Tân Ỷ Thiên Đồ Long Ký

Chương 36: Ỷ Thiên Kiếm



Nước mắt trong nháy mắt tuôn ra, run rẩy giãy dụa nhúc nhích thân người bò đi, dương vật bên trong âm đạo lại động, nàng lập tức cảm thấy một trận tê dại kịch liệt ở trong âm đạo, khẽ cắn môi dưới rên lên một tiếng.

– Không phải… không phải như sư tỷ nghĩ vậy, thật ra là do……

Trương Siêu Quần lúng túng nói lỡ, làm sao có thể mở miệng nói ra những lời này? Nhưng nếu không nói, chính mình so với nỗi oan Đậu Nga còn hơn, hắn cố gắng tự trấn định tâm thần, nói︰

– Kỷ sư tỷ, đến tột cùng sư tỷ giống như là trúng ta vậy, khi tiểu đệ nói phải đi về, thì sư tỷ… sư tỷ liền ngủ thiếp đi, tiểu đệ lại không dám lộn xộn, sợ đánh thức sư tỷ, vậy mà cũng không lâu lắm, sư tỷ lại đột nhiên liền đem tiểu đệ đè xuống đất, y phục của tiểu đệ là do…sư tỷ….sư tỷ… ngay cả… xiêm y của sư tỷ cũng chính là …do sư tỷ…..

Kỷ Hiểu Phù vừa nghe hắn nói, vừa rơi lệ, nghe hắn nói đến đó, trong đôi mắt biểu hiện mê loạn lộ ra đến chính mình thật giống là có một giấc mộng, một giấc mộng thật là ngượng ngùng, trong ảo mộng mình cùng Dương Tiêu đang làm loại chuyện đó, ai biết đâu vừa mở mắt ra, lại chính mình đem Trương Siêu Quần đè nhào trên đất… lẽ nào… lẽ nào thật sự chính là chính mình đã đem cây dương vật của người nam nhân khác cắm vào thân thể của mình?

Kỷ Hiểu Phù trong đầu hỗn loạn tưng bừng, sao lại sẽ là như vậy? Càng hồi tưởng, việc vừa mới phát sinh càng là rõ ràng…..

Kỷ Hiểu Phù sắc mặt trắng bệch sững sờ một hồi lâu, như là đột nhiên nhớ tới cái gì đến, vội vàng từ trên mặt đất nắm lên xiêm y, nhưng đều bị xé rách, xem cũng không dám liếc nhìn hắn một cái, nước mắt tràn mi mà ra, run giọng nói︰

– Làm sao đây? Làm sao trở lại đây?

Hai người sau khi một phen phiên vân phúc vũ, chân trời đã hiện ra một tia sáng ban mai đầu tiên, hai người y phục đều bị rách, nếu trời sáng, thì làm sao dám gặp người?

Trương Siêu Quần vội ho một tiếng, lắp bắp︰

– Kỷ sư tỷ, chuyện đến nước này, chúng ta cũng không cần nghĩ nhiều, coi như là một giấc mộng đi, trước tiên cứ mặc tạm y phục của tiểu đệ, dù sao vẫn còn tương đối hoàn chỉnh, sư tỷ mau mau mặc vào, vẫn chưa có người đến, sau khi về đến gian nhà tranh thì thay đổi y phục lại, mang đến đây cho tiểu đệ, tiểu đệ….. tạm thời ẩn nấp ở trong đống cỏ khô này chờ sư tỷ.

Thấy Kỷ Hiểu Phù chần chờ, hắn vội la lên︰

– Sư tỷ còn muốn cái gì! Bộ muốn chờ trời sáng hẳn để mọi người nhìn thấy chúng ta dáng dấp như vậy à? Có cái gì muốn nói, chờ sau này đi…

Nói xong hắn đem y phục cởi ra, tiến lên phủ lên người Kỷ Hiểu Phù, hai mắt nàng khóc sưng đỏ, môi cắn làm rướm máu, biểu hiện cực kỳ phức tạp liếc nhìn Trương Siêu Quần, rồi đem y phục hắn mặc tạm vào, nhanh chóng hướng về nhà gian tranh bên kia vội vã bước đi.

Trương Siêu Quần thở dài, lắc đầu cười khổ, đem xiêm y bị xé nát còn vương vãi trên mặt đất nhặt lên, cuộn lại làm một đoàn, hướng về đống cỏ khô đi đến.

Đợi đã lâu, cũng không thấy Kỷ Hiểu Phù đến, Trương Siêu Quần dần dần thiếu kiên nhẫn, bên trong đống cỏ khô xót ngứa vô cùng, lại còn có mấy con muỗi to làm bạn…

Một đêm hoang đường, Trương Siêu Quần cho tới giờ khắc này vẫn còn gậm nhấp dư vị, Kỷ Hiểu Phù nhìn bề ngoài như vậy mà phong tao vô cùng, ngược lại cũng kỳ, xem ra mọi người đều là có hai mặt, thậm chí nhiều hơn các loại tính cách, đàng hoàng dịu ngoan nhu nhược Kỷ Hiểu Phù, gây cho Trương Siêu Quần ấn tượng chính là một hiền thê lương mẫu mỹ lệ, ai biết hóa ra là mẫu người dâm đảng phong tao ngấm ngầm.

Lại nghĩ đến, chẳng phải là Hồ Thanh Ngưu cũng là người có hai loại tính tình khác nhau sao? Bề ngoài là một thần y nhưng thấy chết không cứu, thường xuyên cố chấp như trâu bò, mũi vểnh lên trời, phảng phất chẳng ai ra gì dưới mắt ông ta, nhưng ở trước mặt lão bà của mình thì lại thò đầu rụt cổ, điển hình loại người sợ vợ như sợ cọp.

Suy nghĩ lung tung, Trương Siêu Quần để trần thân trên, hạ thân chỉ có quấn lại thành một cái khố che là hoàn chỉnh, ở trong đống cỏ khô phiền muộn đến chết, nhưng cuối cùng cũng không thấy Kỷ Hiểu Phù đến… cứu cấp, mãi cho đến sắp tới buổi trưa, mới từ trong khe hở đống cỏ khô nhìn thấy Kỷ Hiểu Phù xa xa mà vội vàng đang chạy tới, nhưng lnàng không phải là đi một mình, trong lòng còn ôm Bất Hối, theo phía sau còn có Trương Vô Kỵ!

Ta… Ta ngất, ngươi tới thì tới, ngươi còn mang mang người nhà tới, định bắt kẻ gian dâm sao? Trương Siêu Quần thấy nàng vẻ mặt hoảng loạn, không khỏi cả kinh, lúc nàng chạy đến ở gần thì phát hiện không chỉ có mình nàng hoảng loạn, Dương Bất Hối đang ở trong lòng nàng gào khóc, Trương Vô Kỵ tuy là đỡ hơn rất nhiều, nhưng trên gương mặt cũng là trắng bệch.

Trương Siêu Quần chấn động trong lòng, thầm nghĩ︰

“Phát sinh ra chuyện gì rồi!”

Rất nhanh liền có đáp án, chỉ thấy từ phía xa hơn, hai bóng người như quỷ mị phóng nhanh tới, đó là là Kim Hoa bà bà cùng A Ly!

Trương Siêu Quần tâm loạn như ma, thấy Đại Ỷ Ty vẫn là trang phục như vậy, nghĩ tới ngày đó ở trong quán trọ cùng nàng triền miên, trong lòng hắn tim lại đập bịch bịch.

Trong nháy mắt, Kỷ Hiểu Phù ba người đã chạy xẹt qua trước đống cỏ khô.

Trời ơi y phục của ta! Vậy là mặc kệ ta rồi! Kỷ Hiểu Phù vừa chạy qua đống cỏ khô khoảng cách tầm 5, 6 trượng thì Kim Hoa bà bà đã như gió lướt tới, thoáng cái vượt qua bọn họ, ngăn cản lại đường đi, cây quải trượng dộng lên mặt đất.

Kỷ Hiểu Phù sắc mặt bi thảm, run giọng nói:

– Bà bà, xin bà bà đừng làm khó vãn bối..

Đại Ỷ Ty cười lạnh một tiếng, nói︰

– Những tên phế vật kia đều lẫn trốn, ngươi tại sao không trốn? Chuyện của lão thái bà ta, cũng đầu cần đến phiên ngươi lắm mồm? Đi tới đây để cho ta xem, độc của ngươi được giải như thế nào.

Kỷ Hiểu Phù lo lắng, liếc nhìn nhìn Trương Vô Kỵ bên cạnh, đem Bất Hối thả xuống, thấp giọng nói︰

– Vô kỵ, để ta chận lại, ngươi mang theo Bất Hối chạy đi.

Nhưng Đại Ỷ Ty lỗ tai rất thính, nghe thấy nàng nói, cười ha ha hai tiếng, lại nặng nề khục khục mấy lần, rồi nói︰

– Muốn chạy trốn sao? Ngươi chạy trốn thoát khỏi lão thái bà này à?

Trốn ở bên trong đống cỏ khô Trương Siêu Quần thấy Đại Ỷ Ty trong mắt sát khí ẩn hiện, trong lòng thầm kêu không ổn, đang muốn lao ra, chợt nghe một giọng nói lanh lảnh vang lên︰

– Hiểu Phù, tại sao không nghe lời lão thái bà vậy? Đi tới thì cứ đi tới!

Trương Siêu Quần lấy làm kinh hãi, hắn nhớ tới, thời điểm này là Diệt Tuyệt sư thái xuất hiên. Quả nhiên, Kỷ Hiểu Phù vừa mừng vừa sợ, xoay người lại kêu lên︰

– Sư phụ!

Nhưng phía sau cũng không có một bóng người, ngưng thần nhìn kỹ lại, mới thấy từ rất xa xa có người mặc tăng bào màu vải nhạt ni cô chậm rãi đi tới, chính là chưởng môn phái Nga Mi, Diệt Tuyệt sư thái sư phụ của Kỷ Hiểu Phù.

Phía sau sư thái còn có hai đệ tử, một là sư tỷ Đinh Mẫn Quân, một là sư muội Bối Cẩm Nghi.

Trương Siêu Quần thấy hiếu kỳ, không biết Diệt Tuyệt sư thái này, dáng dấp có giống như trong nguyên bản Ỷ Thiên không? Diệt Tuyệt sư thái lão ni cô đến rồi, thì mình không cần vội vã đi ra ngoài rồi.

Đại Ỷ Ty thấy Diệt Tuyệt sư thái cách xa như vậy xa, khuôn mặt đều còn nhìn không rõ ràng, nhưng tiếng nói đã truyền tới trong tai người tựa như là gần trong gang tấc, đủ thấy nội lực thâm hậu, trong lòng cũng e ngại. Diệt Tuyệt sư thái nổi danh lan xa, trong chốn võ lâm không người không biết, chỉ là Diệt Tuyệt sư thái cực rất ít khi hạ sơn, do đó người biết mặt sư thái không nhiều, đợi khi thấy sư thái đến gần chỉ thấy ước chừng ngoài 40 tuổi, sống mũi cao thẳng, trên mặt thanh tú, dung mạo nếu so sánh thì không già hơn Kỷ Hiểu Phù bao nhiêu…

Trương Siêu Quần không khỏi trố mắt ngoác mồm, nói thầm︰

“ TV điện ảnh cũng quá lừa dối khán giả, phiên bản nào cũng đều mời một diễn viên xấu xí hơn 40 tuổi diễn vai của Diệt Tuyệt sư thái, vì tính tình Diệt Tuyệt sư thái quái lạ, tính cách cực kỳ lãnh khốc cho nên nếu là chọn một diễn viên có khuôn mặt đẹp, thì khán giả sẽ chú ý đến dáng dấp của Diệt Tuyệt sư thái, mà không chú ý đến tính cách khác thường của sư thái…. ”

Trương Siêu Quần không nghĩ tới, trên thực tế bây giờ Diệt Tuyệt sư thái không chỉ là có khuôn mặt tuyệt đẹp, còn mang theo khí chất thành thục của nữ nhân, Diệt Tuyệt sư thái hôm nay mặc một thân màu xám nhạt tăng bào, thuần khiết mà trong veo, gương mặt trắng nõn nà hồng nhuận nhuận, tăng bào tuy rằng mộc mạc mặc ở trên người Diệt Tuyệt sư thái lại nhẹ nhàng uyển chuyển hàm xúc, xinh đẹp tuyệt trần thanh lệ, gió mạnh thổi bay bay đem tăng bào dán thật chặc vào cái mông, độ cong kinh người khéo đưa đẩy, bên cạnh nhìn lại quả thực giống hai nửa vòng trăng tròn, hơi thở nhục dục tràn ngập làm mê tâm hồn người, bờ mông kia tuyệt đẹp hoàn mỹ cám dỗ, tính cả cái lưng thẳng giống như người trong bức họa tao nhã, cái cổ cao trắng nõn rõ ràng có thể thấy được, bên dưới đôi bầu vú như đôi ngọn núi chống đỡ dựng lên, độ tròn trịa làm kinh tâm động phách, câu hồn loá mắt, Trương Siêu Quần tuy rằng lần đầu tiên thấy Diệt Tuyệt sư thái, cũng cảm giác được đây là một mỹ nữ thành thục, hơn nữa vì tu vi nhiều năm nên có dáng dấp một thân đoan trang thanh lịch khí chất như ngọc.

Kỷ Hiểu Phù nghênh đón quỳ xuống dập đầu, thấp giọng nói︰

– Sư phụ, lão nhân gia mạnh khỏe.

Diệt Tuyệt sư thái nói

-Hừ… nếu chẳng vì giận ngươi đến chết thì cũng khỏe.

Kỷ Hiểu Phù quỳ không dám đứng lên.

Diệt Tuyệt sư thái lại nói︰

– Vị bà bà này gọi ngươi đi qua cho bà bà nhìn một cái, tại sao không qua đi?

Kỷ Hiểu Phù đáp một tiếng, đứng dậy, nhanh chân đi đến trước mặt Đại Ỷ Ty, cất cao giọng nói︰

– Kim Hoa bà bà, sư phụ của tôi đã đến rồi. Những chuyện cường hung bá đạo của bà, sư phụ tôi sẽ thanh toán cho tôi đó.

Đại Ỷ Ty ho khan hai tiếng, hướng về Diệt Tuyệt sư thái nhìn chằm chằm hai mắt, gật gật đầu, nói rằng︰

– Hừm, ngươi là chưởng môn phái Nga Mi? Ta đã đánh đệ tử ngươi bị thương, ngươi bây giờ muốn thế nào?

Diệt Tuyệt sư thái lạnh lùng nói︰

– Đánh rất khá a, muốn đánh nữa thì cứ đánh đi, có đánh chết cũng không liên quan gì đến ta..

Kỷ Hiểu Phù lòng như đao cắt, kêu lên︰

-Sư phụ!

Hai hàng lệ nóng hổi chảy dài trên má, nàng biết sư phụ trước nay rất bênh học trò, đệ tử đắc tội với người ngoài, dù có sai mười mươi, bà ta vẫn cưỡng từ đoạt lý cãi cho bằng được, lúc này nói ra như thế, có khác gì không còn coi nàng là đệ tử nữa.

Kim Hoa bà bà nói:

– Ta cùng phái Nga Mi không thù không oán, đánh qua một lần cũng đủ rồi. A Ly, thôi mình đi….

Nói xong từ từ quay mình đi, Đinh Mẫn Quân không biết Kim Hoa bà bà lai lịch ra sao, thấy bà ta già cả yếu đuối, trông vẻ bệnh hoạn, lại dám vô lễ với sư phụ, trong lòng tức bực, lập tức vọt lên, chặn ngay trước mặt bà ta, quát lớn:

– Bà chưa xin lỗi sư phụ tôi mà đã định bỏ đi sao?

Nói xong tay phải rút kiếm ra khỏi vỏ nửa chừng, ra vẻ thị uy.

Trương Siêu Quần ở bên trong đống cỏ khô nhìn ngẩn người ra, âm thầm sốt ruột, chỉ lo nàng trêu chọc đến làm Đại Ỷ Ty nổi giận, chỉ một chưởng sẽ đánh chết nàng, lần trước chính mình cũng coi như là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, trong miếu đổ nát cái kia kiều diễm, tuy rằng ở trong lòng hắn, Đinh Mẫn Quân là không thể nào trọng yếu như Tiểu Long Nữ được, nhưng dù sao từng có giao cấu quan hệ xác thịt với nàng, bây giờ thấy nàng lại dám cùng Đại Ỷ Ty phân cao thấp, không khỏi lo lắng.

Kim Hoa bà bà đột nhiên giơ hai ngón tay, kẹp nhẹ vào bao kiếm của Đinh Mẫn Quân, rồi bỏ ra, cười nói:

– Đồng vụn sắt han mà cũng đem ra dọa người à?

Đinh Mẫn Quân lửa giận bừng bừng, lập tức rút kiếm. Nào ngờ nàng dù cố gắng mấy lần, thanh kiếm vẫn không rút ra được, A Ly cười nói:

– Đồng vụn sắt han, nay bị sét rồi.

Đinh Mẫn Quân lại sử kình, nhưng vẫn không thể rút kiếm, mới hay là Kim Hoa bà bà vừa kẹp tưởng như đùa chơi vào bao kiếm, nhưng đã tiềm vận nội lực, làm bao kiếm lõm vào, ngậm chặt lấy lưỡi kiếm, Đinh Mẫn Quân muốn rút ra cũng không nổi, đành chịu thua, nhưng mặt mũi đỏ bừng, điệu bộ rất ư tức tối.

Diệt Tuyệt sư thái chầm chậm bước tới, dùng ba ngón tay cầm vào cán kiếm, nhẹ nhàng lắc một cái, bao kiếm lập tức tách thành hai mảnh, lưỡi kiếm tuột ra, nói:

– Thanh kiếm này tuy không phải là lợi khí, nhưng cũng không đến nỗi là đồng vụn sắt han, Kim Hoa bà bà, sao ngươi không ở yên trên Linh Xà đảo, lại đến Trung Nguyên sinh sự làm gì?

Kim Hoa bà bà thấy Diệt Tuyệt sư thái dùng ba ngón tay rung bao kiếm vỡ ra làm hai, trong lòng hơi sợ, nghĩ thầm:

“Mụ tặc ni này thanh danh rất lớn, quả nhiên cũng có điểm chân thực công phu”.

Liền cười đáp:

– Trượng phu ta chết rồi, ở một mình trên đảo buồn chán quá, thành thử đi chỗ này chỗ kia, để xem có hòa thượng đạo sĩ nào vừa ý, bắt một người đem về làm chồng.

Kim Hoa bà bà cố ý nói “hòa thượng đạo sĩ” để xỏ xiên đối phương thân là ni cô mà cũng đi nơi này nơi khác, Đôi lông mày của Diệt Tuyệt sư thái nhíu lại, trường kiếm ngóc lên, hạ giọng quát:

– Lấy binh khí ra.

Bọn Đinh Mẫn Quân, Kỷ Hiểu Phù từ khi theo học đến nay, chưa từng thấy sư phụ cùng người khác động thủ, nhưng Kỷ Hiểu Phù biết Kim Hoa bà bà võ công vô cùng quái dị, không khỏi lo lắng.

Kim Hoa bà bà ôn tồn cười nói:

– Năm xưa Quách Tương Quách nữ hiệp của phái Nga Mi kiếm pháp danh động thiên hạ, dĩ nhiên là cực kỳ cao minh, nhưng không biết truyền xuống đồ tử, đồ tôn còn học được mấy phần?

Diệt Tuyệt sư thái lạnh lùng đáp:

– Dù chỉ có được một thành, cũng đủ quét sạch tà ma ngoại đạo…

Trương Siêu Quần nhìn đến thì vui mừng, đây là muốn đấu võ, chính mình ở trong thung lũng tuy rằng học nghệ hai năm, nhưng cũng chưa cùng từng người lạ giao thủ, cùng Tiểu Long Nữ luyện tập đánh nhau sách chiêu, dĩ nhiên là không tính, Diệt Tuyệt sư thái này võ công cực cao, Đại Ỷ Ty ngày xưa thật ra là Tử Sam Long Vương, người đứng đầu trong Tứ đại hộ giáo Pháp vương của Minh giáo, hai người này võ công tương đương với nhau, vậy thì là rất có thứ đáng xem, trong lòng chờ mong cực điểm, nín hơi yên lặng nhìn.

Kim Hoa bà bà chăm chú nhìn mũi kiếm của đối phương không chớp mắt, đột nhiên giơ quài trượng trong tay lên điểm vào thân kiếm, Diệt Tuyệt sư thái trường kiếm rung động, nhằm ngay đầu vai bà ta đâm tới, Kim Hoa bà bà vừa ho, vừa giơ quài trượng gạt ra, Diệt Tuyệt sư thái thân đi theo kiếm, nhanh như điện đã luồn ra sau lưng đối phương, chân chưa vững, kiếm chiêu đã ra, Kim Hoa bà bà không quay đầu lại, múa xoay quài trượng, đưa ra sau lưng gạt thanh kiếm.

Hai người ra ba bốn chiêu, trong lòng đều thầm phục đối phương tài nghệ cao siêu, bỗng nghe một tiếng keng, thanh kiếm trong tay Diệt Tuyệt sư thái gãy ra làm hai, thì ra kiếm trượng chạm nhau, trường kiếm đã bị quài trượng chấn gãy.

Những người bên ngoài trừ A Ly ra, ai nấy đều kinh hãi, cái gậy trong tay Kim Hoa bà bà cũ kỹ xấu xí, trông không đẹp mắt chút nào, dường như không phải vàng mà cũng chẳng phải sắt, vậy mà đánh gãy được lợi kiếm, chắc hẳn phải nhờ ở nội lực thâm hậu, thế nhưng khi Kim Hoa bà bà và Diệt Tuyệt sư thái hai bên binh khí chạm nhau, cả hai đều biết sở dĩ trường kiếm gãy đôi, chính là vì quài trượng cứng rắn hơn, chứ không phải vì nội lực mà thắng.

Cái gậy đó là một loại đặc sản dưới đáy biển bên cạnh đảo Linh Xà, gọi là San Hô Kim, là một loại san hô hỗn hợp nhiều loại kim khí mà kết thành, nằm sâu dưới đáy biển cả muôn vạn năm, chặt sắt như chặt đậu phụ, đập đá như đập cục bông, binh khí dù có sắc bén thế nào, đụng phải đều gãy.

Kim Hoa bà bà cũng không tiến lên tấn công, chỉ chống gậy đứng tại chỗ, ôm ngực ho.

Ba đệ tử phái Nga Mi là Kỷ Hiểu Phù, Đinh Mẫn Quân, Bối Cẩm Nghi sợ sư phụ bị thương đều lập tức xông lên đứng cạnh sư phụ để tiếp ứng…

Hai cao thủ võ lâm một phen tranh đấu, Trương Siêu Quần nhìn mê mẩn đến hoa mắt, hai người này không chỉ chiêu số tinh kỳ, hơn nữa nội công đều là tinh xảo cực điểm, chiêu số của hai người so với võ công Cổ Mộ phái đều thấp hơn một bậc, nhưng bọn họ nội lực lại vượt rất xa với mình.

Tiểu Long Nữ võ công chiêu thức tinh xảo, nhưng so sánh nội lực với đối phương cũng thấp hơn một bậc, nhưng nếu nội lực đối phương mạnh hơn mình, dù cho chiêu thức tinh xảo, cũng khó có thể thủ thắng.

Xem ra chính mình học nghệ hai năm, vẫn không đạt tới cái cấp bậc của Diệt Tuyệt sư thái cùng với Đại Ỷ Ty đó a! Hắn cũng không biết, hai vị này đều là cao thủ trong cao thủ, Diệt Tuyệt sư thái nội công thâm hậu, so với Tống Viễn Kiều còn hơn một chút, hắn muốn cùng cấp số này so, đương nhiên là tự bôi xấu mà không biết.

Diệt Tuyệt sư thái vứt nửa thanh kiếm gãy xuống đất, nói:

– Đây là binh khí của học trò ta, không đủ sức chịu đựng đụng chạm với cao nhân.

Nói xong Diệt Tuyệt sư thái cởi cái bọc trên vai xuống, lấy ra một thanh cổ kiếm, Kim Hoa bà bà liếc mắt qua, thấy trên bao kiếm ẩn một làn khí xanh, kiếm chưa ra khỏi bao, đã biết không phải một vật bình thường, trên vỏ kiếm thêu bằng tơ vàng hai chữ “Ỷ Thiên”, Kim Hoa bà bà giật mình kinh hãi, buột miệng:

– Ỷ Thiên kiếm
Chương trước Chương tiếp
Loading...