Tàn Vương Nịch Sủng, Kinh Thế Y Phi

Chương 54: Mắc cỡ chết người



Cẩm Ngôn đói bụng, thật vất vả mới đợi được Mạnh Sở Tuyệt trở về, nước mắt chút nữa tuôn rơi. Mạnh Sở Tuyệt nhìn nàng ở chỗ kia một bộ dáng khóc không ra nước mắt, chợt cảm thấy buồn cười: “Đây là làm sao? Yên tâm đi, thời gian ăn cơm, không cần ngươi ở lại, nơi này ta tới coi chừng là được rồi.”

“Tiên sinh…” Cẩm Ngôn nhìn hắn đi qua bên người, vội vàng ôm cánh tay hắn, vội la lên: “Tiên sinh, bên ngoài lạnh lắm, ta không dám đi ra ngoài, ngươi có thể đem ngoại bào cho ta mượn được không?”

Mạnh Sở Tuyệt hơi kinh ngạc nhìn lước qua người nàng, quả nhiên thấy nàng một bộ dáng run lẩy bẩy, do dự một lúc mới nói: “Đi sớm về sớm.”

Cẩm Ngôn lập tức gật đầu, chờ Mạnh Sở Tuyệt cởi ngoại bào, nàng vội vàng khoát lên người, chạy nhanh như làn khói. Mạnh Sở Tuyệt nhìn bộ dáng hấp tấp của nàng, bất đắt dĩ lại mỉm cười, chính là rủ tầm mắt xuống, vô tình nhìn thấy một điểm dấu vết trên chiếc ghế kia, nhất thời, trên gương mặt tuấn mỹ nổi lên một tầng đỏ ửng.

Cẩm Ngôn khoác lên người ngoại bào của Mạnh Sở Tuyệt, một đường vô cùng khẩn cấp chạy về chỗ ở, nhưng là nàng đánh giá quá cao năng lực nhớ đường của mình, ngày hôm qua đến đây, dọc đường có thái giám dẫn đường, sáng nay, nhờ có Tiểu Thiền đưa nàng đến đầu đường, lúc này chạy tới chạy lui, nàng tất nhiên không biết phương hướng. Mà trên người nàng lại khoác ngoại bào của nam nhân, ở đây toàn là nữ nhân hậu cung, thật quá nổi bật.

Đi tới một chỗ quẹo cua, chợt nhìn thấy phòng ở quen thuộc, trong lòng Cẩm Ngôn vui vẻ, lại dường như nhìn thấy có người đi qua, vội vàng rụt lui thân mình, thận trọng tính toán, lập tức lao ra khỏi hành lang. Nhưng khi nàng dùng hết khí lực, tính toán vòng qua ngõ quẹo, gần như sắp đạt được mục đích, vốn là không có gì trước mặt, bỗng nhiên liền xuất hiện một vật khổng lồ, đầu nàng liền đụng phải. Đau, ngay cả ngoại bào khoát lên người nàng cũng rơi trên mặt đất.

Đây là thứ gì, sao lại cứng như vậy, nàng đau đến nỗi mắt cũng nổ đom đóm!

“Làm việc gì mà lỗ mãng liều lĩnh như vậy?” Hai vai được người nâng dậy, bên tai vang lên một đạo thanh âm vừa quen thuộc vừa rõ ràng, đem lời mắng Cẩm Ngôn chuẩn bị nói ra lại bị nuốt trở về.

Nàng cảm thấy khí lực mất sạch, thân thể cứng ngắt, vừa ngẩn đầu, hai tròng mắt liền thẳng tắp đụng vào ánh mắt sâu thẳm của Tần Phi Mặc, chợt hai chân liền mềm nhũn, thẳng tắp quỳ ngồi trên mặt đất, Tần Phi Mặc muốn kéo cũng kéo không được.

“Nô tỳ quấy nhiễu đến hoàng thượng, tội đáng chết vạn lần, vạn mong hoàng thượng thứ tội.” Nàng thẳng tắp quỳ ngồi ở chỗ kia, mặc dù là lời thỉnh tội, nhưng một chút tư thái nhún nhường cũng không có, Tần Phi Mặc nhíu nhíu mi, hơi cúi thân thể, dường như muốn đỡ nàng đứng dậy, Cẩm Ngôn cuống quýt vội quỳ thân thể lui về sau vài bước, lập tức di chuyển đến kiện ngoại bào bên cạnh, đến lúc có thể chạm tay, tiếp tục không nhúc nhích quỳ, để sau Tần Phi Mặc cho nàng ngồi dậy, nhân cơ hội đó nàng liền có thể nhặt lên y phục.

Nhưng mà, người tính không bằng trời tính, nàng không động thì tốt rồi, nàng vừa động, Tần Phi Mặc cũng thấy được kiện y phục đó, chân mày nhíu lại, hỏi: “Đây là của ai?”

Có cung nhân nhặt y phục kia lên, đưa tới bên cạnh Tần Phi Mặc, Cẩm Ngôn thấy tay hắn sờ lên vạt áo, trong lòng rên rỉ, chỉ có thể quỳ thẳng lưng, trong lòng quẫn bách, thực muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Chương trước Chương tiếp
Loading...