Tận Thế Quyến Rũ Nữ Nhân Thiên Hạ

Chương 13: Dị năng (2)



Một ngọn lửa màu lam bùng lên từ đầu ngón tay Tần Thiên mang đến một khí tức lạnh lẽo nóng bỏng đan xen làm người run sợ. Tiến sĩ Ngưng há hốc mồm, hai mắt như muốn lồi ra, ngọn lửa màu lam đã tắt từ lâu nhưng lão vẫn giữ nguyên tư thế kinh ngạc, khoảng vài phút sau, Ngưng Thế Dân mới tức giận mắng:

-Con mẹ nó, ngươi đúng là vận cứt chó*, thế quái nào lại là dị năng biến dị hiếm có cơ chứ? Lại là biến dị của hai nguyên tố thủy, hỏa có lực công kích cùng phòng thủ mạnh nhất a!!!

*vận cứt chó: may mắn ^.^

Tần Thiên không quan tâm đến lời Ngưng Thế Dân, lúc này hắn cảm thấy cực kì mệt mỏi, đầu óc đau nhức như muốn nổ tung. Tiến sĩ Ngưng chửi bậy một hồi mới chú ý đén vẻ mặt thống khổ của Tần Thiên, lão vỗ trán:

-Ai~quên mất, lần đầu sử dụng sẽ rất mệt mỏi. Nhưng ta không thể để ngươi tiếp tục nghỉ ngơi nữa, ngươi đã tốn rất nhiều thời gian ở đây rồi.

Sau đó, lão tiến sĩ rút ra một ống tiêm, tùy tiện đâm vào cánh tay Tần Thiên, đưa chất lỏng màu xanh vào cơ thể hắn. Tần Thiên cánh tay đau nhức không thôi, hắn cắn răng nhịn đau, trừng mắt nhìn tiến sĩ Ngưng đang tỏ ra vô tội ở bên.

Kì lạ thay, chất lỏng màu xanh vừa đưa vào trong cơ thể, Tần Thiên đã cảm nhận được cảm giác khoan khoái, dễ chịu, tỉnh táo lạ thường, hắn không nhị được hiếu kì hỏi:

-Thuốc gì vậy?

Trầm mặc vài giây, Ngưng Thế Dân mới bâng quơ nói:

-...thuốc phiện...

Tần Thiên nghe thấy thì nhảy dựng lên, chửi thề:

-Mẹ kiếp! Ông muốn đầu độc lão tử?

Ngưng Thế Dân không để ý sự tức giận của hắn, chỉ mỉm cười:

-Ồ, tiểu tử, sao ngươi không nhìn lại bản thân mình?

Tần Thiên nghi hoặc nhìn xuống, sau đó trong mắt hắn chỉ còn lại nồng đậm kinh ngạc. Một kẻ vốn bị thương nặng như hắn vốn khó có thể phục hồi trong mấy tháng được nhưng bây giờ lại có thể cử động bình thường! Mang theo nghi ngờ không thôi, Tần Thiên tháo từng lớp băng trên người xuống, thế nhưng tuyệt nhiên lại không tìm thấy bất cứ vết thương nào, thậm chí một vết xước cũng không có!

Ngưng Thế Dân tỏ vẻ lưu manh, huýt sáo:

-Tiểu tử, da tốt nhỉ, nhưng không cần khoe với ta đâu.

Đối với một thanh niên trẻ tuổi làm ra hành động cợt nhả này khá bình thường nhưng đối với một người đã có tuổi như lão lại trở thành một chuyện rất buồn cười. Nhưng Tần Thiên chẳng còn tâm trí nào để đôi co với lão nữa. Hắn sờ vết thương sau lưng, không hề có dấu hiệu nào cho thấy hắn từng bị thương ở lưng. Tần Thiên nhìn nhìn một chút vị trí những vết sẹo khi hắn làm sát thủ. Cực kì ngạc nhiên, 1 vết cũng không còn, suýt chút nữa, hắn đã nghĩ rằng mình đang ở trong cơ thể người khác nữa kia!

Tần Thiên không để ý rằng không chỉ có cơ thể mà khuôn mặt hắn cũng biến đổi khá lớn nhưng tiến sĩ Ngưng thì không bỏ qua sự thay đổi của hắn dù là nhỏ nhất, đây là thói quen của những nhà khoa học. Trong lòng ông thầm thở dài "Tên tiểu tử này lại yêu nghiệt thêm một phần rồi".

Quả nhiên,Tần Thiên như được lột xác, làn da trắng thêm một phần đồng thời tăng thêm 3 phần sự lạnh lùng tuấn mĩ, thân hình không cường tráng khoa trương nhưng mang đến cảm giác rắn chắc, khỏe mạnh mà nóng bỏng.

Thu lại tầm mắt, Ngưng Thế Dân đang định nói tiếp thì cửa phòng mở ra. Là Ngưng Tiểu Lạc, nàng lo lắng Tần Thiên 4 ngày nay chưa ăn gì nên mới chuẩn bị một phần thức ăn mang đến cho hắn. Nhưng mới bước vào cửa thì một hình ảnh đập vào mắt khiến nàng suýt ngã.

Trong mắt nàng, "Diệp Thiên" anh tuấn tiêu sái, cả người băng vải nới lỏng, bên trong ẩn hiện làn da khỏe mạnh, căng tràn sức sống, tư thế cởi băng quyến rũ vô cùng, đủ khiến bất cứ ai nhìn cảnh này cũng muốn phun máu mũi. Còn người cha đáng kính của nàng lại như sói đói nhìn cừu non, nhìn "Diệp Thiên" không chớp mắt, chỉ kém chảy nước miếng mà thôi! (Lam Hỏa: máu hủ tuôn trào -_-///)

Ngưng Tiểu Lạc lời định nói ra đành phải nuốt trở lại, cúi đầu xuống vẻ xin lỗi:

-Con xin lỗi vì đã làm phiền hai người.

Rồi nàng trầm mặt lui ra.

Tần Thiên thấy thái độ của Ngưng Tiểu Lạc, biết nàng hiểu lầm chuyện gì. Gương mặt tuấn mĩ đen như đít nồi "Con mẹ nó, hình tượng vỡ nát". Tiến sĩ Ngưng nham hiểm cười:

-Cũng tốt, hiểu lầm cũng tốt, để nó chết tâm đi thì hơn.

Tần Thiên ảo não thở dài:

-Ông, cái đức hạnh này ta thật không còn gì để nói...

Ngưng Thế Dân gãi đầu, ra vẻ thẹn thùng:

-...quá khen...

Khóe miệng giật giật, Tần Thiên bất lực nói:

-Được rồi, giỡn thế được rồi, mau nói tin tức về em gái tôi.

.

.

.

Hết
Chương trước Chương tiếp
Loading...