngạc há mồm không ngậm lại được :

- Sa.. sao có thể chứ ?!

- Ha ha, với một cậu nhóc mà có thể lên tới khí cấp 3 và sử dụng Thiết Bảng điêu luyện thì quả thực triệu người có một. Nhưng còn phải luyện thêm nhiều !

Hầu Vương muốn giật thanh Thiết Bảng ra khỏi tay nam nhân nọ nhưng không thể lay chuyển chút nào. Cậu ta cắn chặt răng tức tối, bộc phát ra một tuyệt chiêu khác, thanh Thiết Bảng xoáy mạnh bật ra khỏi tay nam nhân kia, nếu là người bình thường khác thì bàn tay có thể đã bị lực xoáy xé toạc da thịt. Tuy thế Hầu Vương được thế không tha, cậu ta nhắm thẳng vào cổ mà đâm tới :

- Tên chết tiệt xem ngươi còn huênh hoang nổi không ?!

Một tiếng động lớn như hai thanh thép nguội va mạnh vào nhau vang lên, Hầu Vương lần đầu trong đời đi hết kinh ngạc này đến kinh ngạc khác, thanh Thiết Bảng đã chọc đúng yếu điểm trên cổ, cậu ta ngỡ cổ họng của kẻ lạ mặt kia chắc chắn phải bị xé toác ra mới phải, nhưng không nam nhân nọ không mảy may xây xát. Thậm chí anh ta còn cười nhạt, rồi nhẹ nhàng đưa tay lên nắm tay thanh Thiết Bảng :

- Ồ, quả thực là nó, một trong sáu món vũ khí tuyệt thế hiện nay !

Hầu Vương định thần lại mới sực giật mình nhận ra mình bị tước Thiết Bảng khỏi tay từ lúc nào, cậu ta ngập ngừng suy nghĩ, lúc này nếu kẻ lạ mặt kia không muốn trả lại thanh Thiết Bảng thì phải làm thế nào, sức không bằng người, chẳng lẽ không thể bảo vệ món đồ quý sư phụ để lại. Hầu Vương lan man suy nghĩ rồi cắn chặt môi lại, cậu ta định liều mạng, dù mất mạng cũng thề lấy lại Thiết Bảng. Nhưng khi Hầu Vương vừa vận sức định lao tới thì, nam nhân lạ mặt nọ ném trả thanh Thiết Bảng cho cậu ta và cười nói :

- Ha ha, thực sự là một món đồ rất quý đó, hãy giữ gìn cẩn thận. Nhưng với năng lực hiện tại của cậu nếu gặp phải kẻ mạnh thực sự thì ... Nếu muốn nâng cao thực lực cứ đến Cửu Long Trại trên núi, bất cứ khi nào ta cũng sẵn lòng chỉ dạy !

Nắm chặt lại thanh Thiết Bảng, Hầu Vương im lặng vài giây rồi thét lớn :

- Cỡ ngươi mà đòi làm sư phụ của ta sao ! – Quả thực tuổi trẻ nông nổi, nhưng cậu ta cũng chỉ là quá tôn trọng sư phụ mình, không muốn có kẻ nào khác coi nhẹ ông, lời nói của nam nhân nọ như chạm vào lòng tự ái rằng sư phụ cậu ta dạy bảo cậu ta không ra gì.

Thanh Thiết Bảng lại nhắm tới đầu nam nhân nọ mà đánh tới nhưng thực lực chênh lệch một trời một vực đã thể hiện rõ, nam nhân nọ nhanh lẹ xoay người tránh đồng thời dùng tay nắm lấy đầu của Hầu Vương dập mạnh xuống đất, “ẦM”, đất lún cả xuống, nam nhân nọ vẫn nắm chặt đầu và nói :

- Ta không hề muốn làm sư phụ hay gì gì của cậu, ta chỉ muốn nói nếu muốn nâng cao năng lực ta luôn sẵn sàng đấu với cậu cho đến ngày cậu có thể hạ ta. Hiểu rồi chứ !

Im lặng một hồi, bỗng cánh tay phải của Hầu Vương gắng gượng nhấc thanh Thiết Bảng gõ nhẹ vào đầu của nam nhân lạ mặt. Anh ta thấy thế cũng chỉ khẽ cười rồi đứng dậy xoay người bỏ đi :

- Nhớ đó, bất cứ lúc nào cậu cũng có thể đến Cửu Long Trại tìm ta.

Hầu Vương gượng dậy đi theo sau rồi khẽ nói :

- Ta là Hầu Vương, ngươi là ...

Nam nhân nọ cười lớn hài lòng nói :

- Tốt, ta là Cửu Vân Long, mọi người trong sơn trại thường gọi ta là Trại Chủ, nhưng cậu muốn gọi ta sao cũng được. Sao hả, có hứng thú muốn gia nhập Cửu Long Thành Trại của ta ?

Hầu Vương đắn đo suy nghĩ một hồi rồi đi theo sau Cửu Vân Long mà nói :

- Được, Trại Chủ. Nhưng sau này chắc chắn ta sẽ hạ anh, cứ đợi đó.

- Ha ha, được, ta sẽ chờ, bây giờ chúng ta quay về trại, để ta giới thiệu cậu với mọi người.

Cửu Long Thành Trại gồm một trại lớn nhất ở trên đỉnh núi, xung quanh là 8 trại nhỏ hơn. Mỗi trại đều có một Trưởng Trại, họ đều là những cao thủ hạng nhất quy tụ dưới Cửu Vân Long vì nhiều lý do khác nhau, họ được toàn quyền xử lý tất cả công việc xảy ra ở trại của mình, đồng thời phải toàn lực bảo vệ an nguy cho trại mình cũng như ra sức giúp đỡ các trại khác. Công việc ở chín trại thường được tổng kết cho Ngũ Tổng Sư, ông ta là một ông già đã gần bảy mươi, cực kỳ thân thiết với Cửu Vân Long và là quản gia giúp Cửu Vân Long toàn bộ các công chuyện lớn nhỏ xảy ra ở Cửu Long Thành Trại cũng như các trại nhỏ trực thuộc khác ở khắp mọi nơi. Mọi việc hầu hết đều đã được người khác làm hộ cho nên Cửu Vân Long khá thảnh thơi, chỉ một vài việc thực sự lớn mới cần anh ta ra tay. Hai người Hầu Vương và Cửu Vân Long trở về trại, lúc này ở trại lớn đang có tới năm Trại Trưởng xuất hiện ở đây, ngày thường bọn họ đều ở trại của mình, ít khi có tới ba người tới trại lớn, hôm nay nhất định phải có việc gì lớn xảy ra mới khiến bọn họ đều ở đây.

- Ồ, chả mấy khi đông đủ thế này ! Hôm nay chắc phải mở đại tiệc ấy nhỉ. – Cửu Vân Long cười nói.

- Có chuyện lớn xảy ra rồi đó, anh còn cười cợt được sao ?! Ngũ Tổng Sư đang trong lều lớn đợi anh đó. Mà... Thằng nhóc đi bên cạnh anh là ai ? – Một phụ nữ trạc ba mươi với thân hình cực kỳ gợi cảm, khuôn mặt xinh đẹp nhưng ánh mắt sắc lạnh nói.

- À để ta giới thiệu với mọi người luôn. Đây là Hầu Vương, từ nay cậu ta sẽ là người của trại chúng ta, mọi người giúp đỡ cậu ta nhé ! – Cửu Vân Long nói rồi quay sang Hầu Vương tiếp tục : - À còn mấy người đây đều là các Trại Trưởng tài giỏi nhất của ta, cậu có thể học ở họ nhiều điều đó. Uhm, đây là Hắc Góa Phụ Trại Trưởng trại hai, còn đây là trại trưởng trại năm Đại Hùng, còn kia là ...

Cửu Vân Long còn chưa kịp nói xong thì Hắc Góa Phụ lôi anh ta vào trong lều lớn :

- Còn luyên thuyên được nữa.

Cửu Vân Long và năm Trại Trưởng cùng vào lều lớn, Hầu Vương cũng im lặng vào cùng, bên trong là Ngũ Tổng Sư đang ngồi đợi sẵn, nét mặt vô cùng suy tư, lo âu.

- Cậu về rồi đó hả, mau ngồi xuống đi, ta có chuyện cần bàn đây. Hửm, còn thằng nhóc kia là ai ?

- Không sao, đều là người nhà cả, Ngũ Sư cứ nói đi. – Cửu Vân Long cười đáp.

Ngũ Tổng Sư được Cửu Vân Long cực kì tin tưởng và tín nhiệm, ngược lại ông ta cũng cực kì tin tưởng Cửu Vân Long, cũng như các Trại Trưởng khác, mọi người đều được Cửu Vân Long tin tưởng đối đãi chân thành nên đều nhất mực trung thành và tín nhiệm anh ta.

- Thực ra hai tuần trở lại đây, có một kẻ nào đó đã giết toàn bộ người ở hai trại nhỏ trực thuộc chúng ta ở Đất Bắc. Ta đã nhờ Trưởng Trại tám Lân Tinh tới điều tra nhưng hoàn toàn bế tắc. – Ngũ Tổng Sư muốn nói tiếp nhưng ậm ừ dừng lại.

- Có lẽ là một kẻ nào đó muốn nổi danh hoặc muốn tạo nên một thế lực mới thôi, chúng ta có thể nhờ vào vài mối quan hệ để người quen ở đó giúp tìm ra tên sát nhân mà. – Cửu Vân Long lúc này không còn vẻ cười cợt, nét mặt rất nghiêm túc.

- Thực ra, có lẽ tên sát nhân không phải người ở đây, hắn là một kẻ từ nơi khác tới... – Ngũ Tổng Sư nói tới đây lại ngập ngừng.

Nét mặt của Cửu Vân Long hơi trùng xuống suy tư, anh ta nghĩ về một thứ gì đó rồi nói :

- Ngũ Sư cứ nói tiếp đi.

- Ở hai trại bị hắn giết hại đều để lại một hình vẽ.

- Đó là ... ? – Cửu Vân Long dường như biết được điều gì đó, giọng anh có vẻ hơi run run.

- Là hình đầu một con rồng bị kiếm đâm.

Nghe tới đây Cửu Vân Long hơi thẫn thờ một giây rồi nói mà như lẩm bẩm một mình :

- Rốt cuộc ngày này cũng tới ! – Rồi quay sang nói với Ngũ Tổng Sư và mọi người : - Được rồi, Ngũ Sư mau gọi Lân Tinh về trại của cậu ta. Còn mọi người, mong mấy ngày này mọi người ra sức hơn trong việc an ninh của trại, nếu có việc gì hãy lập tức báo ta về.

- Ngài định ... – Các Trại Trưởng đồng loạt nói.

- Phải, ta sẽ đi tìm kẻ đó, trong thời gian ta không có mặt ở đây phải nhờ mọi người rồi. – Kẻ có thể khiến Cửu Vân Long lo lắng đích thân truy tìm hẳn phải rất nguy hiểm, cho nên mọi người lo lắng cho anh ta cũng phải. – Được rồi, mọi người trở lại trại của mình đi, ta sẽ xuất phát bây giờ.

Lời của Cửu Vân Long đã nói ra, mọi người cũng đành phải nghe theo dù rất lo cho anh ta. Nhưng trước đến nay các Trại Trưởng cũng như người dân trong trại đều tin tưởng anh ta nhất mực, ngoài phong cách sống cũng như đối nhân xử thế thì đó còn là do sức mạnh bá đạo của anh ta, đâu phải kẻ nào cũng được truyền tụng là đánh ngang sức với người mạnh nhất thế giới hiện tại : Bạch Sầu. Sau khi các Trại Trưởng rời khỏi, Ngũ Tổng Sư giữ Cửu Vân Long ở riêng lại :

- Ta thật sự rất lo cho an nguy của con, nếu hắn ta thực sự là người của bọn chúng thì không biết được chuyện gì sẽ xảy đến đâu !

- Ha ha, già đừng lo, sau khi con giải quyết xong tên này thì chúng ta lại có mười năm yên ổn rồi. Cũng đâu phải lần đầu chứ, có khi sau lần này chúng còn không dám đến nữa, lúc đó thì không cần phải lo nghĩ gì rồi. – Cửu Vân Long dù lúc này cũng đang rất lo nhưng cố gắng gượng cười nói để Ngũ Tổng Sư yên lòng.

“Sống trên đời làm gì có lúc nào không phải lo nghĩ chứ”, Ngũ Tổng Sư thở dài, dù sao Cửu Vân Long cũng đã quyết chí, ông đành phải nghe theo anh ta. Dù sao qua cuộc nói chuyện cũng thấy được giữa hai người cực kì thân thiết. Cửu Vân Long lúc này định rời đi thì Hầu Vương tiến tới chặn đường :

- Tôi mới đến đây mà anh đã định bỏ tôi lại một mình sao ?

- Ha, đừng lo, mọi người ở đây đều rất tốt, cậu sẽ được chào đón nồng nhiệt.

- Thực ra thì... Tôi muốn đi theo anh, muốn biết bên ngoài kia ra sao. Và... Tôi mới là kẻ có thể đánh bại anh, nếu có chuyện gì xảy ra với anh thì chẳng phải tôi mất hết cơ hội rồi sao ? Thế nào, Trại Chủ ?!

Hầu Vương đã muốn thế thì Cửu Vân Long cũng đành cười lớn rồi chấp nhận cho cậu ta đi theo.
Chương trước Chương tiếp
Loading...